Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 448: Nhiệm vụ hoàn thành
Lúc này mặt trời đã dần lên cao, một đêm tràn ngập sóng gió trôi qua, quá nhiều chuyện đã xảy ra chỉ trong một buổi tối này. Chu Cương Liệt tiến tới chắp tay cười hào sảng với đám người Thập Vương.
“ Chư vị, cũng đã đến lúc chúng ta tiếp tục lên đường, Chu mỗ rất vui khi kết bạn với các ngươi, ở đây ta có vài món quà nhỏ xem như chút ít cơ duyên để cảm tạ các ngươi đã đứng về phía ta.”
Nói rồi hắn lấy ra mấy quyển Tu tiên chi lộ bí điển, vài bình dương căn đan và một mớ pháp bảo cấp Địa Tiên tối đỉnh, những thứ này hắn là mua từ cửa hàng hệ thống, điểm sắc dục của hắn bây giờ quá thừa mứa, mua không cần nhìn giá.
Đám người Kim Mao Sư Vương, Ninh Hồng Chí, Trịnh Thời Thiên và cả lão thiền sư A Du Đà đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn mớ bảo vật mà tiên nhân tùy tiện đem ra. Khi nghe giải thích qua một lượt công dụng thì ai nấy càng giật mình hơn.
Nào là ghi chép tu hành của một vị tiên nhân để lại, rồi đan dược tăng thọ tẩy tủy phản lão hoàn đồng, cuối cùng là pháp bảo cấp Địa Tiên mà không phải ai cũng có thể sở hữu. Những thứ này cái nào cũng có thể khiến người ta đỏ mắt tranh đoạt đến máu chảy đầu rơi chứ không đùa, vậy mà tiên nhân tùy tiện cũng có thể lấy ra, mọi người thầm cảm thấy may mắn không thôi.
“ Ầy, được kết giao với Chu tiền bối là vạn hạnh của chúng ta rồi, ngài thật khách sáo quá.” Trịnh Thời Thiên khom người nhận lấy phần của mình.
“ Mô Phật, Chu tiên nhân công đức vô lượng giúp Tây Hải thoát khỏi tai kiếp lại còn hào phóng như thế, bần tăng muôn phần tạ ơn.” A Du Đà chắp tay cúi mình lạy tạ, những người còn lại cũng không tiếc lời nịnh nọt ca ngợi.
“ Lý đạo trưởng, nể mặt ông và Hà đảo chủ có chút thâm tình, vả lại cũng là vì tình nghĩa mới giúp đỡ tên này làm bậy, ta tha mạng cho ông lần này, về quản lý tốt tông môn đi.” Chu Cương Liệt hắng giọng nói rồi cũng ném cho lão ta một phần cơ duyên.
Lý Đạo Thành tròn mắt đưa tay nhận lấy, sau đó thở dài chắp tay vái tạ thật sâu cả Chu Cương Liệt lẫn Hà Vân Khánh. Nhặt được một cái mạng đã là may mắn vạn phần rồi, vậy mà tiên nhân còn không chút để bụng cho thêm cơ duyên.
“ Tiền bối, còn nô gia thì sao?” Lữ Huyên mặc áo mỏng trễ vai sắp lòi cả hai bầu vú ra tới nơi xáp tới bày tư thái gợi dục với hắn.
“ Hừ, kĩ nữ nhà ngươi không phải nói muốn theo ta làm nô làm tì sao? Vậy thì thời gian ta còn ở Tây Hải ngươi cứ một mực đi theo bồi tiếp đi, cơ duyên sẽ ban sau.” Chu Cương Liệt không chút ngại ngùng phất tay đét vào mông thịt của nàng ta một phát đau điếng khiến nàng ta nhảy thót lên rên rỉ.
“ Úi da, ưm... vâng, người ta nhất định sẽ hầu hạ ngài chu đáo nhất có thể.” Lữ Huyên liếm môi dâm đãng, thứ nàng muốn tất nhiên chính là ân ái với tiên nhân.
Chu Cương Liệt phất tay hạ phong cấm lên đan điền và thức hải của Tư Không Trọng Kiều cùng Liễu Như Yên, sau đó hắn đọc chú ngữ mà Ngao Nhuận đã dạy tháo bớt gông cùm cho tên kia tiện việc di chuyển, chỉ giữ lại một bên chân để áp chế tiên lực.
Đâu đó xong xuôi hắn tập hợp mọi người lại, cả nhà Hà Vân Khánh, Lâm Vấn Thiên, Lâm Phàm, Lâm Gia Tuệ cùng với hai nàng dâu Lãnh Nhược Hy và Bắc Cung Nhược Giai đều có mặt.
“ Ầy, đêm qua dùng thần thông tuy không gây thương vong nhân mạng nhưng e là sẽ tổn hại nhiều kiến trúc địa hình, phiền chư vị giúp ta khắc phục hậu quả a.” Chu Cương Liệt gãi đầu ra vẻ có lỗi.
