Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 451: Phục sinh Chân Hoàng
“ Chu đại tiên không phải cũng tính giam tiểu nữ vào u ngục đấy chứ?” Liễu Như Yên ngước hàng mi long lanh lên hỏi, bộ dáng yếu đuối mong manh này của nàng đủ khiến bất cứ nam nhân nào xiêu lòng không thể nào nặng tay được.
“ Làm sao ta có thể để một đoá hoa xinh đẹp phải chịu cảnh tù đày được, nàng yên tâm, ta sẽ sắp xếp cho nàng nơi đầy đủ tiện nghi nhất, không để nàng phải chịu ủy khuất đâu, chỉ là... không biết Liễu tiên tử có thể tạm bỏ đi khăn lụa để bổn tiên có cơ hội ngắm trọn dung nhan mĩ lệ của nàng hay không?”
Chu Cương Liệt nói bằng giọng hết sức từ tốn hàm hậu, đôi mắt hắn nhìn nàng tràn ngập si mê, Liễu Như Yên trong lòng thầm đắc ý, tiên nhân thì có làm sao, chẳng phải cuối cùng vẫn lụy trước nhan sắc và vài lời ngọt ngào của nàng hay sao.
“ Chỉ cần đại tiên hứa không khi dễ tiểu nữ thì cho ngài ngắm cũng không phải không được.” Nàng yểu điệu khẽ quay mặt đi e thẹn.
“ Được, được mà, nàng trông ta to lớn cục mịch nhưng kì thực rất dịu dàng a, đối với nữ nhân ta luôn tương kính như tân, chỉ cần tiên tử chưa cho phép thì ta sẽ không bao giờ động vào nàng dù chỉ là bàn tay.”
Nghe được lời khẳng định của hắn, Liễu Như Yên cũng an tâm hơn, nàng đánh một cái mị nhãn sau đó từ từ kéo đi khăn lụa che mặt. Chu Cương Liệt hơi ngẩn ngơ, quả nhiên là một kiệt tác tạo hoá a.
Khuôn mặt nàng với sóng mũi nhỏ cao, cặp môi mọng tinh tế hơi cong lên trơn bóng khiến người ta chỉ muốn ngậm vào mà cắn, gò má phớt hồng, cằm thon gọn. Nhìn thấy biểu hiện thất thần của hắn Liễu Như Yên vô cùng hài lòng, nàng nhanh chóng đeo lại khăn mặt không cho hắn nhìn nữa.
Đây là thủ đoạn mà nàng đã rất thành công đối với Tư Không Trọng Kiều năm xưa, bày tỏ thái độ như gần như xa, lâu lâu lại thả ít thính cho nam nhân chút dịu ngọt, gợi cho họ cơ hội, treo lên khẩu vị, họ sẽ tưởng nàng có tâm ý với mình thế là lại ra sức liếm cẩu chiều chuộng nàng hơn.
Liễu Như Yên đâu ngờ rằng trong đầu Chu Cương Liệt không hề suy nghĩ như nàng tưởng, thứ duy nhất hắn đang tâm niệm chính là “ Môi này mà bú cặc uống tinh thì tuyệt diệu a.”
Tiếp theo hắn sắp xếp cho nàng ở một phòng cực kì xa hoa trong lầu các sau đó mới cùng Lâm Vấn Thiên rời đi. Lâm Phàm cùng mấy nữ trong gia đình thì đang ở một tiểu viện khác, giờ này chắc lại đang đè nhau ra mà chơi rồi.
“ Tiền bối sao lại phải nhún nhường ân cần với nàng ta như vậy?” Lâm Vấn Thiên hơi khó hiểu hỏi, việc Liễu Như Yên muốn rút cốt tủy con trai hắn để tăng tư chất cho mình khiến hắn đối với tiên tử này khá khó chịu và phản cảm.
“ Haha, chỉ là trêu đùa một chút, để xem cô ta giỏi làm trò câu dẫn nam nhân ra sao thôi, ngươi tưởng ta thực sự mê mẩn loại đàn bà giả tạo đó sao? Không có đâu. Yên tâm, thù hận của các ngươi với Tư Không Trọng Kiều và Liễu Như Yên ta sẽ xử lý tốt. Ừm... để cô ta làm đầu bài hoa khôi ở kĩ viện của ngươi sắp mở chắc chắn rất hợp nhỉ.”
