Chương 440: Tàn nhẫn

Những tưởng kiếm chiêu bá đạo ấy sẽ dễ dàng chém rơi đầu Chu Cương Liệt vốn đứng yên không làm ra chút phản kháng nào nhưng âm thanh phát ra có chút không đúng. “ Không thể nào...” Tư Không Trọng Kiều lùi người về sau nhíu mày khó tin, Thiên Tử Kiếm của hắn đã vỡ nát thành từng đoàn ánh sáng sau đó tan biến vào hư không, kẻ đối diện kia không chút sứt mẻ nào vững như bàn thạch. “ Hà... phù....” Theo hơi thở nặng nề của Chu Cương Liệt, không gian xung quanh như hoà làm một nhịp với hắn, từng gợn sóng toả ra theo từng hô hấp. “ Vụt.... Oànhhhh.....” Bỗng lúc này từ trên thiên không một tia sáng xoẹt xuống mang theo uy áp khiến tất cả mọi người ở đây dù là tiên hay phàm đều run lên. Chưa kịp để ai kịp làm ra phản ứng tia sáng kia đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai va chạm thẳng vào Vương Lộ. Con đường ánh sáng hoàng kim tưởng chừng bền vững khó phá lúc này lại như một tầng giấy mỏng bị xé toạc, những hình chiếu binh sĩ quỳ gối hai bên tan nát tán loạn. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Tư Không Trọng Kiều không kịp trở tay đành trơ mắt nhìn Vương Lộ bị hủy diệt. Điều khiến hắn giật mình hơn là sau khi Vương Lộ sụp đổ đáng nhẽ Chu Cương Liệt đang bị Thiên Tử Lệnh cấm phi hành phải rơi xuống biển nhưng hắn vẫn đang đứng yên tại chỗ lơ lửng giữa không trung. “ Chết tiệt, Cấm Lệnh của ta mất tác dụng rồi sao? Không đúng, ta vẫn đang bị ảnh hưởng, hắn làm thế nào có thể bay được?” Tư Không Trọng Kiều càng lúc càng hoang mang cùng lo lắng, hắn cảm giác được mình đã chọc vào thứ khó nhằn nhưng lại không thể biết nỗi lo xuất phát từ đâu, rõ ràng chỉ ít phút trước hắn vẫn đang chiếm thế thượng phong từ trên vị trí cao cao tại thượng khinh thường mọi thứ, bây giờ tâm lý lại bất an khó chịu. “ Tiểu Thiện.... Lạc Thủy.... Ta sẽ trả thù cho hai nàng... những kẻ làm các nàng đau khổ, ta sẽ khiến chúng chịu đựng gấp trăm gấp nghìn lần...AAAAAAAA......”, lúc này Chu Cương Liệt vốn đang im lặng bỗng lầm bầm lên tiếng sau đó hắn ngửa cổ lên trời thét dài một tiếng. Từ cơ thể hắn hai luồng quang đoàn trắng đen đan xen theo tiếng hét phóng lên trên tầng không xé nát vân tiêu, khí tức bức nhân khiến toàn bộ những người có mặt đương trường đều đổ ập quỳ mọp xuống. Hắc bạch quang hoa bắn xuyên qua tầng mây, bầu trời vốn âm u bỗng chốc mây đen bị phá tan, trong đường kính trăm dặm có thể nhìn thấy mặt trăng tròn sáng treo cao, từng chòm sao lấp lánh dày đặc. Chu Cương Liệt lơ lửng giữa không trung từ từ bay lên, đôi mắt bốc lên hai luồng khí hắc bạch khiến hắn hiện tại như một vị thần ma vừa bá đạo lại tà mị ai nhìn thấy đều có cảm giác xúc động muốn quỳ bái kính sợ tận tâm khảm. Hắn đảo mắt một vòng đương trường sau đó khoá chặt vị trí của Tư Không Trọng Kiều đang đứng bên dưới, bàn tay khẽ vẫy động. Ngay lập tức tên kia giống như gặp phải trùng kích từ thân thể và cả thần hồn khiến hắn không thể đứng vững mà quỳ cả hai gối xuống. “ Aaa...Chu Cương