Chương 441: Hỗn Loạn đại kiếp

Cùng lúc này, hàng loạt hơi thở cổ lão khắp nơi bất chợt mở mắt, xuyên thấu không gian mà nhìn về Tây Hải, nhưng họ cũng chỉ lặng yên quan sát rồi lại thu hồi trở về. “ Ài, nạn kiếp này tự ngươi gỡ bỏ, bằng không chính là số phận đã định...” Một thanh âm thở dài tang thương từ cõi hư vô nào đó vang lên sau đó lại quay về tĩnh mịch. Trên ba mươi ba tầng trời, Lăng Tiêu Bảo Điện thuộc Di La Cung, Thiên Đế lúc này đang ngự toạ trên ngai cao, mũ miện che khuất nửa dung mạo, đôi mắt khép hờ khẽ nhịp tay, bên dưới là hai hàng chúng thần đứng chầu chờ chỉ lệnh, chính giữa điện hơn chục tiên nữ dung mạo xinh đẹp váy áo tung bay đang hiến vũ khúc, tiếng tấu nhạc cung đình réo rắt bên tai. “ Hửm?” bất chợt Thiên Đế mở mắt ngồi thẳng lưng nhíu mày, chư thần bên dưới đang đứng xem ca múa không hiểu chuyện gì làm vị đấng tối cao Thiên Đình này tự dưng nghiêm túc như vậy, họ nhìn qua nhau sau đó cùng cúi đầu. Theo cái phất tay nhẹ của Thiên Đế, tiếng tấu nhạc ngưng bặt, tiên nữ líu ríu kéo nhau rời đi, đại điện đang trong không khí vui vẻ bỗng ngưng trọng hẳn. “ Quần tinh tán loạn, thiên tai dị tượng xảy ra khắp Tây Hải, là do kẻ nào làm ra?” âm thanh hờ hững mà uy quyền vang vọng trong Lăng Tiêu Điện. Chư vị thần tiên giật mình nhắm mắt tự cảm nhận sau đó cũng ngưng trọng xì xầm bàn tán. Lúc này, trong đám thần tiên một bóng dáng cao gầy bước ra, nàng có mái tóc bạch kim trắng hơn tuyết không buộc xoã tung ra sau, một thân đạo phục màu vàng có đồ án bát quái thêu nổi, khuôn mặt thanh tao tươi trẻ với làn da trắng bóc, môi không son tự đỏ, mũi quỳnh cao thẳng, đôi mắt được một tầng vải mờ che ngang. Trên tay nàng cầm một cái La bàn bát quái, nàng cất giọng hiền từ thanh lãnh nhẹ nhàng. “ Bẩm bệ hạ, dựa theo việc tinh tú trên trời trốn tránh lệch đi vị trí, cộng với hình đồ án ngôi sao sáu cánh hắc bạch kia chiếu rọi thì mười phần nguyên do là ở thiên phú thần thông của Tham Lang Tinh thi triển rồi.” “ Tham Lang?” Thiên Đế hơi nghiêng đầu như tự hỏi. “ Bệ hạ quên rồi sao? Ít lâu trước linh khí Tham Lang Tinh đã hạ phàm, vi thần sau khi thôi toán vị trí đã nhờ Thái Bạch Kim Tinh đi mời chào nhưng vì Tinh chủ Tham Lang ham thích dạo chơi nên chưa lên Thiên Đình nhận sắc phong.” Nữ tử che mắt điềm nhiên đáp. “ Ồ, Trẫm nhớ rồi, nhưng hắn du ngoạn phàm gian chưa được bao lâu sao lại gây náo loạn rồi? Thiên phú thần thông của hắn lại có thể gây nên tai ương kinh khủng vậy sao?” Thiên Đế vuốt râu thắc mắc. “ Tham Lang chủ quản sự hỗn loạn, là một trong những ngôi sao mạnh mẽ và khó lường nhất, thần thông của hắn có thể gây tác động lên các tinh tú khác khiến chúng lâm vào trạng thái mất tự chủ. Trong số các tinh chủ thì Tham Lang là bí ẩn khó đoán, hỉ nộ thất thường nhất, bởi vậy khi hắn dùng tới thần thông thì các vị tinh khác đều tránh