Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 450: Đến Mặc Ngọc Đảo
“ Thật lòng xin lỗi, vì ta mà lại khiến nàng chịu liên lụy rồi.” Tư Không Trọng Kiều bộ dáng ăn năn xấu hổ.
“ Giờ ngài nói những điều này thì có ích gì, chỉ trách Như Yên số khổ mới dây vào tai kiếp như hôm nay.” Liễu Như Yên mặt trầm như nước, đôi mi rũ xuống gây cho người ta cảm giác xót thương vô hạn chỉ muốn che chở yêu thương nàng.
“ Tinh chủ, có thể giúp nàng giải khai bớt phong ấn hay không? Dù sao ngài cũng là tiên nhân, Liễu tiên tử cơ bản trốn không được hà cớ gì phải kìm chế đan điền của nàng ấy?” Tư Không Trọng Kiều lo lắng lớn giọng yêu cầu.
“ Chà, đúng là ta hơi nặng tay với giai nhân thật, haha, được, đã để Liễu tiên tử chịu khổ rồi.” Chu Cương Liệt cũng phối hợp làm ra bộ dạng như xiêu lòng, hắn phất tay giúp Liễu Như Yên khôi phục lại tu vi tới Hoá Thần kì.
“ Phù, đa tạ Chu tiên nhân đã thương tiếc.” Nàng thở ra một hơi, có được chút linh lực khiến nàng cảm thấy thân thể thoải mái hơn, nhưng nàng chỉ tạ ơn một mình Chu Cương Liệt chứ không đoái hoài gì tới Tư Không Trọng Kiều.
“ Ta chưa từng đi tới Nam Hải bao giờ, Liễu tiên tử nếu không khó chịu thì có thể tới ngồi cùng uống trà đàm đạo, chúng ta bàn luận một chút về phong cảnh địa lý.” Chu Cương Liệt lấy ra bàn trà cùng ly tách, Tiểu Thiện dịu dàng giúp hắn pha trà thơm.
“ Tốt.” Liễu Như Yên như lấy lại phong thái cao lãnh mĩ diệu của mình nhẹ nhàng đứng lên đi tới bên cạnh Chu Cương Liệt, không nhìn lấy kẻ vừa xin tội cho nàng dù chỉ một lần. Tư Không Trọng Kiều hơi ngẩn người, sau đó âm thầm cười khổ lắc đầu, bản thân hắn đã khiến nàng chịu khổ chung, nàng giận là đương nhiên thôi.
Chu Cương Liệt cùng Liễu Như Yên sau đó dành mấy canh giờ để cùng nói chuyện đàm đạo, nàng này từ cách nói tới cử chỉ đều nhẹ nhàng tao nhã gây cho người đối diện cảm giác dễ chịu, hắn cũng không làm nàng thất vọng thể hiện bộ mặt hơi mê mẩn, càng lúc càng ân cần với nàng hơn. Họ như dần quên đi những chuyện không vui buổi tối qua, nàng sau đó còn vì làm vui lòng tiên nhân hiến một khúc tấu nhạc và được Chu Cương Liệt hết mực tán thưởng.
Trong lòng Liễu Như Yên âm thầm đắc ý, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nàng tự tin bản thân đủ sức hút để khiến tên tiên nhân họ Chu này sẽ giống như Tư Không Trọng Kiều làm liếm cẩu mê mẩn nàng. Lúc đó đừng nói là thả nàng đi, có khi hắn còn dâng lên đủ thứ tặng phẩm cơ duyên cho nàng nữa.
Đoàn người cứ thế tiếp tục một đường hướng Mặc Ngọc Đảo bay đi, ngũ sắc tường vân của Chu Cương Liệt rất rộng rãi, hắn cùng Tiểu Thiện, Lạc Thủy, Lữ Huyên cùng Liễu Như Yên ở trước. Tư Không Trọng Kiều ngồi một góc riêng thi thoảng đưa mắt say mê nhìn lấy tiên tử của lòng mình. Gia đình Lâm Phàm thì ở phía sau.