Liệt... Tại sao có thể? Bổn tôn phải xé xác ngươi ra...” hắn thống hận gào lên, cảm giác bị ép phải quỳ dưới chân đối thủ quả nhiên không thoải mái chút nào. “ Dám ra tay làm hại nữ nhân của ta, ai cho ngươi gan chó? Hôm nay ta phải cho ngươi thấy kẻ tàn nhẫn là như thế nào.” Chu Cương Liệt vung tay về phía cách xa mười dặm, đám người Thập Vương đang hoang mang cùng vui mừng vì tiền bối lật kèo thì bỗng thấy bên kia Nam Cung Vẫn cùng huynh đệ Vô Lượng bị một bàn tay do chân khí hình thành tóm chặt kéo đi. “ Không... sư phụ, cứu chúng ta a...” “ Tiên nhân, xin ngài giơ cao đánh khẽ, lão phu chỉ là người bị hại, là do chúng ép buộc ta mà thôi, xin hãy tha cho ta...” Ba tên ra sức vùng vẫy cùng van xin nhưng Chu Cương Liệt vẫn để ngoài tai lạnh lùng bắt chúng đến gần. “ Ngươi tính làm gì đệ tử của ta? Mau thả chúng ra, đây là chuyện của ta và ngươi.” Tư Không Trọng Kiều cố hết sức ngẩng đầu lên hét lớn. “ Chuyện của ta và ngươi? Lúc súc sinh ngươi ra tay với nữ nhân của ta có từng nghĩ đến điều đó hay không? Ta phải cho ngươi chịu đủ đau khổ mà ta đã nhận, quỳ đó mà xem từng người bên cạnh bị ta giết đi.” Chu Cương Liệt khinh bỉ lạnh nhạt nói sau đó phất tay. Nam Cung Vẫn chới với giữa không trung, vẻ mặt già sợ hãi đến tái mét. “ Chu tiền bối tha mạng, lão phu chỉ là bị những tên xấu xa này ép phải phục tùng, ta sẽ bỏ hết, không còn ý định lật đổ Hoàng Triều nữa, xin ngài, xin ngài tha cho....” “ Ầm....” Không để lão già kịp nói hết câu, thân thể của Nam Cung Vẫn bỗng nhiên đương trường phát nổ, máu thịt xương cốt đều tan nát như tương rơi xuống nhuộm đỏ vùng biển phía dưới, ngay cả linh hồn cũng không thể thoát khỏi. Một vị Địa Tiên Thập Vương làm mưa làm gió suốt mấy trăm năm tại Tây Hải cứ vậy vẫn lạc. “ Ngươi dám...” Tư Không Trọng Kiều hận ý dâng trào gào thét nhưng hắn vẫn bất lực không thể động đậy, Nam Cung Vẫn dù gì cũng là thủ hạ của hắn, bản thân là cường giả trấn áp mọi thứ lại bất lực nhìn kẻ dưới quyền mình chết không cứu nổi, đây là điều nhục nhã vô cùng. “ Có gì mà không dám.” Chu Cương Liệt tiếp tục xách huynh đệ Lưu Ấp cùng Quan Thao tới ngay trước mặt Tư Không Trọng Kiều. “ Sư phụ... cứu chúng ta a, sư phụ...” Lưu Ấp cũng không kịp kêu hết câu đã đứng tròng, thân thể hắn run rẩy mạnh mẽ, kế tiếp từ khắp các lỗ trên cơ thể phun ra hoả diễm bừng bừng, cuối cùng ngọn lửa bao trùm cả người, hắn bị thiêu sống tại chỗ, tay chân quơ quào vào không khí đến khi không còn cử động nữa. Chỉ còn một đống tro tàn rơi tả tơi xuống biển, hình thần câu diệt. Quan Thao chứng kiến đại ca mình chết thảm thì ra sức mà thét lên, đũng quần hắn ướt nhẹp, nỗi sợ hãi đã dâng trào đến cùng cực. “ Tiền bối, mọi việc đều là do sư phụ ta bày đầu, ngài có hận thì giết ông ta, ta không liên quan, ta nguyện cắt đứt quan hệ sư đồ, từ nay làm nô bộc tôi tớ cho ngài, đừng giết ta, van xin ngài...” “ Ồn ào!” Chu Cương Liệt đưa tay nắm chặt cổ tên hèn mọn răng vẩu này nhấc lên, hắn nhe hàm răng trắng nở một