lui cả. Ngay tới chòm sao của vi thần cũng đang khó thể kiểm soát đây.” Nữ tử khoé môi nở nụ cười khổ trả lời, mấy vị tinh chủ có mặt trong Lăng Tiêu Điện cũng đồng thời gật đầu xác nhận. Lúc này, một người đứng ở đầu hàng ngũ chúng thần bước ra, ông ta dáng người cao lớn mặc bộ chiến giáp màu đỏ hồng, khoác áo choàng lam đậm, đai lưng ngọc giắt bảo kiếm, đầu đội mũ giáp có đỉnh hình mái. Vẻ mặt chính trực, râu dài tới ngực, lông mày rậm lúc nào cũng nhăn lại, đôi mắt tinh anh mà nghiêm nghị, trên tay còn cầm một cái bảo tháp lưu ly lập loè tiên quang. Người này không ai khác chính là Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh, vị chiến tướng thân cận nhất bên cạnh Thiên Đế, chưởng quản Thiên binh các lộ trong Thiên Đình. Ông ta chắp tay trầm giọng tâu. “ Bẩm bệ hạ, nay Tham Lang đang dùng tiên thuật thần thông khiến quần tinh náo loạn, Tây Hải hạ giới vì vậy mà lâm vào đại kiếp, nếu không ngăn cản kịp thời e là sẽ tạo ra thảm kịch sát kiếp hủy diệt một vùng. Mong bệ hạ xuống chỉ cho vi thần chấp chưởng thiên binh hạ phàm ngăn chặn, bắt lấy Tham Lang tinh chủ về chịu tội.” “ Lý ái khanh quả nhiên pháp kỉ nghiêm minh lại rất thương yêu chúng sinh, được, chuẩn tấu.” Thiên Đế dịu giọng khen ngợi khẽ phất tay. “ Bệ hạ, Thiên Vương, khoan hãy vọng động.” Lúc này vị thiên nữ bịt mắt kia lại đứng ra đưa tay ngăn cản. “ Hửm? Thiên Cơ ái khanh còn có đối sách gì hay sao?” Thiên Đế cười nhẹ hỏi, Lý Tịnh cũng đưa mắt qua nhìn vị tinh chủ Thiên Cơ này. “ Bệ hạ không nên động can qua làm lớn chuyện, vi thần vừa bói một quẻ, tuy Tham Lang tinh chủ thân mang thiên phú không thể bị thôi toán nhưng sự việc ở Tây Hải thì thần có thể xem được. Là quẻ đại cát đại lợi, tràng cảnh hiện tại không phải kiếp nạn hủy diệt mà là điềm tốt cho cả Tây Hải lẫn các châu bộ khác của trung thổ.” Thiên Cơ Tinh nâng lên một thẻ trúc trên tay, đầu thẻ có hai chữ đại cát. “ Tinh chủ có sai sót gì hay không? Hiện tại tinh tú loạn động, cả một vùng không gian hỗn loạn liên lụy cả Tây Hải đối diện thiên tai đại hoạ ngập đầu, nếu không nhanh chóng ngăn chặn e sẽ là hạo kiếp trăm vạn người chết, sao có thể gọi là đại cát?” Lý Tịnh tay nâng bảo tháp, tay nắm chặt chuôi kiếm nhíu mày hỏi. “ Lý Thiên Vương hãy tin tưởng ta, trần gian xuất hiện một kẻ lập đạo Phù Vương, định học theo con đường của các tiên nhân thời Phong Thần bày ra kế hoạch muốn thay đổi Hoàng Triều để chứng đạo, Tham Lang tinh chủ chính là đang đối đầu với kẻ kia nên mới dùng tới thiên phú thần thông.” Thiên Cơ Tinh vẫn nhẹ nhàng dịu giọng giải đáp. “ Phù Vương Chi Đạo? Thời đại đã thay đổi còn có kẻ chủ động tạo nên chiến loạn để chứng đạo? Hừ, tên này chết không oan đâu.” Thái Bạch Kim Tinh đứng sau Thiên Đế phe phẩy phất trần cảm thán. “ Nhưng mà dù cho Tham Lang tinh chủ có là vì ngăn chặn con đường đại