Chương 442: Long Vương hiện thân

“ Tinh tượng đảo loạn, trước nay ta tự tin mình có thể nắm bắt nhật nguyệt tinh thần thôi toán cả càn khôn, hôm nay quả nhiên được mở rộng tầm mắt, Trịnh Mỗ chỉ là ếch ngồi đáy giếng.” Trịnh Thời Thiên chăm chú quan sát các chòm sao lệch vị mà cảm thán vô cùng. “ Tiền bối, xin ngài hãy bình tĩnh thu lại pháp thuật, nếu còn như vầy thì chốc lát nữa Tây Hải sẽ bị hủy diệt mất.” Lãnh Trường Phong lấy can đảm lớn giọng hét lên. “ Tây Hải hủy diệt thì có làm sao chứ? Ta bảo vệ nơi đây là vì nương tử, nàng thiện lương muốn ta hoá giải mọi đại kiếp để bách tính an hưởng ấm no thái bình, nhưng cũng bởi vì vậy mà nàng hi sinh cả tính mạng, vậy thì để cả Tây Hải này phụng bồi mai táng theo hai nữ nhân của ta đi.” Hắc bạch vụ toát ra từ đôi mắt Chu Cương Liệt càng thêm nồng đậm, tà khí bức người trong thể nội hắn dâng cao lên khiến ai nấy lạnh cả sống lưng. “ Ài... Mất đi nhị vị phu nhân làm tiền bối hoàn toàn nhập ma rồi, bây giờ trong mắt ông ấy chỉ còn thù hận che mờ lý trí thôi, nếu không có ai ngăn cản thì thật sự Tây Hải này xong rồi.” Lâm Vấn Thiên thở dài ảo não. Chấn động càng lúc càng gia tăng, toàn bộ Tây Hải lắc lư, không gian xung động nứt gãy, tiếng than khóc kêu gào xảy ra khắp nơi, các tu sĩ dù có là Địa Tiên đứng trước sự phẫn nộ của Thiên Địa cũng bất lực không có cách. “ NGAO....O....O.....” Vào lúc tưởng chừng đại kiếp sẽ nhấn chìm cả Tây Hải thì dưới đáy biển sâu thăm thẳm một tiếng gầm rền vang phát ra. Âm thanh lan rộng khắp vùng biển, tất cả mọi người từ phàm nhân đến tu sĩ ai ai đều nghe được. Thời khắc đó rõ ràng mọi người cảm nhận được rung chấn ở khắp nơi như được giảm xuống mấy phần, sóng thần biến mất, các núi nửa cũng không chực chờ phun trào nữa. Cách rừng san hô trăm dặm, Hà Vân Khánh đã mặc vào váy áo chỉnh tề cùng đám người Lâm Phàm đang đứng trên một hòn đảo nhỏ, thời điểm này không phải là lúc chơi trò tình thú giả làm chó cái, đột nhiên họ cảm nhận được bên dưới biển sâu có thứ gì đó đang chuẩn bị nổi lên. Phía bên rừng san hô, Kim Mao Sư Vương bờm lông vàng dựng đứng, một cỗ uy thế khiến từng tế bào huyết mạch của hắn run lên, đây rõ ràng là sự áp chế giống loài của yêu tộc. “ Là vị đó, ông ta xuất hiện rồi....” “ NGAOOOO.... Đùng....” Theo tiếng nổ chát chúa làm tai người ta ong lên, bọt sóng tung toé khắp nơi, nước biển như bị tách làm đôi, một tôn sinh vật to lớn khủng khiếp mang theo tiếng ngâm dài đạp trên sóng thần bay khỏi mặt nước sau đó lượn mấy vòng. Sự xuất hiện của nó làm toàn trường lặng yên hãi hùng. “ Rồng!?! Là Rồng...” dù là cách xa hàng nghìn dặm thì những tán tu cường giả cũng nhìn thấy và cảm nhận rõ ràng khí tức khủng bố của sinh vật kia. Nó thân dài uốn lượn phủ vảy sắc như kiếm màu xám xanh, vuốt trảo tựa chim ưng, hàm răng nhọn to như bồn máu, đầu có hai sừng dài, lông bờm màu kim sắc, mắt trừng lớn như chuông đồng, rõ ràng là một con Rồng thứ thiệt. Chu Cương Liệt nghiêng đầu nhìn qua sau đó nghiến răng, tà khí quanh thân càng tăng mạnh hơn, ấn ký ngôi sao hắc bạch trên bầu trời càng rõ ràng, thiên địa dị tượng vừa giảm đi lại lần nữa có dấu hiệu mạnh mẽ trở lại. “ Rồng? Là Tây Hải Long Vương, ngài ấy hiện thân rồi.” Kim Mao Sư Vương lớn tiếng quát lên sau đó dẫn đầu quỳ một chân cúi lạy, những người khác bên cạnh cũng lục tục làm theo hành lễ rồi đồng thanh hô lớn. “ Mong Long Vương ra tay ngăn cản tiên nhân chi nộ bảo hộ Tây Hải!” “ Long Vương đến rồi sao?” Tư Không Trọng Kiều đang bị áp chế quỳ phục dưới mặt biển cũng ngẩng đầu, trong đôi