Lâm Vấn Thiên nghe hắn nói mà sướng như mở cờ trong bụng, thì ra tiền bối đã sớm sắp xếp. Thực ra ngoại trừ căm giận thì hắn đối với thân thể và nhan sắc của Liễu Như Yên cũng rất động tâm, nếu để cô ta đi làm đĩ cho mình vậy chẳng phải muốn chơi thế nào thì chơi sao?
“ Tiền bối sáng suốt.” Hắn nịnh nọt cúi đầu.
Chu Cương Liệt sau đó để Lâm Vấn Thiên rời đi, bản thân quay trở lại phòng của mình, Tiểu Thiện cùng Lạc Thủy sau chặng đường mệt nhọc đã ôm nhau ngủ ngon trên giường, hai nàng này thậm chí còn ăn mặc hết sức mát mẻ hớ hênh.
Tiểu Thiện thì chỉ có áo yếm và quần lụa dài, cặp ngực vì nằm lăn lộn mà lộ cả đầu ti khỏi lớp vải mỏng, còn Lạc Thủy thì hoàn toàn là trần truồng phơi háng ưỡn nguyên con chem chép ra mà say giấc.
Hắn dù rất thèm được ân ái nhưng lúc này nên để các nàng nghỉ ngơi, hắn còn có chính sự nên chỉ lặng lẽ thay y phục mới rồi qua bên phòng bên cạnh, đã đến lúc chuẩn bị phục sinh Chân Hoàng rồi.
Yêu Dục cũng xuất hiện kế bên để hướng dẫn hắn chi tiết, đầu tiên tất nhiên là lấy Tụ Hồn Châu truyền chân khí đánh thức con chim đang ngủ bên trong dậy, trong tức khắc một luồng linh hồn mơ hồ đã bay ra khỏi khoả cầu rồi hoá thành hình dáng chim ngũ sắc.
“ Hửm? Ta cảm giác thời gian chỉ mới trôi qua có mấy ngày, ngươi làm sao lại đánh thức ta dậy rồi?” Chân Hoàng mặt chim hơi khó chịu, phải biết mỗi lần nó xuất hiện đều rất tiêu hao lực lượng linh hồn, không lẽ tên này lật lọng hay là muốn bàn thêm điều kiện với nó.
“ Chẳng phải đã hứa sẽ giúp ngươi phục sinh lại thân thể sao? Ta có đủ tài liệu rồi, bây giờ liền thực hiện.” Chu Cương Liệt thản nhiên trả lời.
“ Gì cơ? Nhanh như vậy? Ngươi đã nói cần năm mươi năm cơ mà.” Chân Hoàng vừa mừng rỡ lại ngạc nhiên không thôi.
“ Hừ, ngươi khỏi cần quan tâm, ở tiên giới ta cũng có chút danh tiếng tất nhiên sẽ dễ dàng tìm đủ.” Nói rồi hắn lấy những thứ nguyên liệu từ hệ thống triệu hồi ra đặt lên bàn.
Chân Hoàng bay đến gần nhìn mà lác cả mắt, từ những vật này nó cảm nhận được sự thân thiết và khao khát tận tâm hồn, quả thực là nguyên liệu đỉnh cấp dành riêng cho phượng tộc như nó.
“ Nói cho ngươi biết, số vật phẩm này toàn là hàng Chuẩn Thánh cấp, nếu dùng nó đúc thân thể sẽ khiến ngươi tương lai còn bá đạo hơn cả Phượng Tổ thời hồng hoang, ngươi liệu mà biết ơn ta đi.”
“ Kinh khủng hơn cả Phượng Tổ...híttt...” con chim ngốc há to mỏ vì cú sốc lớn này.
“ Chu Cương Liệt, từ nay ngươi sẽ là hảo hữu của bổn chim, chỉ cần ta thành công phục sinh đạt được thành tựu thì chắc chắn sẽ bảo hộ ngươi trọn đời.” Chân Hoàng đập cánh ngẩng đầu thề chắc nịch.