đạo sát nghiệp đầy rẫy của kẻ kia mà xảy ra giao tranh cũng không thể dùng thần thông khiến thế gian đại hoạ ngập tràn như vậy. Hắn làm thế thì có khác gì với kẻ lập đạo Phù Vương kia đâu?” Một vị đứng bên cánh trái ăn mặc như đạo sĩ để ria mép cá trê lên tiếng, người này là Trương Đạo Lăng một trong bốn vị thiên sư hầu cận bên cạnh Thiên Đế. “ Trương thiên sư chớ nóng lòng, sát kiếp lần này do ai tạo ra thì sẽ do chính người đó hoá giải.” Thiên Cơ Tinh lắc đầu mỉm cười. “ Ý ái khanh là Tham Lang sẽ tự mình hoá nguy thành an?” Thiên Đế lên tiếng hỏi. “ Chính là như vậy, bệ hạ, Tham Lang tinh chủ dù thần thông mạnh mẽ cũng chỉ mới là Chân Tiên, không cần động thiên binh thần tướng làm to chuyện, đại kiếp xảy đến ở địa bàn của Tây Hải Long Vương, vậy thì chỉ cần để ông ấy ra mặt là được.” Nàng nói xong liền cúi người lui về vị trí của mình. “ Được, ta tin tưởng Thiên Cơ ái khanh, Thái Bạch, khanh mau tới Quản Long Trì truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh Ngao Nhuận mau đi ngăn cản Tham Lang không để hắn tạo sát nghiệp. Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ hai ngươi tùy thời quan sát tình huống, nếu phát sinh dị biến lập tức báo lại.” Thiên Đế gật đầu phất tay ra một loạt chỉ lệnh. Thái Bạch Kim Tinh lĩnh mệnh lập tức rời đi, phía ngoài điện hai hộ pháp Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ cũng nhanh chóng chạy ra Nam Thiên Môn dùng thần thông của mình quan sát chiến cuộc Tây Hải. “ Bệ hạ, sao không nhân dịp này triệu Tham Lang kia về Thiên Đình luôn một thể, để một tinh chủ nguy hiểm như vậy chạy nhảy bên ngoài lâu ngày e sẽ gây ra hoạ giống hôm nay.” Lý Tịnh cúi đầu hướng Thiên Đế thắc mắc. “ Ta cũng có ý định đó, nhưng hắn ham chơi chưa chịu quy phục chẳng nhẽ còn có thể ép hay sao?” Thiên Đế thở ra một hơi lắc đầu. Lúc này Thiên Cơ Tinh lại một lần nữa bước ra nâng la bàn nhẹ giọng nói. “ Bệ hạ, Thiên Vương, vi thần thiết nghĩ để Tham Lang ở lại hạ giới lúc này sẽ tốt hơn, thứ nhất tu vi hắn còn kém chút nên cho thời gian tu hành thêm. Thứ hai Thiên Đình lúc này tiên ban chức danh đã đầy đủ, dù gọi hắn về cũng không có vị trí phù hợp, lúc đó hắn sẽ trở thành một kẻ nhàn rỗi, mà với tính cách bất thường đó của hắn rảnh rỗi e sẽ sinh ra hỗn loạn. Với lại vi thần cũng vừa bói thêm một quẻ, tương lai nhân gian e là sẽ còn tai kiếp lớn hơn và Tham Lang có thể sẽ có vai trò quan trọng để bình định nạn này.” “ Kiếp nạn lớn hơn? Ài, thời kì thái bình yên ổn sắp qua rồi sao. Được, cứ theo ý kiến của Thiên Cơ ái khanh mà làm, để Tham Lang tự do thêm đoạn thời gian đi.” Thiên Đế khẽ thở dài phất tay, chúng thần cúi đầu lui qua hai bên, các tiên nữ lại lả lướt xuất hiện, đại điện lần nữa chìm vào tiếng đàn ca hợp xướng. Mà ở bên dưới rừng san hô lúc này cũng không mấy khả quan, Chu Cương Liệt vẫn ngự trị