Chương 445: Tin tức Bồ Đề

Lý Đạo Thành hay Hà Vân Khánh chỉ may mắn gặp được lúc Bồ Đề tổ sư giảng đạo nên đối với lai lịch và nơi ông ấy toạ lạc hoàn toàn không biết, nhưng Tư Không Trọng Kiều này là đệ tử xuất ngoại, chứng tỏ hắn từng được Bồ Đề dạy dỗ, chắc chắn biết được ông ta đang ở đâu. Chu Cương Liệt phất tay, tên kia đang bị gông xiềng đá nham thạch biển sâu trói chặt tay chân lập tức được kéo đến bên cạnh, hắn vẫn ra sức lăn lộn giãy dụa nhưng thứ này khoá hết tiên lực khiến hắn bất lực như một phàm nhân. “ Tinh... Tinh chủ, tiểu tiên không biết được oai danh đã mạo phạm đến ngài, xin hãy rộng lòng tha thứ, nữ nhân của ngài vẫn chưa có tổn thương gì, ngài đại nhân xin đừng tính toán với loại tiểu nhân thấp hèn như ta.” Tư Không Trọng Kiều sau khi biết thân phận của Chu Cương Liệt thì đã triệt để mất đi chiến ý, cả thù hận cũng không dám nghĩ tới, người này quậy nát Tây Hải suýt gây đại hoạ mà cả Long Vương lẫn Thiên Đình đều nhắm mắt ngó lơ bao che không truy cứu, điều này chứng minh địa vị Tinh chủ này cực kì cao ai cũng phải nể mặt, hắn một tên tiên nhân hậu thiên tầng dưới lấy gì mà đọ với người ta, thôi thì chịu kiếp hèn để giữ mạng. “ Ừm, Nếu ngoan ngoãn biết điều thì tha mạng cho ngươi cũng không phải không được. Nói ta nghe toàn bộ những điều ngươi biết về Bồ Đề tổ sư, nếu dám dối gạt ta sẽ lấy mạng chó của ngươi ngay.” Chu Cương Liệt kéo cổ áo tên kia đứng thẳng dậy chằm chằm ra lệnh. “ Ngài... ngài làm sao biết đến danh của Bồ.... a, ta không thể nói được, nhất định không thể.” Tư Không Trọng Kiều giật mình, mặt mày tái mét lắc đầu nguầy nguậy chứng tỏ hắn thực sự sợ hãi tận tâm can. “ Vì sao không thể nói? Tính giở trò kì kèo với ta hả?” Chu Cương Liệt bàn tay lập loè lôi đình giơ lên như muốn bức cung. “ Tinh chủ, tiểu tiên làm sao mà dám dối gạt hay kì kèo với ngài chứ, quả thực ta không thể nhắc đến người đó, thậm chí gọi tên cũng không được a. Trước khi xuất quan sư phụ đã dặn rồi, nếu ta dám kể hoặc nhắc cho ai về người thì ta lập tức sẽ chết không toàn thây, linh hồn sẽ bị đưa về u minh vạn kiếp không siêu thoát.” Tư Không Trọng Kiều mặt nhăn như khỉ khổ sở hét lên. “ Vậy tại sao ngươi có thể nói với Lý Đạo Thành?” “ Ta đâu có nhắc tới sư phụ, ta chỉ nói chúng ta chung một đạo thống rồi để ông ta tự suy diễn ra mà thôi, lúc đó tiểu tiên cần trợ lực thâu tóm Tây Hải, biết Lý đạo trưởng đối với sư phụ một lòng mang ơn nên mới hé lộ đôi chút, chứ nếu nói ra hết nhất định sẽ bị sư phụ tìm tới thanh lý môn hộ a.” Tư Không Trọng Kiều mếu máo nhăn nhó như mất sổ gạo giải thích. Chu Cương Liệt chợt nhớ tới một chi tiết mà trong phim Tây Du Ký kiếp trước hắn xem có từng đề cập. Khi Tôn Ngộ Không học hết bản lĩnh từ Bồ Đề tổ sư thì liền đem đi khoe mẽ với các đồng môn khác, Bồ Đề bắt gặp nổi giận khiển trách sau đó cho hắn rời khỏi sư môn. Trước khi lên đường Bồ Đề đã dặn kĩ, sau này ra ngoài nếu có gây hoạ thì không được nhắc đến tên của ông ấy, cũng không được nói mình học phép của ông ấy, nếu như nói ra thì ông ta lập tức sẽ biết và tìm tới thanh lý môn hộ, lấy lại pháp thuật, hủy đi thân xác, linh hồn sẽ bị nhốt ở u minh tăm tối vạn kiếp bất phục. Tôn Ngộ Không sợ hãi vái lạy, từ đó dù có ai hỏi thì con khỉ kia chỉ nói bản lĩnh là do mình tự học trong mơ mà có chứ không dám nhắc tên Bồ Đề. Tên Tư Không Trọng Kiều này có lẽ cũng gặp tình huống tương tự, Bồ Đề là một vị tiên bí ấn và cường đại, ông ấy nhất định có thể thôi toán biết được tương lai đệ tử mình