“ Tiền bối yên tâm, đó là bổn phận của Thập Vương chúng ta a.” Lãnh Trường Phong chắp tay đáp lời.
“ Vậy tốt, chư vị, tương lai ta nhất định sẽ quay về thăm Tây Hải, hi vọng lúc đó vẫn đầy đủ mọi người cùng ta nâng cốc ngôn hoan, xin kiếu biệt.”
Hắn nghiêm túc vẫy tay, mọi người đều hướng hắn cúi đầu hành lễ, mây ngũ sắc xuất hiện dưới chân, Chu Cương Liệt ôm eo hai nữ nhân của mình mang theo đại gia đình của Mặc Ngọc Đảo cùng Lữ Huyên, Tư Không Trọng Kiều và Liễu Như Yên bay vút đi mất hút.
“ Ầy, gặp được Chu tiên nhân quả thực là cơ duyên lớn nhất đời này của ta a.” Trịnh Thời Thiên nhìn theo phía xa sau đó cảm thán.
“ Hừ, lão đạo sĩ thối nhà ông được tha mạng thì cố gắng mà tu tâm dưỡng tánh đi, đừng để sự vụ lần này lặp lại nữa.” Ninh Hồng Chí liếc xéo Lý Đạo Thành.
“ Chư vị, lão già Nam Cung Vẫn nay đã chết, Tiềm Long Các chính thức suy bại rồi, chúng ta trước quay về cử người đi thanh lý địa bàn của hắn, sau này sẽ tìm một thế lực mới thế chỗ. Hẹn khi khác lại tụ họp.” Lãnh Trường Phong lên tiếng, mọi người đều đồng thời gật đầu cho là đúng rồi chào nhau mạnh ai nấy rời đi trở về thế lực.
“ Ầy, tên Lâm Vấn Thiên đó thật sướng a, không phải mang gánh nặng chính sự, thoải mái ngủ nữ nhân, mà còn là chơi cả con gái yêu của ta nữa, thật ganh tị chết.” Bắc Cung Thượng bay sóng đôi với Lãnh Trường Phong thở dài ước ao.
“ Hắn còn chơi cả muội muội ta thì sao? Haha, thôi cố mà sắp xếp xong ổn thoả mọi chuyện ở Thập Vương Thành. Tên Lâm Vấn Thiên đó đã nói sẽ mở kĩ viện cho nữ nhân toàn gia làm kĩ nữ, lúc đó chúng ta chơi hết gái cả nhà hắn bù lại là được.” Lãnh Trường Phong cười xoà.
“ Ngươi không phải đang cấm dục hay sao? Còn muốn chơi gái?”
“ Sau khi chứng kiến tiên nhân chiến đấu ta đã ngộ ra rồi, dù có dung hợp được ngũ hành cũng không khiến ta thành tiên được, chi bằng nghiên cứu con đường khác để lập đạo. Hừ, ta cấm dục năm mươi năm đến nỗi nương tử đói khát đem đưa lồn cho hàng ngàn tên nam nhân ngoài chơi rồi, con vợ đĩ điếm, lần tới về Ngũ Hành Đảo nhất định phải bắt cô ta đi bán tới kĩ viện của Lâm Vấn Thiên, cho cô ta thoả sức mà làm đĩ.”
“ Haha, đến lúc đó ta cũng sẽ không ngại mà địt vợ ngươi vài lần a.”
Hai người cứ thế vừa nói đủ thứ chuyện dâm đãng vừa bay trở về Thập Vương Thành chuẩn bị làm tốt chức trách của thành chủ cùng phó thành chủ....
Tây Ngưu Hạ Châu, tại một dãy núi cổ lão hoang sơ với rừng cây cao phủ kín. Một bóng người ngồi im như tượng trên vách đá, cả một thân trắng toát, từ quần áo, râu tóc đến cả phất trần cầm trong tay. Tuy vậy nhưng nét mặt ông ta vẫn hồng hào, làn da căng mịn không chút nhăn nheo.
Người này đã giữ nguyên tư thế ngước cổ lên nhìn trời thật lâu chưa từng nhúc nhích, từ lúc thiên tượng dị động quần tinh tán loạn cho đến khi mọi thứ trở về như cũ ông ta vẫn cứ im lặng ngắm sao.
Một lúc lâu sau đó, ông ta cuối cùng cũng khép mắt lại đi kèm một tiếng thở dài.
“ Ài... Trọng Kiều ơi Trọng Kiều... Đạo của ngươi khó thành, mệnh của ngươi cũng khó giữ, âu cũng là số kiếp ngươi phải chịu...”
Mọi thứ lại lâm vào tĩnh mịch, bóng lão nhân đồ trắng kia giống như hoàn toàn biến mất vào hư không.
Phía Tây Nam của Tây Hải, Chu Cương Liệt lúc này đang ngồi xếp bằng trên ngũ sắc tường vân mang theo cả đám người bay về phía Mặc Ngọc Đảo, hiện tại đã biết rõ vị trí của Bồ Đề tổ sư, vậy thì cũng không cần phải mù mịt đi tìm kiếm khắp nơi nữa, dành ít thời gian để cùng Tiểu Thiện và Lạc Thủy du ngoạn sau đó mới bái sư.