trên thiên không, ấn ký Tham Lang quét lên bầu trời, thiên hôn địa ám, mặt biển rung chuyển, lâu lâu lại có một khoả vẫn thạch rơi xuống nổ tung, chúng khiến con người cảm giác thật bé nhỏ trước lực lượng tự nhiên. Tư Không Trọng Kiều vẫn bị áp chế quỳ đó nhưng đã không còn giãy dụa mắng nhiếc thêm lời nào nữa, hắn lúc này hối hận đến xanh ruột rồi, bao nhiêu năm mới gặp một tên tiên nhân đồng cấp, tưởng đâu có thể dùng Phù Vương Chi Đạo trấn áp thị uy có ai mà ngờ lại đá phải tấm sắt lớn. Nhìn tràng cảnh quần tinh trên trời náo loạn, bên dưới hạ giới hạo kiếp sắp sửa kéo tới thì hắn đã không còn sót chút chiến ý nào nữa, đây là lần đầu tiên hắn thừa nhận bản thân bất lực, so về độ tàn ác bá đạo thì Tư Không Trọng Kiều hắn chả là cái đinh gì, kẻ này động nộ có thể hủy diệt cả Tây Hải. “ Nguy to, tiền bối mất đi hai phu nhân đã hoàn toàn suy sụp bị tâm ma điều khiển rồi, nếu cứ đà này Tây Hải sẽ hoàn toàn bị xoá sổ mất.” Lãnh Trường Phong hai tay run run nói. “ Giờ chúng ta phải làm sao đây?” Lữ Huyên núp phía sau khuôn mặt tái nhợt hỏi, nàng ta chứng kiến cảnh đám Nam Cung Vẫn bị Chu tiên nhân giết hại dã man khiến bản thân sinh ra tâm lý sợ hãi. “ Ta không biết, hiện tại chỉ có thể trông chờ tiền bối tự lấy lại bình tĩnh hoặc có người mạnh mẽ hơn có thể trấn áp đương trường.” Lâm Vấn Thiên nuốt nước bọt nghiêm trọng đáp. “ Nhạc mẫu, người mang Phàm nhi và các nàng rời đi đến nơi an toàn trước, ở đây mọi sự diễn ra quá phức tạp, chúng ta không thể rảnh tay để bảo vệ tốt tất cả mọi người đâu.” Lâm Vấn Thiên hướng về phía chó cái đang bò dưới đất kia truyền âm. “ Tốt.” Hà Vân Khánh gật đầu, Lâm Phàm tuy không cam lòng muốn tiếp tục quan sát nhưng hắn biết ở lại không có ích gì nên cùng với Hà Yên, Lãnh Nhược Hy, Lâm Gia Tuệ và Bắc Cung Nhược Giai theo bà ngoại chó cái của mình nhanh chóng rời đi. Liễu Như Yên lúc này ngẩn ngơ đứng một chỗ trơ mắt quan sát mọi sự, đây là lực lượng chí cao của tiên nhân sao? Trước giờ nàng nghĩ Tư Không Trọng Kiều đã là kinh diễm tuyệt luân rồi, bởi vậy nàng mới quyết định cho hắn cơ hội, nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến thế nào là tiên pháp thao túng cả thiên địa thì nàng mới nhận ra bản thân chỉ là ếch ngồi đáy giếng. So với những gì tiên nhân họ Chu đang thể hiện thì Tư Không Trọng Kiều không tính là gì, hắn bây giờ đã như chó bị nhốt trong rọ, vừa hèn mọn lại yếu ớt đáng thương. Chút tâm tình vừa chớm nở của nàng đối với hắn đã hoàn toàn tan biến sạch, hôm nay Tư Không Trọng Kiều coi bộ khó thoát khỏi kết cục như đệ tử thủ hạ của hắn ta. “ Thế nào hả? Đã biết chênh lệch giữa ta và ngươi lớn đến đâu chưa? Một con kiến hôi như ngươi học được chút đạo thuật phò tá quân vương lại nghĩ mình hơn người.” Chu Cương Liệt cười khoái ý trước bộ mặt sợ hãi bất an của kẻ quỳ phía dưới.
0 bình luận
aaa