Chu Cương Liệt đã dùng huyễn thuật che đậy cho bọn họ một không gian riêng, nơi đó liên tiếp phát ra những thanh âm nữ nhân rên xiết cùng tiếng da thịt va chạm, dâm dịch cùng nước đái rơi lả tả xuống dưới biển. Bản thân hắn cũng không ít lần vừa trò chuyện với Liễu Như Yên vừa vươn ba cái dương vật như bạch tuộc âm thầm chạy dài ra sau rồi phối hợp quất cắm thác loạn với cha con Lâm gia.
Ba ngày trôi qua, từ phía xa đã thấy một quần đảo rộng lớn với cảnh sắc thiên nhiên trù phú, nơi đây chính là đại bản doanh của Mặc Ngọc Đảo.
Cũng trong thời gian này, tin tức tiên nhân giao chiến tại Tây Hải đã lan truyền khắp thiên hạ, nơi nơi đều có tu sĩ bàn luận sôi nổi.
Thập Vương đã thống nhất với nhau không tiết lộ cụ thể mọi sự việc bởi vậy người ta chỉ biết tại Tây Hải có hai vị tiên nhân nảy sinh tranh đấu, một người vì mất đi nữ nhân mà nổi điên khuấy đảo tinh tượng gây nên đại kiếp suýt khiến Tây Hải bị chôn vùi, Long Vương còn phải hiện thân trấn tràng, may mắn tiên nhân kia thu lại thần thông thì cả vùng biển mới thoát nạn tai ương.
Còn có một thông tin gây sốc cho đại lục nhất là Đại Chu Hoàng Triều, Tiềm Long Các chủ Nam Cung Vẫn dẫn cả thế lực đầu nhập vào trướng một trong hai tiên nhân kia muốn thâu tóm Tây Hải sau đó trở lại trung thổ hoạ loạn thiên hạ lật đổ Hoàng Triều. May mắn tiên nhân kia đã bị đối thủ đồng cấp xử lý, còn Nam Cung Vẫn cũng chết không toàn thây, Tiềm Long Các của ông ta bị các phái khác trong Thập Vương thanh lý sạch sẽ.
Tin tức này khi truyền đến Đế Đô Đại Chu đã khiến Quốc Sư Úc Thái cùng Cơ Tổ sợ đến són cả dái lật đổ bàn cờ đang chơi. Con mẹ nó bọn lưu vong sống tuốt tận Tây Hải còn vọng tưởng muốn trở về hoạ loạn thiên hạ, đã thế còn lôi kéo cả tiên nhân theo, may mà vị tiên còn lại kia đã giúp họ bình định loạn đảng, hai người âm thầm cảm thán may mắn a.
Tất cả những vị đại năng ở phàm giới đều manh nha nghi hoặc về những vụ việc trọng đại liên tiếp xảy ra trong gần hai năm nay, quả thực thời gian này quá nhiều sự kiện chấn động ảnh hưởng đến thế cuộc các nơi.
Đầu tiên là thế lực Đông Hải xâm phạm Sở quốc cuối cùng bị toàn diệt ở Tuyết Liên Cung, sau đó hai vị tiên tử nước Tần trước sau đột phá chạy ra Tây Hải khiến Tiềm Long Các suýt bị hủy diệt. Bây giờ còn có cả Tiên nhân vốn tuyệt tích đã lâu tự dưng xung đột suýt khiến bờ Tây chịu đại kiếp.
Nhiều người ngửi thấy mùi nguy cơ, sau đại chiến Phong Thần thiên hạ đã yên ổn suốt bốn trăm năm bây giờ lại nổi phong ba một lần nữa. Chẳng nhẽ thời kì thái bình sắp chấm dứt rồi sao?
