Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 439: Mất mát cùng hối hận
“ Ngươi chỉ là một người phàm, làm sao có thể hiểu được cái gì là tiên đạo chí cao vô thượng, đứng trước mục đích cao cả của ta, những thứ thấp kém khác dù có chết đi cũng là đáng giá.” Tư Không Trọng Kiều cười nhạt trả lời.
“ Ta quả thực không hiểu cái gì gọi là đạo, ta chỉ biết vì thành toàn cho ý niệm bản thân mà ngươi mang đến bao nhiêu đau khổ cho thương sinh bách tính, ngươi không phải tiên nhân, ngươi là ác ma gây sát nghiệp.” Tiểu Thiện ánh mắt không chút sợ hãi nhìn chằm chằm về phía trước dõng dạc nói lớn, mọi người xung quanh đều âm thầm líu lưỡi, phu nhân của Chu tiền bối thật là đủ trâu bò, là phàm nhân yếu đuối lại dám chửi tay đôi với tiên nhân.
“ Haha, Chu Cương Liệt, lúc nãy nghe nói ngươi liên tục phá vỡ kế hoạch trù tính, còn giết đệ tử của ta tất cả là vì nữ nhân này có phải hay không? Vậy để bổn tôn tại đây giải quyết cô ta trước.” Tư Không Trọng Kiều cười tàn độc, xưa nay chưa từng có ai dám mắng hắn, thế mà kẻ phàm tục trước mặt lại liên tục mở miệng rao giảng đạo đức, coi hắn như ma quỷ, thật không biết chữ chết viết thế nào.
“ Trận chiến hôm nay là giữa ta và ngươi, nương tử ta không liên quan, ngươi dám ra tay với phàm nhân sao?” Chu Cương Liệt gắt giọng, tâm trạng hắn lại vô cùng thấp thỏm, bản thân đang ở thế yếu, nếu tên này làm hại đến tiểu nương tử của hắn thì rắc rối lớn.
“ Haha, từ khi chúng ta nổ ra giao tranh thì đã không còn phân biệt cái gì tiên phàm nữa rồi, cô ta là người bên phe ngươi, ngươi có thể giết đệ tử của ta tại sao ta lại không thể giết vợ ngươi?” Tên này cười vang rồi tùy ý vận động chân khí ném về phía Tiểu Thiện.
“ Phu nhân cẩn thận!!!” đám người Thập Vương hoảng hốt hô lớn, Lãnh Trường Phong, Lâm Vấn Thiên cùng Bắc Cung Thượng nhào về phía trước, bản thân họ cũng không biết có cản được công kích của tiên nhân hay không nhưng vẫn phải liều mình mà bảo hộ nương tử của Chu tiền bối.
“ Vụt... oành....”
Nhưng rất may mắn Chu Cương Liệt dù đang bị cấm pháp, di chuyển khó khăn nhưng tiên lực và công kích bình thường vẫn dùng tốt, hắn lập tức ném chưởng ngăn cản đòn của Tư Không Trọng Kiều.
“ Dám ra tay với nàng thì hôm nay sẽ là ngày tàn của ngươi.” Hắn gằn giọng, khuôn mặt vốn hàm hậu vui vẻ nay lại lạnh tanh âm trầm đầy sát ý.
“ Haha, ngươi thì có thể làm gì được ta? Bổn tôn sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến người ngươi yêu thương nhất chết trước mặt sau đó ta mới giết ngươi sau.”
Tư Không Trọng Kiều nói rồi tiếp tục huy chưởng thành từng luồng kiếm khí phóng thẳng về phía Tiểu Thiện. Kì thực hắn đối với nhan sắc của một đám nữ nhân bên kia cũng khá động lòng, nhất là Tiểu Thiện và Lạc Thủy, nhưng bên cạnh đang có Liễu Như Yên nữ nhân mà hắn yêu thương theo đuổi đang nhìn chằm chằm, bởi vậy hắn dù thích vẫn phải mạnh mẽ ra tay diệt sát đi.
“ Bảo hộ phu nhân!!!” đám người Lãnh Trường Phong đã xếp hàng phía trước mở ra toàn bộ hộ tráo cương khí phòng vệ, ánh mắt ai nấy đều ngưng trọng mười phần.
“ Vụt... hấp....”
Chu Cương Liệt đã lấy hết sức bình sinh nhảy lên vung hai tay đón đỡ gạt bỏ hết kiếm khí không để nó tiến về phía đám người bên kia, hắn biết dù có bao nhiêu thủ đoạn phòng ngự thì phàm giai cũng không thể cản nổi một đòn tùy ý của tiên nhân được.
