Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 446: Phụ tình
Mọi người xung quanh đều giật mình ngỡ ngàng trước hành động dứt khoát của Chu Cương Liệt. Tiên nhân chính là cua gái bá đạo vậy sao? Câu trước vừa khen tên người ta đẹp thì câu sau đã lấy dây trói lại bắt về rồi.
“ A... Tiên nhân, ngài đây là muốn làm gì?” Liễu Như Yên khẽ lắc lư thân hình nảy nở giãy dụa khiến mông cùng ngực tưng tưng mấy cái, nàng cố trấn định đưa ánh mắt vô hại nhìn hắn hỏi.
“ Tinh chủ, mọi kế hoạch hành động đều là do ta cùng mấy tên đệ tử thủ hạ bày đầu, Liễu tiên tử chỉ là nhận lời cùng ta đi dạo mà thôi, nàng ấy vô can, ngài làm gì ta cũng được nhưng xin hãy tha cho nàng ấy trở về Nam Hải, đừng thương tổn nàng ấy.” Tư Không Trọng Kiều quỳ trên đất nói to, hắn đối với nàng tình cảm không cạn, không muốn nàng liên lụy.
“ Có thật vậy không?” Chu Cương Liệt đăm đăm nhìn thẳng vào mắt Liễu Như Yên như suy xét thực hư. Nàng này cắn môi ái ngại liếc qua Tư Không Trọng Kiều sau đó gật đầu.
“ Phải, Như Yên và vị tiên nhân kia bèo nước gặp nhau, ông ấy có ý với tiểu nữ nên mới mời đi Tây Hải dạo chơi, mọi kế hoạch hay mưu tính ta hoàn toàn không biết gì cả, mong Chu tiên nhân minh xét.”
Tư Không Trọng Kiều nghe nàng nói thì biểu cảm hơi ngẩn ra mang chút thất vọng nhưng sau đó cũng chỉ âm thầm cúi đầu. Hắn bây giờ đã mất đi đại thế, tính mạng khó giữ thì còn trông mong gì Liễu Như Yên sẽ đồng sinh cộng tử với mình, nàng chối bỏ quan hệ giữa hai người để giữ mạng là việc làm khôn ngoan đúng đắn, hắn dù buồn cũng không trách hờn gì nàng cả.
“ Mô Phật... thượng tiên, bần tăng xin phép nhiều chuyện, nếu như Liễu thí chủ đây chỉ là vô tình bị kéo vào xung đột bất đắc dĩ thì nên rộng lượng thả cô ấy rời đi.” A Du Đà hiền từ trầm tính lúc này lại đứng ra nói giúp.
“ Ừm, cũng phải, dù sao Tiên Hà Tông cũng là một trong bốn đại thế lực đứng đầu ở Nam Hải, nếu như họ biết Thập Vương Tây Hải chúng ta vô cớ bắt đi nữ nhân này e là sẽ lớn chuyện thậm chí xung đột a.” Lãnh Trường Phong với cương vị là minh chủ luôn nghĩ sâu xa lợi hại của mọi chuyện.
“ Hứ, nô gia thấy nữ nhân này là đang xạo sự, cô ta làm ra vẻ lãnh ngạo không nhuốm bụi trần chính là để lấy cảm tình của mấy tên đàn ông quân tử như các ngươi. Đã đi theo tên tiên nhân xấu xa kia thì cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nói không chừng kế hoạch thôn tính Tây Hải chính cô ta cũng có phần đó, Chu thượng tiên đừng để mắc lừa.” Lữ Huyên liếc xéo giọng điệu chanh chua ghét bỏ đánh giá Liễu Như Yên, một kĩ nữ dâm đãng như cô ta ghét nhất chính là mấy tiên tử thanh cao trong sạch.
Tiểu Thiện thì chỉ đứng tại chỗ chớp chớp mắt đẹp ngó nghiêng sau đó thì thầm hỏi Lạc Thủy.