“ Tốt a, hiện tại liền chuẩn bị bắt đầu đi.” Chu Cương Liệt gật gù ra vẻ hài lòng nhưng nội tâm hắn lại âm thầm suy tính. Hừ, ai thèm làm hảo hữu với một con chim như ngươi chứ, sau khi hồi sinh thì chấp nhận làm sủng thú của ta đi.
Tiếp sau đó theo Yêu Dục đứng chỉ dẫn, Chu Cương Liệt đầu tiên lấy ra nhẫn trữ vật, Chân Hoàng rất hăng hái mau lẹ cởi bỏ phong ấn để hắn lấy giọt tinh huyết Phượng Tổ ra.
Thứ này mang một nguồn sức mạnh thực kinh khủng lại nóng rực khiến hắn vừa tiếp xúc lập tức bị phỏng tay, phải điều động tiên lực cách không giữ lấy nó, kế tiếp hắn nhỏ giọt tinh huyết này vào Cửu Diệu Phượng Thạch, đây là một viên đá với chín màu sắc riêng biệt được hình thành từ trái tim của chín giống loài trong Phượng tộc mạnh mẽ nhất thiên địa sau khi chết đi để lại. Thứ này vốn không có trong danh sách tài liệu lúc ban đầu, là do Chu Cương Liệt may mắn triệu hoán được từ hệ thống chứ ở Địa Tiên Giới này chắc cũng không thể tìm đâu ra.
Cửu Diệu Phượng Thạch sẽ có tác dụng hình thành vỏ trứng để đản sinh, Chân Hoàng nở ra từ đây không chỉ có năm màu như Phượng Tổ mà là chín màu, sức mạnh nguyên tố cũng theo đó tăng theo cấp số nhân.
Để cho Phượng Thạch thấm lấy tinh huyết, hắn chuyển qua bước tiếp theo, một cái nồi lớn được mang ra, Chu Cương Liệt đem tất cả đan dược bồi dưỡng hồn lực cho vào rồi nung thành chất dịch. Kế tiếp bỏ cả nhánh Ngô Đồng Thụ vào. Tương truyền cây Ngô Đồng là nơi Phượng Hoàng làm tổ, về sau trở thành một trong những loại tiên thụ chí cao mang nguồn năng lượng hoả hệ thuần khiết nhất, thứ này có tác dụng rất lớn hồi phục linh hồn cho Phượng tộc.
Hắn phải dốc hết tiên hoả mới khiến nhánh cây kia tan thành nước hoà quyện vào dược dịch. Một nồi hỗn hợp toả ra ánh sáng hoàng kim nóng bỏng sôi ùng ục được tạo ra.
“ Tốt, mau vào ngâm mình, hấp thụ hết nước trong nồi đi.”
Chân Hoàng lục tục làm theo, đối với người tiên nhân này nó đã hoàn toàn tin tưởng rồi. Vừa chạm vào nước trong nồi, con chim kia rất nhân tính kêu lên một tiếng thoải mái. Nó có cảm giác linh hồn của mình như được thực chất, tốc độ hồi phục vô cùng kinh khủng.
Nửa giờ sau, con chim trông như béo lên một vòng, nồi dung dịch đã sạch sẽ, trông nó bây giờ không còn yếu ớt mờ nhạt sắp tan biến nữa.
Chu Cương Liệt tiếp tục lấy ra một thứ trông như cục than đỏ rực, đây là Chân Hoả bản nguyên chỉ có thể lấy được từ nơi cực địa hoả hệ vạn năm mới hình thành nên, vốn là thức ăn ưa thích của Phượng tộc hệ hoả nhưng không phải lúc nào cũng có.
Chân Hoàng há miệng nuốt lấy, tuy chỉ là linh hồn nhưng kì diệu là nó có thể hấp thụ được vật chất.
“ aaa... Ta cảm giác mình đang được tân sinh, đã sẵn sàng sống lại lần nữa rồi.” Chân Hoàng ngửa mỏ khiếu lên một tràng, may mà Chu Cương Liệt đã lập cấm chế ngăn cách căn phòng bằng không chắc ngoài kia sẽ có người nghe thấy mất.
“ Tốt, vậy đến bước cuối cùng.”
0 bình luận