nụ cười tàn độc nhìn đối thủ của mình đang tức giận cùng bất lực. “ Haha, thấy rồi chứ, đệ tử cùng thuộc hạ tốt của ngươi trong thời khắc sinh tử đều sẵn sàng phản lại ngươi để mưu cầu sự sống, để lão tử giúp ngươi thanh lý môn hộ nhé.” Nói rồi không để Quan Thao kịp van xin thêm lời nào, Chu Cương Liệt hổ trảo ghim thẳng vào gáy của hắn sau đó nắm lấy đốt sống cổ kéo mạnh ra. Cả đầu lâu và đoạn xương sống bên dưới đều bị lực lượng kinh khủng rút khỏi cơ thể. Máu tươi của Quan Thao phun thành vòi rơi bắn đầy người của Tư Không Trọng Kiều. Tên này đón nhận cái chết cực kì bi thảm, thần hồn cũng bị diệt gọn. Đám người Lãnh Trường Phong bên kia tụ tập lại bên nhau, ai nấy đều run rẩy trước sự tàn độc của Chu Cương Liệt, đây có còn là vị tiên nhân vui vẻ hào sảng đã từng cùng họ tận hưởng hoan lạc hay không? Thời khắc này hắn hoàn toàn như một người khác, đôi mắt toát ra khí vụ hắc bạch, như một tôn ác ma khát máu dùng những phương thức đau đớn nhất diệt sát kẻ thù. Ở đây chắc chỉ có Ninh Hồng Chí là hứng thú với thủ đoạn giết người của Chu Cương Liệt, Lý Đạo Thành đứng yên một chỗ miệng niệm đạo kinh như tự siêu độ cho mình. Liễu Như Yên cắn môi ái ngại, nàng bắt đầu hối hận khi cùng Tư Không Trọng Kiều đến đây rồi, giờ muốn chạy cũng không thể thoát, mà ở lại thì liệu có đón nhận kết cục giống những cái xác kia hay không? “ Chu Cương Liệt, ta với ngươi thề không chết không thôi.” Tư Không Trọng Kiều cố gắng ngẩng đầu nghiến răng rít lên, hình tượng tiên nhân cao quý khinh thường thế gian đã hoàn toàn mất sạch, hắn giờ như một con dã thú bị vây nhốt liên tục kêu gào điên tiết. “ Không chết không thôi? Ngươi xứng hay sao? Hahaha... Để bổn đại gia cho ngươi thấy thế nào gọi là tuyệt vọng và tàn nhẫn, cho ngươi hoàn toàn chết đi cái tâm muốn phản kháng...!!!” Chu Cương Liệt cười gằn, tà khí bốc lên càng lúc càng thịnh, hắn thả người từ từ bay lên thiên không nhìn thẳng đến nơi tinh tú tụ hội, ánh sao ức vạn bao phủ bầu trời đêm. “ Vạn Vật quy Hỗn Độn, Tham Lang loạn quần tinh. Thiên phú thần thông, MỞ RA CHO TAAA....!!!” Sau tiếng thét vang vọng chín tầng mây, giữa mi tâm của Chu Cương Liệt xuất hiện một ấn ký ngôi sao sáu cánh nửa đen nửa trắng, tiếp sau đó là cảnh tượng mà cả đời người nhìn thấy khó thể nào mường tượng nổi. Ấn ký kia chiếu rọi thẳng lên bầu trời hoá thành khổng lồ, nó đi tới đâu liền khiến tinh tú treo cao lung lay, vị trí các chòm sao tán loạn, hàng vạn thiên thể như gặp phải sát tinh đều thi nhau tránh né. “ Đùng.... ầm... ầm...” Bên dưới phàm gian, cả một vùng Tây Hải rộng lớn lúc này khắp nơi xuất hiện dị tượng, động đất rung chuyển, núi lửa chực chờ phun trào, thủy triều lên xuống thất thường, từng con sóng thần cao nghìn trượng xuất hiện, đại địa bị chia cắt, thiên địa linh khí hỗn loạn, không gian khắp nơi vặn vẹo nứt vỡ. Cảnh tượng như ngày tận thế đang đến gần khiến tất cả phàm nhân và tu sĩ đều hoang mang sợ hãi, tiếng kêu khóc vang dội khắp nơi.
0 bình luận
aaa