Chương 444: Hậu đại kiếp

Trên Thiên Đình, Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ sóng đôi nhau tiến vào Lăng Tiêu Bảo Điện, Thiên Đế thấy liền phất tay để các tiên nữ ngưng ca múa, chúng thần lại nghiêm túc vào vị trí. “ Khải tấu bệ hạ, Tây Hải đã trở lại yên bình, đại kiếp do Tham Lang tinh chủ gây nên đã chấm dứt...” Hai người một tai một mắt thay nhau bẩm báo hết mọi chuyện mình nghe và thấy, cả việc Chu Cương Liệt hướng trời xanh cảm tạ cùng hứa hẹn đều không kể sót. “ Tham Lang gây hỗn loạn là vì hai cái nữ tử và kết thúc cũng vì một cái lắc đầu của nữ tử? Haha, tên tinh chủ này hạ phàm cũng chưa được bao lâu đã động lòng tình ái rồi, quả thực là một tên thú vị, vì nữ nhân lại có thể đảo điên thiên hạ.” Thiên Đế nghe xong lập tức hứng thú cười lớn. “ Bệ hạ, tính cách kẻ này xốc nổi điên cuồng như vậy thực là nguy hiểm a, chỉ mấy nữ tử phàm trần lại khiến hắn gây nên đại kiếp lớn như vậy, nếu tương lai mọi chuyện lặp lại thì như thế nào.” Lý Tịnh bước ra, lông mày dựng đứng lạnh lùng hỏi, ông ta vốn nghiêm minh pháp kỷ không thích nhất chính là những kẻ bản chất hỗn loạn như Tham Lang. “ Lý ái khanh lo xa rồi, hắn đã có thể tự kiểm soát bản thân vậy thì không có gì đáng ngại, hành động của hắn cũng rất có lễ tiết, mọi chuyện cho qua đi, nếu quả thực Tham Lang tinh chủ một lần nữa tạo đại kiếp thì lúc đó mới bắt hắn sau.” Thiên Đế phất tay hời hợt cho qua, là một vị chí cao vô thượng đứng đầu Thiên Đình ông ta luôn tin tưởng bản thân có thể quản lý tốt mọi thứ trong lòng bàn tay, chỉ một tinh chủ không nhấc lên được sóng gió. Chúng thần vâng dạ lui ra hai bên, các tiên nữ lại thướt tha đi vào, tiếng đàn ca hợp tấu vang khắp Lăng Tiêu Điện. Bên dưới Tây Hải, các phàm nhân và tu sĩ khắp nơi đều ngỡ ngang ngơ ngác sau đó vui mừng hoan hô vang trời, những tưởng hạo kiếp sẽ khiến ức vạn sinh linh lầm than nhưng nay lại trở về bình lặng như chưa có gì, dưới sự bảo hộ của tu sĩ các phái, ngoài nhà cửa kiến trúc sụp đổ thì nhân mạng không có thương vong, đây là một điều cực kỳ may mắn. Mọi người sau đó lại bắt tay cùng giúp nhau tu bổ lại các thiệt hại. Tại rừng san hô, đám người Lãnh Trường Phong, Lâm Vấn Thiên, Bắc Cung Thượng cùng các vị khác của Thập Vương đều im lặng đưa mắt nhìn nhau chưa ai dám lên tiếng. Trên lưng cá côn lớn, Chu Cương Liệt đang ôm ghì lấy Tiểu Thiện và Lạc Thủy vào lòng, hắn đã giữ tư thế này gần một khắc đồng hồ rồi. “ Mọi chuyện êm xuôi rồi a.” Lúc này phía sau có một giọng nói thanh thúy vang lên khiến đám người Thập Vương quay lại, là Hà Vân Khánh dẫn theo đám người Lâm Phàm, Hà Yên, Lãnh Nhược Hy, Bắc Cung Nhược Giai và Lâm Gia Tuệ quay lại. “ Nhạc mẫu, mọi người còn chưa rời đi sao?” Lâm Vấn Thiên bước lên cầm tay nương tử mình quay qua hỏi. “ Chúng ta không an tâm nên chỉ ở hòn đảo ngoài trăm dặm quan sát, lúc Long Vương xuất hiện thì đồng thời nhìn thấy con cá côn kia trồi lên mặt nước sát cạnh, trên lưng còn mang theo hai vị phu nhân của tiền bối đã bất tỉnh, chúng ta vội vàng dùng đan dược cứu các nàng tỉnh dậy, lại kể sơ qua sự tình. Vị phu nhân thiện lương kia liền hối hả giục cá côn chở hai người quay trở lại đây