“ Tỷ tỷ, phu quân đó giờ chính là thu nữ nhân bằng cách bá đạo này sao? Thích ai thì lập tức trói về?”
“ Ừm, cũng không sai biệt lắm, chủ nhân đã muốn ai thì cô gái đó khó thoát, dù có bao nhiêu băng lãnh cao quý vào tay ngài ấy đều ngoan ngoãn như chó con hết.” Lạc Thủy ái ngại nhỏ giọng thì thầm đáp.
Nhưng lời của hai cô gái đám người Thập Vương ở đây đều là cường giả thính tai đã nghe rõ hết, Chu tiên nhân thực sự muốn mạnh mẽ trấn áp bắt lấy Liễu Như Yên làm nữ nhân của hắn sao? Vậy không khỏi quá mức bá đạo rồi, nhưng mà điều tiên nhân muốn thì ai có thể cản nổi.
“ Haha, cái gì mà vô tội, bèo nước gặp nhau, hai người các ngươi tưởng ta dễ gạt lắm hay sao? Đừng quên ta đã xem hết trí nhớ của ngươi. Lần này ngươi đến Tây Hải cốt yếu là vì nữ nhân họ Liễu này. Kế hoạch vây giết được sắp xếp ở đây ngoại trừ giết ta và Lâm Vấn Thiên còn là để bắt sống lấy Lâm Phàm. Ngươi muốn moi cốt tủy của người có tư chất Hoàng Kim để luyện Thăng Phú Đan giúp Liễu Như Yên tăng lên thiên phú ngộ tính. Đổi lại cô ta sẽ chấp nhận đoạn tình cảm của ngươi, ta nói không sai chứ?”
Nghe Chu Cương Liệt một hơi nói sạch mục đích của mình, Tư Không Trọng Kiều và Liễu Như Yên chỉ im lặng cúi đầu, mọi người xung quanh thì ồ lên, hoá ra còn có chuyện này.
“ Muốn rút xương lấy tủy cháu trai ta để tăng lên tư chất cho nữ nhân của ngươi? Tiên nhân ngươi cũng quá là tàn độc đi.” Hà Vân Khánh tức giận, Mộc Diệp Kiếm Thảo trên tay rất muốn tự mình chém tên tiên nhân gian ác này làm hai nửa.
“ Liễu tiên tử, Mặc Ngọc Đảo chúng ta và cô vốn không thù không oán, cô lại độc địa muốn hợp lực với kẻ này giết ta, còn bắt con trai ta về đoạt đi tư chất của nó thành toàn cho mình, cô giải thích sao đây?” Lâm Vấn Thiên nghiêm mặt đối chất.
“ Hứ, ta sớm đã biết họ Liễu này không phải loại tốt lành gì mà, ngoài mặt thì tỏ ra băng sương nguyệt lãnh, nói chuyện thì thảo mai dịu ngọt nhưng dụng tâm lại bất chính, đúng là thứ kĩ nữ cũng không bằng.” Lữ Huyên được dịp chống nạnh sỉ vả.
“ Thiện tai thiện tai, Tiên Hà Tông tại Nam Hải xưa nay nổi danh chính đạo nhân nghĩa lại yêu thương bách tính, tại sao Liễu thí chủ có thể làm ra hành động tà ma ngoại đạo giết người lấy cốt tủy luyện đan như thế? Bần tăng thật nhìn lầm rồi.” Đến cả thiền sư A Du Đà cũng khẽ nhíu mày lắc đầu tràn đầy thất vọng.
“ Tông chủ Tiên Hà Tông ở Nam Hải lại muốn cùng tên tiên nhân ác ôn kia hãm hại người của Tây Hải, Liễu tiên tử, nếu cô không cho chúng ta lời giải thích thoả đáng thì giữa hai khu vực e là sẽ có xích mích chiến tranh lớn đó.” Lãnh Trường Phong khoanh tay mặt đầy uy nghiêm gằn giọng.