Mà kẻ đứng sau gây ra tất cả mọi sự lúc này đang chắp tay sau lưng cùng một đám mĩ nhân oanh oanh yến yến tham quan bên trong một toà phủ trạch rộng lớn xa hoa.
Nơi này gọi là Đảo Bách Tùng, diện tích khá rộng lớn với cảng biển và một toà đại thành sầm uất có hàng chục vạn dân cư chủ yếu là phàm nhân, phía bắc còn có cả một khu rừng lớn trồng đầy cây thông tùng.
Đây là địa bàn do Lâm Vấn Thiên quản hạt, cũng là nơi hắn xây dựng thủ phủ cho gia đình mình sinh sống, nằm ở một chỗ khá xa chủ đảo Mặc Ngọc. Sở dĩ hắn chọn định cư nơi này trước đây là vì Hà Yên, nàng sau khi mất con trai thì đau lòng không thôi hằng ngày đều ở đây lên đỉnh đồi thông ngồi ngẩn ngơ mong nhớ.
Còn hiện tại lý do để Lâm Vấn Thiên đưa cả nhà về đây cư ngụ là vì nơi này rất thích hợp để mở kĩ viện. Vừa có thành thị nhộn nhịp xô bồ, lại cách xa chủ đảo nên nếu các nữ nhân trong nhà có dùng mặt thật đi làm đĩ cũng không sợ ai nhận ra.
Hà Vân Khánh đã ở lại chủ đảo Mặc Ngọc giải quyết chính sự, sau đại kiếp rung chuyển Tây Hải mấy ngày trước, khắp nơi kiến trúc địa hình bị gãy đổ, một đường họ đi tới đây cảnh vật xơ xác hoang tàn, ngay cả Đảo Bách Tùng này cũng không ngoại lệ, vài toà nhà bị sập, mặt đất nứt vỡ chằng chịt.
Chu Cương Liệt cảm thấy bản thân cần có trách nhiệm nên đã dùng tiên lực trên đường giúp rất nhiều hòn đảo trở lại tình trạng hoàn hảo, còn vung rất nhiều tiền vàng của cải để đền bù cho phàm nhân.
“ Chà, toà phủ đệ này đủ hoành tráng, Lâm Vấn Thiên ngươi cũng rất biết hưởng thụ việc làm hoàng đế một phương a.” Chu Cương Liệt gật gù khen ngợi.
“ Tiền bối thích là được.” Tên kia đi phía sau xiểm nịnh.
Chu Cương Liệt sau đó chọn một tiểu viện có lầu các cao hơn chục tầng xây giữa hồ nước trong lành, xung quanh còn có mấy khu nhà cách biệt. Vì đường đi xa xôi mệt mỏi nên hắn để Tiểu Thiện cùng Lạc Thủy ở lại nghỉ ngơi trước, Lữ Huyên đang mải mê tham vấn công pháp mới cùng tu tiên chi lộ bí điển nên cũng tự chọn một phòng riêng bế quan.
Bên cạnh đại trạch là một toà kiến trúc khác, nơi này được dùng làm nơi Lâm Vấn Thiên giải quyết các chính sự trên đảo, phía sau còn có lao ngục chuyên môn dùng để nhốt tù phạm.
Chu Cương Liệt đem Tư Không Trọng Kiều cùng Liễu Như Yên theo Lâm Vấn Thiên dẫn đường đến phòng sâu nhất của ngục giam. Hắn niệm chú khôi phục đủ bộ gông cùm bằng đá nham thạch biển sâu rồi đẩy tên tội đồ kia vào.
“ Mấy ngày tới cứ ở đây mà sám hối đi.”
“ Tinh chủ, nếu thật ngươi không có ý tha mạng cho ta thì cứ ra tay để ta chết cho dứt khoát, chỉ mong hãy tha cho Liễu tiên tử rời khỏi, đừng kéo dài thời gian khiến chúng ta thêm hi vọng rồi lại dập tắt.” Tư Không Trọng Kiều kéo lê gông xiềng bám tay vào song sắt nghiêm trọng nói.