mới làm Chu tiền bối lấy lại nhận thức a.” Hà Vân Khánh một năm một mười kể lại hết sự việc, mọi người nghe xong mà âm thầm tán thán may mắn a. “ Năm đó Phàm nhi vừa sinh trong lúc hỗn loạn rơi xuống biển mất tích đã được cá côn cứu đi, ta nghĩ chắc cũng là con này, nó có tập tính cứu lấy bất cứ ai rơi xuống biển.” Hà Yên dịu dàng nhìn cá côn to lớn đang ngoan ngoãn nằm im cho một nam hai nữ kia ôm nhau trên lưng mình. “ Ta tưởng là đã mất hai nàng rồi, thật may quá.” Chu Cương Liệt dụi đầu không ngừng hít lấy hương thơm trên tóc của hai nữ, nước mắt hắn lăn dài trên má. “ Hì hì, chủ nhân thương yêu em như vậy người ta làm sao có thể bỏ chàng được.” Lạc Thủy cười hiền lành hôn lên má hắn một cái. “ Phu quân, chàng thật là... Đại kiếp thì ra là do chàng tạo nên, suýt thì khiến cả Tây Hải này tan nát rồi, sao chàng có thể vì bọn thiếp mà vướng vào sát nghiệp như vậy?” Tiểu Thiện cũng hai hàng nước mắt lưng tròng đấm vào ngực hắn trách móc. “ Nàng là người giữ cân bằng cho sự hỗn loạn trong ta, mất đi các nàng khiến sự thiện lương của ta không thể duy trì, tâm ma sẽ lớn mạnh và chi phối. Lúc đó ta chỉ còn đau đớn cùng thù hận che lấp lý trí, cũng còn may, ông trời chưa bạc ác với ta, để các nàng toàn vẹn quay về.” Chu Cương Liệt nhẹ nhàng nói, môi hắn tìm tới dán lên môi Tiểu Thiện, hắn lại dùng trò cũ dỗ dành mỗi khi nàng giận dỗi. “ Ưm... hức, nếu chàng thực sự vị cái chết của bọn thiếp mà tạo ra cảnh sinh linh đồ thán thì tội nghiệt này thiếp làm sao gánh nổi.” Nàng mếu máo tiếp tục khóc nhưng môi thì theo thói quen chu lên đón nhận nụ hôn. “ Nương tử ngoan, chẳng phải chúng ta ở bên nhau chính là duyên số đã chú định sẵn sẽ đối đầu và bình định mọi kiếp nạn hay sao? Bây giờ Tây Hải không có vấn đề gì, cũng không bị kéo vào chiến loạn, đây là việc tốt nàng chớ buồn sầu nữa.” Hắn xoa mái tóc dài mượt của nàng an ủi, Tiểu Thiện thấy hắn nói có lý liền gật gật đầu cười xoà. “ Nói ta nghe vì sao các nàng lúc đó thoát được nguy khốn?” Chu Cương Liệt tràn đầy thắc mắc. “ Hì, kì thực thì thủ đoạn bảo hộ của chủ nhân cộng với lá bùa ngài đưa cho em đã có thể ngạnh kháng với công kích kiếm khí đó, nhưng dư lực của nó cũng đủ khiến bọn em bất tỉnh theo mõm đá sụp đổ mà rơi xuống biển, may mắn có con cá côn này đang lặn ở bên dưới đã nhanh lẹ đón được đưa bọn em tránh xa.” Lạc Thủy cười nhẹ giải đáp. “ Ồ, đầu thủy tộc này quả nhiên khôn ngoan đầy linh tính, ta phải có gì báo đáp nó mới được.” Chu Cương Liệt nói xong móc trong người ra mấy bình yêu đan cao giai, thứ này có thể thúc đẩy quá trình sản sinh yêu hạch và còn chứa đựng linh khí nồng đậm. Hắn mở bình ném một nắm đan dược lên, cá côn như hiểu ý hú một tràng vui vẻ há miệng đớp lấy sau đó cúi đầu như chào tạm biệt rồi lặn xuống nước. “ Ăn vào yêu đan tương lai nó sẽ giống như hai con cá chép của nàng, có thể tự mình tu luyện thành đại yêu mạnh mẽ.” Chu Cương Liệt ôm eo hai nữ nhân đứng trên không trung nói. “ Nó rất thiện lương biết cứu người, nay được chàng ban cơ duyên lớn, xem ra chính là phúc phần mà nó xứng đáng nhận lãnh.” Tiểu Thiện gật đầu ôn hoà. “ Tiền bối...” Lãnh Trường Phong dẫn đầu đám người cùng nhau