“ Ký chủ quả thật lâm hoạ được phúc a, ngài có biết tình cảnh đêm qua nguy hiểm như thế nào không?” Yêu Dục ngồi trên đầu hắn thở ra một hơi hỏi.
“ Ài, lần này quả thực là ta quá bốc đồng tự tin, suýt thì hối hận cả đời, may mà vào giờ phút đó lại thức tỉnh thần thông của Tham Lang Tướng Tinh kịp lúc nếu không e là lật thuyền trong mương rồi.” Chu Cương Liệt cũng ảo não đáp.
“ Khi kí chủ dùng thần thông, bổn hệ thống thấy thấp thoáng vài ánh nhìn của Thánh Nhân quét qua, may mà họ chỉ quan sát sau đó rút về chứ không ra tay với ngài a. Lúc đó ngài dường như ý thức nhân tính đã bị đè ép, chỉ còn thù hận cùng hỗn loạn nên ta có nhắc ngài cũng không nghe thấy.”
“ Gì cơ? Thánh Nhân? con mẹ nó ta tưởng sự vụ lọt tới tại Thiên Đình đã là khủng khiếp lắm rồi, hoá ra còn có Thánh Nhân nhìn chằm chằm.” Hắn giật thót nuốt ngụm nước bọt, lần này quả thực chơi hơi lớn rồi a.
Lúc này, màn hình hệ thống lại xuất hiện đi kèm âm thanh máy móc quen thuộc.
“ Ting, nhiệm vụ sử thi So đấu đồng giai đã hoàn thành, kí chủ nhận được một lần triệu hoán chỉ định vật phẩm dưới Thánh Cảnh.”
“ Ồ, suýt thì quên mất nhiệm vụ này, tưởng đâu thất bại rồi chứ, triệu hoán chỉ định có nghĩa là muốn thứ gì hệ thống ngươi cũng gọi ra có phải hay không?” Chu Cương Liệt hứng khởi xoa xoa bàn tay.
“ Kí chủ thức tỉnh thần thông của Tham Lang đánh bại tên đồng giai kia thì cũng được tính là năng lực bản thân tất nhiên nhiệm vụ sẽ hoàn thành rồi. Cơ mà ngài bớt có mơ tưởng muốn triệu hoán cái gì cũng được đi, hệ thống chỉ cho phép ngài chỉ định một loại vật phẩm thôi, ví dụ pháp bảo hay công pháp thì nó sẽ ra ngẫu nhiên bên dưới Thánh Cảnh. Có thể ngài chỉ sẽ gọi ra được công pháp phàm cấp nào đó cũng nên.” Yêu Dục cười trêu tức làm hắn ngứa răng vô cùng.
“ Uầy, chán ngắt, để ta nghĩ xem. Pháp bảo ta đã có Trảm Tiên Phi Đao chưa xài tới, Bồ Đề tổ sư cũng đã tìm ra rồi, kế tiếp cũng sẽ không đánh nhau nên không nhất thiết phải cần thêm công pháp... À đúng rồi.”
Chu Cương Liệt khẽ đập tay một cái sau đó lấy ra bốn khoả Tụ Hồn Châu trong túi không gian. Ba cái chứa đựng linh hồn của Tam Yêu Hiên Viên Mộ, cái còn lại tất nhiên là Chân Hoàng đang ngủ say.
“ Ta có thể triệu hoán nguyên liệu để đúc lại thân thể cho họ.”
“ Kí chủ nghĩ rất tốt đó, nhưng lần này chỉ có một phần chỉ định triệu hoán, ngài sẽ giúp ai phục sinh trước đây?” Yêu Dục bay tới trước mặt mỉm cười hỏi.
“ Ừm... Tam Yêu này hồn lực vẫn còn quá yếu ớt cần ôn dưỡng một thời gian nữa, ta nghĩ nên đúc cơ thể cho Chân Hoàng, nó là Phượng Tổ sống sót từ thời Hồng Hoang chắc chắn sẽ là một phần lực lượng hỗ trợ cho ta tốt hơn, ba tỷ muội Hiên Viên Mộ kia sau này sẽ cùng nhau phục sinh một lượt.” Chu Cương Liệt ngẫm nghĩ sau đó quyết định.
“ Triệu hoán toàn bộ nguyên liệu đỉnh cấp tốt nhất để phục sinh cho Chân Hoàng đi.” Hắn hướng màn hình hệ thống bấm một cái.
“ Ting ting... đang bắt đầu chỉ định triệu hoán, kí chủ chờ trong giây lát...” âm thanh nhắc nhở vang lên.
“ Không tệ, haha, nếu Chân Hoàng được phục sinh thì ta sẽ có một trợ thủ đắc lực rồi, tương lai không sợ sẽ bị bó tay bó chân thiếu khuyết chiến lực nữa.” Hắn vui vẻ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
0 bình luận