Sau khi chống đỡ thành công hắn lại rơi xuống trên Vương Lộ bị trọng lực ép chặt khó mà di chuyển.
“ Khá khen cho sự cố gắng của ngươi nhưng liệu ngươi còn có thể cản được bao lâu? Nữ phàm nhân đó đã xúc phạm đến tiên uy của ta, nhất định không có đường sống.”
Nói rồi hắn lại tiếp tục đứng xa như thần nhân nhìn xuống chúng sinh, kiếm khí chớp động hàng ngàn mảnh phóng tới chỉ một mục tiêu là Tiểu Thiện.
Chu Cương Liệt vội vã tiếp tục vận mười phần công lực nhảy lên dùng chân khí hoá thành hàng trăm lớp hộ tráo ngăn cản đòn đánh, những tia kiếm khí phóng dày đặc liên tiếp triệt tiêu cùng đòn phòng ngự của hắn. Trong tay áo Chu Cương Liệt đã thủ sẵn Trảm Tiên Phi Đao sẵn sàng lấy mạng tên này bất cứ khi nào.
Bất chợt Tư Không Trọng Kiều bỗng xuất hiện trước mặt, từ mi tâm hắn nhoáng lên một phát, Chu Cương Liệt cảm nhận đầu mình đau như búa bổ khiến hắn ngã nhào về phía sau, đây rõ ràng là công kích thần hồn trực diện.
“ Người mà bổn tôn muốn giết ngươi không cứu nổi đâu, Phù Vương Chi Đạo – Thiên Tử Lệnh, phi kiếm của ta xuyên qua không gian!!!”
Uy áp toả ra đè chặt khiến đám người Lãnh Trường Phong phút chốc người ngã ngựa đổ không thể đứng vững. Gần như toàn bộ kiếm khí đã bị Chu Cương Liệt cản lại nhưng vẫn còn một luồng mạnh mẽ phóng tới sau đó vụt mất tại chỗ, khi mọi người còn chưa làm ra hành động ứng đối thì đã thấy nó từ không gian phía sau xuất hiện nhắm thẳng hướng Tiểu Thiện mà công kích.
Chu Cương Liệt thần hồn mơ hồ, hắn toang sử dụng Trảm Tiên Phi Đao nhưng đầu óc xác thực đang ong lên không thể niệm khẩu quyết. Đứng trước uy lực của tiên pháp, Lạc Thủy vẻ mặt tràn đầy bất lực thương tâm chỉ có thể ôm chặt lấy Tiểu Thiện.
“ Phu quân...” nàng hướng về phía Chu Cương Liệt đôi môi mấp máy, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
“ Ầm!!!!”
Đám người xung quanh bị đánh bật văng ra ngoài, kiếm khí đánh thẳng trực diện đã khiến mõm đá ngầm kia tan nát thành từng mảnh, khói bụi mịt mù.
“ Không!!!! Lạc Thủy!!!! Nương tử!!!!”
Chu Cương Liệt gào lên đưa tay về phía trước như muốn bắt lấy hình ảnh hai nữ nhân của mình nhưng không thể. Thời khắc này hắn hoàn toàn bất lực cùng hối hận. Tại sao hắn phải chọc vào tên Tiên nhân này? Tại sao hắn không mặc kệ mọi thứ cùng các nàng rời đi? Tại sao thời gian qua không chịu tập trung tu luyện thêm thủ đoạn chiến đấu?
Hắn đã quá tự tin trước sức mạnh của bản thân ở hạ giới có thể đi ngang nên chỉ đăm đăm vào vui chơi ái dục mà lơ là phát triển bản thân, giờ đây lần đầu gặp phải đối thủ đồng giai hắn mới biết bản thân nông cạn thế nào.
“ Không thể nào... nhị vị phu nhân đã....” Lâm Vấn Thiên hộc một ngụm máu tươi vì dư chấn của kiếm khí ngỡ ngàng đau xót. Địa Tiên hậu kỳ như họ chỉ bị dư lực ảnh hưởng còn trọng thương thì hai cái nữ tử một Tán Tiên hậu kỳ và một phàm nhân làm sao có thể sống sót nổi. Đám người Thập Vương ai nấy đều cúi thấp đầu hổ thẹn, Chu tiền bối vì họ mà chiến đấu nhưng họ ở phía sau lại không thể bảo hộ tốt cho nữ nhân của ông ấy.