“ Giết ngươi đó là điều hết sức dễ dàng, nhưng ngươi đã khiến ta chịu nỗi đau đớn dằn vặt khi mất đi hai thê thiếp, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy đâu. Hơn nữa ngươi quên ta đã nói sẽ có thử thách dành cho các ngươi nếu hoàn thành sẽ được thả đi hay sao?” Chu Cương Liệt khoanh tay bĩu môi đáp.
Liễu Như Yên chỉ im lặng đứng tại chỗ, mấy ngày nay trò chuyện nàng đã thu được hảo cảm của gã tiên nhân họ Chu này rất nhiều rồi, hắn si mê nàng ra mặt, chỉ cần tốn thêm chút công phu nữa nàng tự tin mình sẽ khiến hắn bỏ qua mọi sự mà tha cho nàng đi.
“ Ngươi thực sự muốn làm gì đây?” Tư Không Trọng Kiều bất nhẫn hỏi.
“ Trước tiên cần xác định một chuyện, ngươi thật lòng với Liễu tiên tử?”
“ Ta tất nhiên thật lòng, dù biết nàng đối với ta tình cảm chưa đủ nhưng ta cũng không oán trách, dù hi sinh cả tính mạng cũng không màng.” Hắn tha thiết nhìn Liễu Như Yên nhưng nàng vội lảng tránh ngó lơ qua nơi khác.
“ Ài, ta đã nói tới như vậy mà ngươi vẫn lụy tình a, nếu như nàng không xinh đẹp diễm lệ, không thanh lãnh cao quý kiêu sa thì ngươi có còn yêu?” Chu Cương Liệt lắc đầu hỏi.
“ Nàng sẽ mãi là nàng, là Liễu tiên tử trong sáng như ngọc, lung linh như thủy tiên không hề thay đổi.”
“ Tốt, trong mắt kẻ si tình thì người mình yêu luôn hoàn hảo và tuyệt với nhất, ngươi tạm thời ở lại nơi đây ít ngày, lần sau gặp lại ta muốn xem tình cảm của ngươi với nàng ấy có còn chắc chắn bền vững hay không.” Chu Cương Liệt nói xong phất tay đứng dậy.
“ Tinh chủ? Ngươi thực sự là muốn làm gì?” Tư Không Trọng Kiều nhíu mày ngờ vực.
“ Ta sẽ cho các ngươi thử thách riêng biệt, ngươi tin chắc rằng Liễu tiên tử đây sẽ đáp lại tình cảm của ngươi sao?”
“ Ta tin sự chân thành của mình sẽ làm nàng động lòng, vốn dĩ nếu kế hoạch tăng lên tư chất thành công thì nàng ấy đã chịu làm đạo lữ của ta rồi, đáng tiếc a.” Tư Không Trọng Kiều thở dài.
“ Tốt, vài ngày sau quay lại hi vọng ngươi vẫn giữ được đoạn tình cảm này, về phần Liễu tiên tử ta sẽ có thử thách khác.” Nói rồi hắn quay lưng ra ngoài, Liễu Như Yên nhìn qua tên si mê mình hơn hai trăm năm qua khẽ thở dài rồi cũng bước theo Chu Cương Liệt rời đi để lại Tư Không Trọng Kiều ngồi quỳ trên đất ngẩn ngơ, tuy hắn chưa hiểu tên Tinh chủ kia muốn làm gì nhưng giờ đã là tù nhân dưới thềm, hắn không có sự lựa chọn.
“ Ài, ít ra nàng ấy cũng còn tốt, không phải chịu tù đày ở nơi ngục giam tăm tối như ta, Liễu tiên tử, ta làm sao có thể hết yêu nàng được, chắc chắn như thế...”
0 bình luận