Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 437: Phù Vương Chi Đạo
Hai luồng tiên lực mạnh mẽ toả ra va chạm rồi triệt tiêu lẫn nhau, tuy Chu Cương Liệt và Tư Không Trọng Kiều chưa ra tay nhưng kì thực cả hai đã bắt đầu so đấu từ nãy giờ.
Biển cả dưới chân không ngừng chấn động, tám hòn đảo và rừng san hô rung chuyển, mây đen trên bầu trời tán loạn. Hai người đều cẩn trọng quan sát lẫn nhau.
“ Phù Vương Chi Đạo – Khai Vương Lộ, mở!!!”
Tư Không Trọng Kiều quyết định tiên hạ thủ vi cường, từ trong người hắn một vầng sáng lan toả ra sau đó tạo thành một con đường ánh sáng dài chục dặm, hai bên xuất hiện một hàng dài hình chiếu binh sĩ cầm thương nhất tề quỳ gối.
Chu Cương Liệt ở giữa Vương Lộ hai chân hơi run, không hiểu tại sao khi đứng trên đường ánh sáng này hắn lại xuất hiện cảm xúc muốn quỳ giống đám binh sĩ kia, có thứ gì đó thôi thúc tận thần hồn bảo hắn mau quy phục.
“ Hừ, muốn dùng lực lượng linh hồn áp chế ta? Mơ đi. Lôi Đình Nộ, phá!!!”
Hắn nhanh chóng làm ra phản ứng, sau tiếng hét vang, chân khí trong đan điền súc tích lại nén chặt bỗng phóng ra như sóng triều phát nổ phạm vi hình tròn xung quanh, lôi điện đủ màu đan xen liên tục chớp giật đánh lên Vương Lộ hủy diệt đi từng tên lính đang quỳ bái.
“ Đừng mơ phá hủy được lĩnh vực của bổn tôn, ta nói, Vương Lộ khai thông, phục hồi như cũ!” Tư Không Trọng Kiều bình tĩnh chắp tay sau lưng, từ miệng hắn bay ra những văn tự hoàng kim lấp lánh sau đó tan biến vào thiên địa.
Ngay lập tức con đường ánh sáng vốn bị lôi đình phá sắp nát bỗng loé lên rồi lấy tốc độ kinh người dần dần quay về như chưa từng gặp công kích, hai hàng binh sĩ giáo gươm đầy đủ nhất tề hô lớn rồi quỳ xuống. Chu Cương Liệt cảm nhận rõ ràng lực lượng linh hồn muốn áp chế hắn càng mạnh mẽ hơn.
“ Cái quỷ gì? Tên này thật khó chơi nha, quả đúng là đấu với tiên nhân khác hẳn với phàm giai, hừ, vọng tưởng chỉ với chút công kích thần hồn khiến ta quỳ gối? Mơ đi, Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!” Hắn tặc lưỡi trầm trồ, từ năm ngón tay ánh chớp lập loè, mây đen trên bầu trời tụ hợp lại, không khí trở nên ẩm ướt, sau đó theo một loạt âm thanh chát chúa, năm tia lôi đình to như cột nhà thay nhau giáng thẳng xuống vị trí của Tư Không Trọng Kiều.
“ Hừ, đừng mơ gây hại được bổn tôn, Phù Vương Chi Đạo – Hộ Quân Vương!!!” theo ngón tay của hắn chỉ lên trời, trên Vương Lộ bỗng xuất hiện hàng trăm giáp sĩ cầm khiên cứng hàng ngũ chỉnh tề xông tới, chúng như cảm tử liều chết giơ thuẫn trên tay lao lên đỡ lấy lôi phạt giáng xuống, từng tốp binh lính bị sét đánh nát thành tia sáng tán loạn nhưng lại có tốp khác thay thế, cứ vậy khi năm cột lôi điện đánh hết thì những binh sĩ kia cũng đã bị diệt sạch, Tư Không Trọng Kiều vẫn đứng hiên ngang chưa có chút trầy xước nào.