Đứng trước muôn vàn chỉ trích cùng sát ý của đám người trước mặt, Liễu Như Yên trong lòng khổ sở cùng hối hận không thôi, lần này nàng đã quá hấp tấp muốn nhanh chóng tăng lên tư chất lại chắc mẩm có Tư Không Trọng Kiều là tiên nhân trấn tràng thì mọi sự sẽ thuận lợi nên mới quyết định theo hắn tới Tây Hải, không ngờ chuyện lại diễn biến xa đến mức này.
Lúc nãy khi xung quanh náo loạn nàng đã nghĩ sẽ lén lút bỏ trốn nhưng chỉ sợ tên tiên nhân họ Chu kia nhớ mặt sẽ tìm tới tận Tiên Hà Tông Nam Hải nên mới không dám chạy. Nàng đã tự thấy được sự tàn ác của hắn khi giết đám người Nam Cung Vẫn, hắn thậm chí suýt khiến cả Tây Hải chôn cùng hai nữ nhân của mình, nếu như ác ma này đến Nam Hải chẳng phải sẽ liên lụy tông môn hay sao? Bởi vậy nàng mới ôm tâm lý cầu may ở lại tiếp tục quan sát.
Và đúng như dự cảm không tốt của mình, nàng vẫn bị tiên nhân họ Chu kia xem như đồng loã mà bắt lại. Liễu Như Yên khẽ khép lại đôi mi như cố trấn tĩnh bản thân, sau đó hướng đôi mắt lãnh đạm kèm chút tội nghiệp lên nhìn Chu Cương Liệt.
Hắn khẽ nheo mắt sau đó thở dài lắc đầu đẩy Tiểu Thiện về phía trước.
“ Ài, xem ta kìa, thật khó mà kìm lòng nhân ái đối với mĩ nhân a, thôi được rồi, ta dù gì cũng là tiên nhân biết lý lẽ tốt xấu, ta sẽ để nương tử của mình đứng ra minh xét, hãy giải thích rõ ngọn ngành, nếu nàng ấy cảm thấy Liễu tiên tử vô tội thì ta sẽ thả cô đi.”
Liễu Như Yên ánh mắt hơi sáng lên, nàng vẫn còn cơ hội, theo những gì quan sát được thì cô gái phàm nhân kia bản tính vô cùng lương thiện, chỉ cần cố gắng tỏ ra đáng thương thì sẽ dễ dàng lừa gạt qua ải. Nghĩ là làm, nàng khẽ khép rũ đôi mi buồn nhẹ nhàng nói.
“ Xin tiên nhân và chư vị đạo hữu đừng hiểu lầm, quả thực Như Yên không hề biết gì về kế hoạch muốn thao túng Tây Hải của Tư Không Trọng Kiều, mấy trăm năm qua mọi người đều biết Tiên Hà Tông của ta chỉ điệu thấp giữ mình an phận ở Nam Hải, ta sao có thể hợp tác với người kia để đoạt địa bàn của các vị được.
Chẳng qua là vì họ Tư Không kia đã theo đuổi tiểu nữ suốt hơn hai trăm năm, mặc dù ta nhiều lần từ chối muốn cả đời tu hành cầu đạo nhưng hắn ta không từ bỏ. Kế hoạch bắt lấy người có tư chất Hoàng Kim lấy cốt tủy luyện đan cũng đều do hắn ta chủ mưu sắp xếp, ta cũng chỉ mới biết hồi chiều này và đã cật lực phản đối phương thức tà ma vô nhân tính đó.