mắt ánh lên hi vọng mừng rỡ, tên Chu Cương Liệt này làm náo loạn đến mức Tây Hải sát kiếp nặng nề Long Vương phải tự mình ra mặt. Phen này chắc chắn tên họ Chu đó sẽ bị trấn áp dẫn giải đi quy tội, vậy thì bản thân mình sẽ thoát, kế tiếp chỉ cần điệu thấp tránh đi một đoạn thời gian gầy dựng lại thủ hạ mới thế là có thể tiếp tục kế hoạch chứng đạo Phù Vương rồi. Khoé môi hắn nhếch lên đắc ý, dù hắn thua bại nhưng vẫn là kẻ cười đến cuối cùng. Lúc này Long Vương đã đáp xuống tầng mây, từ trên thân rồng toả ra ánh sáng xanh bao phủ sau đó hiển hoá thành nhân dạng. Đầu rồng vẫn giữ nguyên thu gọn lại đội mũ miện bằng ngọc, thân thể cao hơn hai mét bệ vệ oai phong, bên trong mặc tử kim giáp, bên ngoài khoác nhung bào thêu hình rồng uốn lượn, tay cầm bảo trượng. Ông ta lia mắt quan sát một vòng toàn trường, ánh mắt nhìn tới ai thì người đó đều lạnh gáy cúi đầu, mọi người đều thầm thở dài, đây là bá chủ thực sự của Tây Hải, lần này xuất hiện e là Chu tiền bối lành ít dữ nhiều rồi. Những tưởng Long Vương sẽ lập tức mạnh mẽ bá đạo trấn áp lấy Chu Cương Liệt đang ma hoá kia, nhưng làm mọi người giật mình là ông ta chỉ cất giọng trầm ấm có chút tha thiết, hai tay chắp lại đầu hơi cúi hướng hắn nói lớn. “ Tinh chủ! Mau thức tỉnh thu hồi thần thông, cả Tây Hải sắp bị ngài hủy đi rồi.” “ Ngươi là ai mà dám ngăn cản ta, hủy thì hủy, nhìn mặt ta giống quan tâm cái gì là sinh mệnh chúng sinh lắm hay sao?” Chu Cương Liệt gầm lớn phẫn nộ, khoé mắt bốc lên yên vụ đậm đặc. “ Bổn long là Tây Hải Long Vương Ngao Nhuận chưởng quản vùng biển này. Tinh chủ mau thức thời dừng tay có gì từ từ nói, không thể vì xúc động mà nhập vào ma đạo được. Chuyện náo động đã đến tai Thiên Đế, ngài ấy đã lệnh cho bổn long ngăn cản ngài, nếu tinh chủ còn chấp mê bất ngộ bắt buộc ta phải ra tay trấn áp đưa về Thiên Đình quy tội.” Mọi người xung quanh nghe Ngao Nhuận nói mà âm thầm líu lưỡi, chuyện ở đây thế mà đã bị vị chủ nhân tối cao ở Thiên Đình biết rồi. Vị Tây Hải Long Vương uy danh cấm kị này lại tỏ thái độ khiêm nhường với Chu tiền bối như vậy, thì ra ngài ấy ở trong chúng tiên cũng là một nhân vật có máu mặt đủ khiến Long Vương phải nể mặt, quá là trâu bò a. Tư Không Trọng Kiều ở dưới thì vẻ mặt đã biến sắc lúc xanh lúc vàng, nụ cười đắc thắng lần nữa tắt hẳn, hắn để ý nhất là hai chữ Tinh Chủ do Ngao Nhuận xưng hô. Con mẹ nó sao lại là Tinh Chủ a? Là tiên nhân lâu năm làm sao hắn không biết hai chữ này có sức nặng bao nhiêu. Tinh chủ, chỉ có khí linh của các tinh tú hoá thành nhân dạng hạ phàm thì mới có thể xưng là tinh chủ. Những kẻ này vừa ra đời đã là tiên, mang trong mình huyết mạch tiên thiên thần tộc cao quý, được các đại giáo tiên giới săn đón, đặc biệt là Thiên Đình luôn dành sẵn tiên ban thần vị cho tinh chủ. So với họ, những hậu thiên từ phàm tục tu hành thành tiên như hắn chỉ là thứ thấp hèn kém cỏi. Tên Chu Cương Liệt mà hắn tưởng là một tên tiên nhân man rợ ngu dốt không ngờ lại là Tinh chủ, Tư Không Trọng Kiều cảm giác cả thế giới như sụp đổ, đụng vào nhân vật cao quý bậc này thì hắn còn có cơ hội sống sao? “ Ta không quan tâm, Tiểu Thiện đã chết rồi, Lạc Thủy cũng không còn nữa, nương tử ta chính là vì quá thiện lương, quá thật thà, quá để ý tới khổ đau của bách tính mà phải lãnh hậu quả, không còn nàng nữa thì thiên hạ thương sinh này tồn tại còn có ý nghĩa gì? Chi bằng toàn bộ hủy diệt theo các nàng luôn đi!!! Tiểu Thiện... Lạc Thủy....” Chu Cương Liệt ngửa cổ gào lớn, tà khí càng lúc càng đậm gần như nhấn chìm nhân tính của hắn.
0 bình luận
aaa