“ Hahaha, đã xong, sao hả Chu Cương Liệt? Chuyện ra cớ sự hôm nay là do ngươi tất cả, dám chỏ mũi vào phá đám ta, tự tin của ngươi đâu hết rồi? Lúc nãy còn buông lời giễu cợt nữ nhân của ta cơ mà? Ngươi yên tâm, bổn tôn sẽ tiễn ngươi đi gặp chúng sớm thôi.” Tư Không Trọng Kiều chắp tay sau lưng cười vang chiến thắng.
Khói bụi dần tản đi, mỏm đá ngầm nơi Lạc Thủy và Tiểu Thiện đứng đã hoàn toàn bị xoá sổ chỉ để lại mặt biển với từng con sóng lớn. Mặc dù Chu Cương Liệt đã sớm để lại thủ đoạn phòng ngự trên người hai nàng nhưng nó dường như vô dụng trước đòn tấn công của tiên nhân đồng cấp.
“ Ngươi vậy mà thực dám ra tay với các nàng... Lạc Thủy... Tiểu Thiện... Tiểu Thiện... Lạc Thủy...”
Chu Cương Liệt đôi mắt vô thần nhìn về phía trước không có mục đích, miệng liên tục lẩm bẩm tên hai nữ nhân của mình, trong khoảnh khắc ấy đầu óc hắn như tối lại, đất trời quay cuồng sụp đổ.
Dù hắn ngự bao nhiêu giai nhân mĩ nữ nhưng chỉ có các nàng là người hắn thương yêu nhất, hắn đã từng hứa sẽ đem hai nàng đi dạo chơi khắp nơi, cùng tận hưởng nhân gian khoái hoạt, vậy mà giờ chỉ vì một phút nông nỗi hiếu chiến đã khiến hắn nhận lấy đắng cay day dứt.
“ Đùa giỡn nhiêu đó đủ rồi, tới lúc để ngươi lên đường đi theo hai ả nữ nhân đó, kiếp sau làm người đừng quá nhiều chuyện.” Tư Không Trọng Kiều tay bắt pháp quyết, hắn đã sắp cạn kiệt tiên khí cần gấp rút xử lý kẻ địch không thể dây dưa nữa.
Đúng lúc này, bỗng nhiên trời đất tối sầm lại, mây đen áp đỉnh từ đâu kéo tới che kín đi ánh trăng sáng trên bầu trời, mặt biển đen ngòm xuất hiện từng cơn sóng dữ cao vài chục thước, gió mạnh thổi lên, hơi nước bốc cao báo hiệu cơn bão biển đang dần hình thành.
“ Thình thịch... thình thịch....”
Âm thanh giống như tiếng nhịp tim đập mạnh vang lên trong đầu của từng người ở đây, ai nấy đều ngơ ngác ngó quanh vẻ mặt ngưng trọng.
“ Thình thịch.... thình thịch....” tiếng nhịp đập vang lên càng lúc càng dồn dập, Chu Cương Liệt đang đứng khuỵu gối buông lỏng đôi tay bỗng từ từ đứng dậy, cơ thể hắn rung động từng hồi.
Mái tóc dài xoã tung theo gió, đôi mắt đã không còn sự hoà ái vui vẻ thường ngày, con ngươi bên trái toát ra hắc khí dày đặc trong khi mắt phải là bạch vụ luân chuyển.
Không gian xung quanh hắn vặn vẹo, linh khí thiên địa như gặp lò nung bốc lên từng làn khói sương, hắn đứng đó mang lại cho người nhìn một cảm giác đáng sợ run rẩy đến tận tâm hồn. Mọi người như đang đối mặt với một tôn ma thần sát ý thao thiên, kinh hãi dâng trào đến nỗi không ai dám nhúc nhích, cả Liễu Như Yên đứng xa cũng cảm giác được một nỗi sợ vô hình khiến mặt đẹp tái mét.
“ Hừ, giả thần giả quỷ gì chứ? Chỉ là đang giãy chết mà thôi. Phù Vương Chi Đạo – Thiên Tử Kiếm, trảm!!!” Tư Không Trọng Kiều nội tâm cũng bắt đầu lo lắng bất an, hắn lập tức vận đại chiêu muốn kết liễu đối thủ ngay tránh xảy ra biến số.
Cự kiếm hoàng kim bá đạo phá không nhắm vào đầu Chu Cương Liệt mà chém xuống.
“ Kenggg....”
0 bình luận