ra ngoài gây hoạ như Tôn hầu tử đại náo thiên cung. Vậy thì chuyện Tư Không Trọng Kiều theo Phù Vương Chi Đạo hoạ loạn thiên hạ chắc chắn ông ta cũng nhìn thấu nên đã răn đe không cho hắn nhắc tới. “ Ài, khó rồi đây, làm sao có thể moi được thông tin mà không làm Bồ Đề phát giác.” Chu Cương Liệt gãi đầu gãi tai suy nghĩ, cơ duyên bái sư đã ở trước mặt mà không thể khai thác thật khó chịu. Hắn đã kinh qua cảm giác bất lực đau đớn tột độ khi mất đi hai người thân yêu nhất chỉ vì bản thân thiếu khuyết bản lĩnh, hắn khao khát thực lực mạnh lên nhanh chóng để sự vụ vừa rồi không lặp lại bao giờ nữa, bởi vậy phải nhanh chóng tìm kiếm tung tích Bồ Đề tổ sư, không thể cứ lêu lỏng khắp nơi chìm đắm trong ăn chơi ái dục năm này qua tháng nọ được. “ Ký chủ thật chậm tiêu, ngài chỉ cần để bổn nguyên bí ẩn gia thân che giấu đi thiên cơ sau đó đọc ký ức của hắn thì dù là Thánh Nhân cũng không thể phát giác đúng không?” Yêu Dục gõ trán hắn trách móc. “ Ồ, đúng rồi, haha, ta quên mất.” Chu Cương Liệt vỗ tay một cái sau đó nắm lấy Tư Không Trọng Kiều kéo lại sát bên mình, từ trong mi tâm của hắn một tiểu nguyên anh thoát ra sau đó nhảy qua đầu của tên tù phạm đối diện. “ Ngài tính làm gì? Không... có đọc suy nghĩ cũng sẽ bị sư phụ phát giác đó, đừng, xin ngài...” Tên này biết Chu Cương Liệt định làm gì nên lắc đầu nguầy nguậy van xin nhưng chả ai quan tâm. Còng xích kia đã khoá chặt lấy tiên khí khiến Tư Không Trọng Kiều giờ yếu ớt vô hại không chút nào kháng cự, cứ thế tiểu nguyên anh dễ dàng xâm nhập não hải bắt đầu tìm tòi kí ức. Chu Cương Liệt lướt qua hết những thứ không cần thiết, cuối cùng ở tận sâu trong chỗ kín nhất của não hải đã bắt gặp được đoạn kí ức kia. Tư Không Trọng Kiều vốn là công tử con trai của một vị quan trấn thủ vào thời nhà Thương, sau đó thiên hạ chuyển biến, Tây Kỳ được thần tiên các đại giáo hậu thuẫn bắt đầu bành trướng thế lực cuối cùng phất cờ khởi nghĩa tiến đánh Triều Ca hòng lật đổ Hoàng Triều. Trong trận chinh phạt đó phụ thân của Tư Không Trọng Kiều vì tận trung với Trụ Vương quyết chí tử thủ, cuối cùng không thể địch lại thế công dũng mãnh của Tây Kỳ mà tử tiết cùng với thành trì, bản thân hắn lúc đó chỉ mới mười tuổi may mắn đã cùng người nhà rời đi nên tránh được một kiếp. Tư Không Trọng Kiều sau đó thất lạc người thân lang bạc khắp nơi rồi đi tới Tây Ngưu Hạ Châu, tại nơi này hắn vô tình tiến vào một vùng núi hoang dã, ở đó hắn gặp một vị lão nhân, thân mặc đạo phục thuần trắng, mặt mày hồng hào, làn da căng mịn chứ không hề nhăn nheo, râu tóc thì bạc phơ xoã tới tận eo, lông mày rậm dài quá cằm, tay ông ta cầm phất trần rất ra dáng một vị đạo trưởng tiên phong đạo cốt. Ông ta tự giới thiệu mình danh hiệu là Bồ Đề, gặp nhau tức là có duyên, lại thấy tư chất tiềm năng cực kì tuyệt thế của Tư Không Trọng Kiều nên muốn nhận hắn làm đệ tử, tên kia tất nhiên vui mừng khôn xiết quỳ bái nhận sư phụ. Mảnh ký ức của hắn đến đây bất chợt giống như bị đứt gãy, khi tỉnh lại thì từ một đứa nhóc mười mấy tuổi đã trở thành nam tử ngoài ba mươi phong trần tuấn lãng, hai trăm năm trôi qua như giấc mộng. Tất cả những gì Chu Cương Liệt có thể thấy là câu nói cuối của vị Bồ Đề kia trước khi để Tư Không Trọng Kiều xuất ngoại. “ Ngươi theo đạo Phù Vương chính là dùng thiên hạ thương sinh làm bàn cờ để chứng đạo, về sau ắt gây chiến loạn sát kiếp nặng nề. Nhưng mỗi người có một con đường của riêng mình, ta không thể ngăn cản ngươi, chỉ cần ngươi đừng hối hận với đạo mà mình theo