chạy tới. “ Thật mất mặt quá, để các vị nhìn thấy ta trong bộ dáng điên cuồng như vậy, những chuyện ta nói không phải là bản ý muốn hủy diệt Tây Hải, mong chư vị thứ lỗi cho ta.” Chu Cương Liệt để hai nữ nhân trên ngũ sắc tường vân rồi gãi đầu hổ thẹn. “ Ầy, chúng ta nào dám trách tiền bối a, ngài chính là phúc tinh đã cứu vớt lấy Tây Hải, diệt đi ác đồ, chúng ta cảm tạ còn không hết nữa.” Kim Mao Sư Vương một bộ dáng nịnh bợ nhe răng cười, vị tiên nhân trước mặt có thể khiến Tây Hải Long Vương phải nể mặt mấy phần, đây là thân phận cao quý đến bậc nào. “ Mô Phật, Chu tiên nhân công đức vô lượng tạo phúc cho bá tánh, bần tăng vạn lần mang ơn.” A Du Đà cũng chắp tay cúi mình. “ Tiền bối mạnh mẽ vô song, nô gia nguyện kiếp này theo ngài làm tì nữ trung thành nha.” Lữ Huyên lại mang bộ dáng gợi dục quyến rũ ra hòng câu dẫn, lần này nàng ta đã cược đúng khi đổi phe kịp thời, nếu không chắc cũng đã tàn hoa bại liễu chết thảm như đám Nam Cung Vẫn rồi. Lý Đạo Thành đứng ở sau cùng, ông ta không bỏ chạy cũng không van xin, Hà Vân Khánh thấy thế liền tiếp cận hỏi han. “ Ông có thể giải thích lý do đi theo tên tiên nhân kia làm bậy hay không? Nếu có chỗ khó xử cứ nói, nể đoạn tình xưa nghĩa cũ ta có thể xin chủ... xin tiền bối tha mạng cho ông.” Nàng suýt thì buộc miệng gọi chủ nhân. “ Ài, việc đã đến nước này bần đạo cũng không giấu nữa, người tên Tư Không Trọng Kiều kia có mối quan hệ xa xôi với ta, ừm, cũng có liên quan đến Hà đảo chủ nữa.” Lý Đạo Thành thở dài ũ rũ nói. “ Hắn liên quan đến ta? Ông nói rõ ra xem.” Hà Vân Khánh nhíu mày khó hiểu, mọi người xung quanh kể cả Chu Cương Liệt cũng hướng sự chú ý về bên này. “ Hà đảo chủ có nhớ tại sao chúng ta tìm ra chân lý đại đạo mà có thành tựu thế lực hôm nay chứ?” Lý Đạo Thành mập mờ hỏi. “ Tất nhiên là nhớ kĩ rồi, năm đó ta và ông chỉ là hai cái tiểu tu sĩ nhỏ kết bạn vân du tìm kiếm cơ duyên, tại bờ Tây Hải đã gặp được vị đó, được nghe ông ấy giảng pháp suốt bảy ngày từ đó thông tuệ lãnh ngộ ra con đường của bản thân, ta nào dám quên.” Hà Vân Khánh như mơ hồ nhớ lại khoảng thời gian thanh xuân của mình. “ Tư Không Trọng Kiều này chính là đệ tử đã xuất ngoại của vị đó, chúng ta mang ơn xem ông ấy là sư phụ vậy thì hắn cũng là sư huynh đồng môn rồi.” Câu trả lời của Lý Đạo Thành làm Hà Vân Khánh ngỡ ngàng, Chu Cương Liệt cũng trừng lớn mắt, nội tâm xao động. “ Ngươi nói gì? Tư Không Trọng Kiều là đệ tử xuất ngoại của Bồ Đề Tổ Sư?” hắn tiến đến trực diện nhìn chằm chằm Lý Đạo Thành lớn tiếng hỏi. “ Tiên nhân cũng biết danh xưng của vị đó sao? Đúng vậy, hơn hai mươi năm trước hắn đến gặp bần đạo nói chúng ta cùng chung một đạo thống. Bần đạo tuy chỉ thọ ơn giảng pháp của Bồ Đề bảy ngày nhưng vẫn luôn tâm niệm xem ông ấy như thầy. Bởi vậy khi nghe hắn báo ra xuất thân ta mới không ngại giúp đỡ hắn thành đạo dù biết sẽ gây hại đến nhiều người.” Nghe Lý Đạo Thành kể rõ tường tận khiến Chu Cương Liệt mừng vui khôn xiết, không ngờ được, lúc hắn bỏ công tìm kiếm thì như mò kim đáy biển không chút tin tức, bây giờ những tưởng phải bỏ cuộc thì cái danh tự Bồ Đề kia một lần nữa xuất hiện nhen nhóm cơ hội cho hắn.
0 bình luận
aaa