Nhưng mọi người cũng biết, Tư Không Trọng Kiều là tiên nhân, tiểu nữ chỉ là một Địa Tiên yếu nhược, dù có không thích hắn đi nữa cũng không dám xé rách da mặt nói lời đoạn tuyệt, ta cũng chỉ là sợ hắn ghi thù làm hại tông môn của mình nên mới ậm ừ theo những gì hắn sắp xếp. Tất cả tội lỗi đều từ hắn mà ra, Như Yên vốn vô can, mong Chu tiên nhân và chư vị đạo hữu suy xét.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, một loạt lời giải thích đi kèm với gương mặt tuyệt sắc tội nghiệp kia đã phần nào khiến mấy vị nam nhân ở đây thương xót đồng cảm, họ bất giác nảy sinh sự tin tưởng. Liễu Như Yên này nói đúng, nàng ta chỉ là Địa Tiên giống họ, đứng trước lực lượng tiên nhân chỉ nhỏ bé như kiến hôi, tên kia lại có thói ngang ngược bá đạo, nàng vì giữ mình và không làm hại đến tông môn thì chỉ còn nước ậm ừ tuân theo.
Tư Không Trọng Kiều đứng trơ ra như khúc gỗ, những lời nàng ta vừa nói như từng nhát dao nhọn đâm sâu vào trái tim kẻ si tình này. Hắn đã hi vọng Liễu Như Yên dù gì cũng có một đoạn tình cảm lâu năm mà đồng cam cộng khổ với mình nhưng xem ra hắn là nghĩ quá nhiều rồi. Nàng thẳng thừng phủi bỏ trách nhiệm, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu hắn, biến hắn thành một kẻ độc tài bá đạo trong khi nàng vào vai một cô gái yếu đuối tội nghiệp.
Nàng không hề nhìn nhận tất cả những gì hắn đã làm cho nàng và cả Tiên Hà Tông trong hơn hai trăm năm qua. Hắn cúi gằm mặt xuống thở dài não ruột, dù có là như vậy nhưng hắn cũng không nỡ oán trách nàng, hắn chỉ tự trách bản thân đã kì vọng quá nhiều vào tình cảm của nàng, kẻ yêu tận tâm sẽ phải nhận lấy nỗi đau tận cùng. Thôi thì xem như đây là điều cuối cùng hắn làm cho nàng.
“ Tinh chủ, nàng ấy nói đúng, tất cả là do ta, mọi kế hoạch mưu đồ đều là một mình ta làm ra hết, ta đã sai sử đệ tử phục kích bắt kẻ có tư chất Hoàng Kim để móc cốt tủy, nàng chỉ mới biết sự việc lúc chiều nay và cũng phản đối dữ dội nhưng ta vì muốn bày tỏ thành ý đã quyết làm đến cùng. Việc nàng đến Tây Hải cũng là do ta nài nỉ ép buộc, nàng không có liên can. Ngài giết ta cũng được, nhưng xin hãy buông tha cho nàng ấy, Trọng Kiều muôn phần tạ ơn.”
Liễu Như Yên lặng người nhìn kẻ bị còng xích bằng đá trói chặt quỳ gối ở kia, hắn đã từng anh tuấn tiêu sái khinh miệt thế gian chỉ dịu dàng ân cần với mỗi mình nàng. Đến bây giờ nàng lật lọng đổ tội thì hắn vẫn không oán không hờn còn nhận hết xấu xa về mình, người đàn ông này thực sự yêu thương nàng đến nhường nào.
“ Có thật vậy không?” Chu Cương Liệt vuốt râu chằm chằm quan sát bằng ánh mắt nghi hoặc.
Liễu Như Yên mím môi khó xử sau đó cúi đầu gật nhẹ.
“ Đúng vậy... tất cả là do hắn ta, tiểu nữ không liên quan, xin tiên nhân minh xét.”
Trong thâm tâm nàng âm thầm xin lỗi Tư Không Trọng Kiều, nhưng nàng muốn sống, nàng còn tông môn, còn con đường đại đạo phía trước, nàng không thể cứ vậy chết chung với hắn ở đây, đoạn tình cảm này đành phải phụ rẫy hắn.
0 bình luận