“ Chậc, uy lực lôi đình thật kinh khủng.” Đôi tay chắp sau lưng hắn hơi run lên, tuy đã cản phá được sát chiêu của kẻ địch nhưng bản thân hắn cũng hít một hơi khí lạnh âm thầm cảm thán, lần này quả thực gặp đối thủ rồi.
“ Thế mà cũng đỡ được, tên nay sử dụng tiên pháp thật kì lạ, ài, ta hơi xem thường đối thủ rồi.” Chu Cương Liệt nhíu mày nghiêm túc đánh giá.
Ở phía xa xa, đám cường giả Địa Tiên trố mắt quan sát mà nội tâm điên cuồng dậy sóng, họ đang tận mắt chứng kiến được tiên nhân giao chiến, quả thực là uy thế kinh khủng, nếu như bất cứ ai trong số họ dám đi vào phạm vi chiến đấu e là sẽ nhanh chóng bị hủy diệt tro cốt không tồn.
“ Hừm, xem ra không dùng toàn lực thì không thể phân thắng bại, vậy để ta cho ngươi thấy thế nào gọi là tiên pháp thượng thừa.” Tư Không Trọng Kiều nghiến răng hai tay vung vẩy bắt ấn, từng cổ tự màu vàng kim lập loè xuất hiện xung quanh hắn sau đó hiển hoá thành một cuộn vải màu hoàng kim tựa như chiếu chỉ của Thiên Tử.
“ Tên này tính làm gì?” Chu Cương Liệt thận trọng thủ thế, xung quanh xuất hiện từng tia lôi điện dệt thành lưới bao bọc lấy hắn phòng thủ.
“ Phù Vương Chi Đạo – Thiên Tử Lệnh, Phụng Thiên Thừa Vận, Trẫm nói, nơi này cấm đằng không, cấm lôi pháp!!!”
Sau âm thanh như sấm rền của Tư Không Trọng Kiều, phạm vi mười dặm chung quanh không gian như xuất hiện biến hoá mắt thường không nhìn thấy, giữa lúc Chu Cương Liệt còn đang ngơ ngác thì bỗng cảm nhận rõ thân thể mình nặng nề sau đó rơi thẳng xuống, toàn bộ lôi điện xung quanh cũng tức khắc tan biến đâu mất.
“ Chuyện gì xảy ra? Ta không thể bay lên, chân khí cũng không thể vận dụng công pháp Thiên Hạ Vạn Lôi nữa, tên kia vừa mới làm gì?” Chu Cương Liệt rơi xuống đáp người trên Vương Lộ, ngay lập tức cảm nhận sức ép từ thần hồn làm hắn suýt thì khuỵu gối, hơn nữa lần này con đường ánh sáng như phát ra trọng lực cực lớn làm hắn vô cùng khó khăn để nhấc chân.
“ Lần này kí chủ gặp phải đối thủ khó nhằn rồi, khu vực này đã bị áp đặt quy tắc cấm bay cùng cấm xài pháp thuật hệ lôi.” Yêu Dục xuất hiện trên vai hắn ngưng trọng nói.
“ Quy tắc? Hệ thống ngươi đang đùa ta phải không? Tên kia một cái Chân Tiên hậu kỳ đồng cấp với ta làm sao có thể sử dụng quy tắc? Không lẽ hắn là Thánh Nhân ẩn giấu, nếu vậy làm sao mà đánh?” Chu Cương Liệt giật mình nhíu mày, nếu kẻ trước mặt thực sự là Thánh Nhân hoặc có thể sử dụng quy tắc thì hắn chỉ có nước dập đầu bái sau đó chạy dài.
“ Ký chủ bình tĩnh, thực chất đây cũng không thể tính là quy tắc mà là pháp thuật tiên đạo do hắn hi sinh chân nguyên để lập nên. Nó liên quan tới đại đạo mà hắn theo đuổi, bổn hệ thống đã đoán ra được phần nào về kẻ này rồi.” Yêu Dục ra sức trấn an hắn.
“ Là gì mau giải thích.” Hắn gấp gáp hối thúc, tình huống bây giờ vô cùng nguy hiểm.