đuổi. Khi bước ra khỏi sơn môn thì ngươi không còn là đệ tử của ta nữa, sau này nếu có gây ra hoạ đừng bao giờ nhắc đến tên ta, sống chết tự do ngươi chịu, cũng không được nói là ta truyền dạy đạo thuật cho ngươi. Nếu ngươi dám nhắc đến ta dù chỉ một lần thì ngươi ở bất cứ nơi nào ta cũng tìm ra, khi đó ta sẽ tìm tới phế đi đạo hạnh, hủy diệt thân xác, đày linh hồn ngươi xuống cõi u minh vạn kiếp không siêu sinh, nhớ kĩ đó.” Cũng chính vì lời này mà Tư Không Trọng Kiều sợ hãi giấu sâu mảnh kí ức mơ hồ vào sâu trong não hải không dám nhắc tới, chỉ tới lúc cần Lý Đạo Thành giúp đỡ hắn mới khơi ra nhưng cũng không dám nhắc trực tiếp. Hắn biết vị Bồ Đề tổ sư kia nói được sẽ làm được. Chu Cương Liệt gom góp kí ức của Tư Không Trọng Kiều lại, biết được một manh mối đáng giá, phía Bắc của Tây Ngưu Hạ Châu, núi Linh Đài Phương Thốn, Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Đây chính là sơn môn của Bồ Đề lão tổ toạ lạc, và hắn cũng chỉ cần biết nhiêu đó là đủ. “ Phù, trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng tìm ra rồi.” Chu Cương Liệt thu lại tiểu nguyên anh thở một hơi dài như trút đi gánh nặng. “ Tinh chủ, ngài... sư phụ sẽ đến giết ta mất...” Tên kia bất an nhìn ngó quanh quất run rẩy hèn mọn không có chút nào khí phách cao cao tại thượng như lúc nãy nữa. “ Yên tâm, ta đã dùng thần thông che giấu sự việc, ông ấy sẽ không nhìn ra đâu.” Chu Cương Liệt nhếch mép trấn an, Tư Không Trọng Kiều nghe vậy nửa tin nửa ngờ nhưng cũng bình tĩnh lại phần nào, giờ hắn có khác gì sắp chết đâu, sư phụ có tới hay không cũng như nhau. Lúc này thanh âm của Hà Vân Khánh bất chợt vang lên. “ Liễu tông chủ xem đủ chưa? Ngươi lặn lội đường xa từ Nam Hải theo tên tiên nhân này tới Tây Hải là có mục đích gì?” Mọi người đồng loạt quay lại nhìn chằm chằm tuyệt sắc mĩ nhân áo trắng che mặt kia, ai nấy biểu cảm đều vô cùng phức tạp, có mê luyến, có nghi ngờ, cũng có sát ý nhàn nhạt. “ Ồ, suýt nữa quên mất nàng này, haha, Liễu Như Yên có phải không? Tên của nàng rất chi là ấn tượng với ta đó.” Chu Cương Liệt cũng quay sang quan sát một lượt từ đầu tới chân mĩ nhân kia. Liễu Như Yên nãy giờ vẫn đứng xa xa thấy mọi người đổ dồn sự chú ý lên mình thì âm thầm thở hắt ra, giờ muốn chạy cũng không thể rồi, thôi thì mọi sự tùy cơ ứng biến. Nàng tự nghĩ rồi giữ nguyên nét lạnh nhạt điềm tĩnh bay tới gần chắp tay khẽ cúi đầu. “ Như Yên ra mắt Chu tiên nhân, chào chư vị đạo hữu Tây Hải, tên của ta cũng rất chi là bình thường không biết tại sao lại làm tiên nhân ấn tượng?” “ Haha, không có gì, ta chỉ thấy đó là cái tên rất đẹp thôi.” Chu Cương Liệt giả lả trả lời, trong lòng lại thầm cảm thán, bình thường cái khỉ mốc ấy, nhưng cũng đâu thể nói với mọi người Liễu Như Yên là cái tên tượng trưng cho lớp nữ phản diện quốc dân trong các bộ truyện mà hắn đọc ở kiếp trước được. Tiểu Thiện thì không biết suy nghĩ của hắn, nàng tưởng phu quân lại nổi máu dê xồm nên chuyển ánh mắt trong veo đăm đăm quan sát nữ tình địch mới kia, chà, quả nhiên rất đẹp, như là tiên nữ vậy, nếu thành tình nô cho phu quân không biết sẽ là bộ dạng thế nào? “ Đa tạ Chu tiên nhân, ngài khen thì Như Yên xin nhận.” Liễu tiên tử nhàn nhạt cúi đầu đáp. “ Ừm, tên thì đẹp đấy, nhưng tâm địa lòng dạ thì quả thực xấu xa khó đoán.” Chu Cương Liệt cười khẩy vừa nói vừa vung tay, ngay lập tức một sợi dây pháp bảo cấp Địa Tiên tối đỉnh đã phóng xuất quấn quanh trói lấy Liễu Như Yên nhanh đến mức toàn trường không ai ngờ tới.
0 bình luận
aaa