“ Tên Tư Không Trọng Kiều này chứng đạo thành tiên chính là Phù Vương ( phò tá Quân Vương), bởi vậy tiên pháp của hắn đều xoay quanh việc hỗ trợ con đường bá nghiệp của một vị quân chủ mà hình thành. Vương Lộ ngài đang đứng chính là đường mà Vương đi, người ở trên đó nội tâm sẽ tự động sinh ra ý nghĩ thuần phục quỳ bái Quân Vương.
Chiêu thức phòng thủ lúc nãy là Hộ Quân Vương, tử sĩ giáp binh liều chết cũng phải bảo vệ tốt chủ nhân. Còn pháp thuật giống quy tắc vừa rồi kì thực lại chỉ giả quy tắc chứ không phải quy tắc thật, nó chỉ có thể tồn tại một khoảng thời gian và liên tục cần chân khí để duy trì.
Thiên Tử Lệnh kia giống pháp thuật Ngôn Xuất Pháp Tùy của nho đạo hơn, dùng ngôn ngữ áp đặt cấm lệnh tạo nên lợi thế trong một khu vực, ở đây hắn đã nói cấm đằng không và cấm dùng lôi pháp bởi vậy kí chủ đã bị ảnh hưởng.
Kẻ có thể lập đạo từ khi độ kiếp, theo đuổi đại đạo đến tận đây, tâm pháp này ít nhất phải tiệm cận Đế cảnh, tên tiên nhân này chắc chắn bối cảnh không tầm thường.”
Yêu Dục nhanh chóng xổ một tràng hiểu biết khiến Chu Cương Liệt như nghe thiên thư, hắn cắn răng nhìn về phía đối thủ đang đứng, bởi lệnh cấm bay lúc nãy tác dụng nên ngay cả Tư Không Trọng Kiều là người thi triển cũng bị ảnh hưởng.
“ Cái đó để nói sau, công pháp chiến đấu duy nhất ta biết chỉ có Thiên Hạ Vạn Lôi, giờ hắn cấm lôi pháp thì ta khác nào bị trói tay trói chân làm sao mà thắng, con mẹ nó tên này thật âm hiểm a.”
“ Haha, nhìn qua hình như ngươi là kẻ chỉ chủ tu lôi pháp, bây giờ đã bị Thiên Tử Lệnh cấm mất, để xem ngươi lấy gì thắng được ta? bổn tôn phải băm vằm ngươi, khiến ngươi thi cốt vô tồn để thoả nỗi hận trong lòng ta.”
Tư Không Trọng Kiều cười vang đắc ý, hắn đã cược đúng, tên tiên nhân đối diện ngoài lôi pháp thì không biết thêm gì khác, như vậy xem ra hắn thắng chắc. Tuy dùng Phù Vương Chi Đạo liên tiếp rất tốn hao chân khí nhưng chỉ cần diệt sát được kẻ này trước khi đan điền cạn kiệt thì mọi thứ đều đáng.
“ Không tốt, tiền bối gặp nguy cơ khó nhằn rồi, tiên nhân quả thực khó thể lường nổi a.” Bắc Cung Thượng ở xa xa nắm tay nắm chặt, mọi người xung quanh ai nấy đều lo lắng bất an không thôi.
“ Haha, cho các ngươi thể hiện, sư phụ chúng ta là thần nhân, dù có là Chân Tiên đồng cấp đứng trước Phù Vương Chi Đạo đều phải cam bái hạ phong, lần này đã chọc ngài ấy tức giận, Thập Vương các ngươi chuẩn bị chịu tội đi.” Lưu Ấp chống nạnh cùng Quan Thao cười ha hả, Nam Cung Vẫn đứng sát bên cũng khúm núm nịnh nọt cười hùa.
“ Phu quân...” Tiểu Thiện chắp hai tay trước ngực như cầu khấn, ánh mắt tràn đầy lo lắng, tuy nàng là phàm nhân không thể nhìn xa như vậy nhưng Lạc Thủy kế bên vẫn thay nàng quan sát tình huống.
0 bình luận