Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 436: Tiên nhân chi chiến
Trước cảnh đôi nam nữ phát cơm chó, đám người bên dưới âm thầm cười khổ, đang trong lúc căng thẳng thế mà hai người này lại tỉnh bơ như không.
Mà Tư Không Trọng Kiều đối diện thì sắc mặt dần tối đen âm trầm, không khí xung quanh như lạnh hơn vài phần, hắn đang cực độ phẫn nộ. Đôi mắt khẽ nhìn qua vị lãnh ngạo tiên tử Liễu Như Yên đang đứng một bên, hôm nay hắn quả thực cực kỳ mất mặt với giai nhân.
Những tưởng có thể đưa nàng tới đây, trước mặt nàng thể hiện oai phong của một vị tiên gia trấn áp mọi thứ, sau đó đem kẻ có tư chất Hoàng Kim kia về giúp nàng luyện đan chiếm trọn cảm tình của tiên tử. Không ngờ ở đâu lại nhảy ra một kẻ đồng cấp khó xơi cực kì đáng ghét. Bây giờ chỉ có chiến đấu và chiến thắng mới khiến hắn vãn hoà được mặt mũi.
“ Chỉ vì một cái nữ phàm nhân yếu nhược kia mà các hạ thực muốn cùng bổn tôn không chết không thôi?” Hắn gằn giọng hỏi, bàn tay đã nắm chặt.
“ Hây dà, xem ra tên này còn nghĩ là ta và hắn còn có thể hoà hoãn nhau đấy, cũng được thôi, ta sẽ không xen vào chuyện của ngươi nữa, chỉ cần ngươi đáp ứng một chuyện ta sẽ lập tức rời khỏi Tây Hải, mặc ngươi sau đó muốn làm gì thì làm.”
“ Ngươi nói thật? Ngươi muốn gì, chỉ cần là chuyện trong tầm tay ta sẽ đáp ứng.” Tư Không Trọng Kiều nhíu mày âm thầm thắc mắc, sao tên này tự nhiên dễ nói chuyện như vậy.
Đám người Thập Vương bên dưới thì ngơ ngác nhìn nhau, tiền bối không lẽ muốn bỏ của chạy lấy người a, ngài ấy mà rời đi thì họ phải làm sao đây. Tiểu Thiện cũng cẩn thận quan sát phu quân mình xong nàng vẫn chỉ khẽ cười, nàng biết Chu Cương Liệt sẽ không làm như vậy.
“ Tốt, đủ hào sảng, vậy thì... ừm... Bình sinh ta vẫn thích nhất là nữ nhân xinh đẹp, vậy thì nàng đi, ta muốn nàng ta, chỉ cần giao tiên tử kia thì ta lập tức rời khỏi Tây Hải cùng nàng ấy vui vẻ khoái hoạt không làm ảnh hưởng tới kế hoạch của ngươi nữa.” Chu Cương Liệt làm bộ vuốt râu suy ngẫm rồi chỉ về phía vị lãnh diễm tiên tử Liễu Như Yên kia giọng tràn đầy hứng thú nói.
Tất cả mọi người đều đứng hình mất mấy giây khi nghe hắn nói, Tiểu Thiện thì xụ mặt, phu quân lại nổi máu dê xồm lên rồi.
“ Ngươi... ngươi đang đùa giỡn ta sao?” Tư Không Trọng Kiều giọng run run, máu nóng trong người hắn đang như sôi sùng sục, chưa bao giờ hắn căm ghét một người như vậy, tên dáng người cao lớn như con gấu kia thế mà dám đánh chủ ý lên Liễu Như Yên.
Nàng ấy là ai chứ? Là tình nhân trong mộng mà hắn dành toàn bộ tình cảm si mê, hắn phải mất hơn hai trăm năm lấy lòng giai nhân mới được nàng trao cho cơ hội. Thế mà hôm nay lại có một tên dã nam nhân đáng khinh dám bảo hắn nhường ra mĩ nhân. Tư Không Trọng Kiều hắn từ bao giờ lại có thể nhu nhược đến độ để người ta leo lên đầu như thế.
“ Ta không đùa, một tiên tử tuyệt sắc như vậy, vóc dáng mông ngực vô cùng gợi cảm, tính cách lại cực kì kiêu sa lãnh diễm khiến ta vừa gặp đã yêu a. Chỉ cần ngươi nhường nàng cho ta thì Tây Hải này là của ngươi.” Chu Cương Liệt xoa xoa bàn tay đưa ánh mắt đảo trên người vị tiên tử áo trắng bên kia.
Liễu Như Yên rùng mình nổi cả da gà, nàng nhíu mày khó chịu lùi về phía sau, ánh mắt liếc qua Tư Không Trọng Kiều như muốn nói hắn mau thể hiện bản thân đi. Nhìn thấy giai nhân đang cầu cứu mình, tên kia bước lên phía trước, khí thế Chân Tiên hậu kỳ toả ra nhắm vào Chu Cương Liệt.
“ Ngươi dám đánh chủ ý lên nữ nhân của ta, nghĩ bổn tôn sợ ngươi sao? Hôm nay ta phải băm vằm ngươi thành vạn mảnh.” Thời khắc này Tư Không Trọng Kiều đã không còn để ý thân phận của đối phương nữa, trong suy nghĩ của hắn, kẻ trước mặt hành vi bỗ bã không giống với những tên đến từ Thiên Đình, vậy thì hắn cũng không sợ một trận chiến.
“ Tốt, phải thế mới sảng khoái chứ, ta đã lâu không gặp đối thủ đồng cấp đang cực kỳ ngứa tay thế mà ngươi cứ mãi luyên thuyên khuyên ta rời đi chán chết, tất cả mau rời khỏi phạm vi chục dặm, để ta cùng tên này quyết đấu.”
Chu Cương Liệt cười lớn, khí thế bức nhân không thua kém bộc phát ra toàn bộ. Từ khi đến Địa Tiên Giới này hắn chưa bao giờ được dùng toàn lực, bởi vậy vừa rồi thấy tên tiên nhân kia có vẻ muốn thoái lui hắn đã trực tiếp buông lời chọc ghẹo dâm tặc nhắm vào nữ tử tuyệt trần kia hòng làm Tư Không Trọng Kiều nổi giận. Theo Chu Cương Liệt quan sát kĩ thì gã này chắc chắn có tình cảm sâu đậm với cô gái kia, bởi vậy chiến thuật đánh vào tâm lý của hắn hết sức thành công.
Đám người Thập Vương nghe vậy lập tức cùng nhau rời đi, cả mấy tên đang bị nhốt trong lồng lôi điện cũng được thả, vai trò của chúng là dụ tên Tư Không Trọng Kiều này ra mặt, giờ hắn đã xuất hiện thì không cần thiết phải nhốt nữa.
“ Phu quân cẩn thận đó.” Tiểu Thiện lo lắng hô lớn nhắc nhở sau đó được Lạc Thủy nắm tay dắt đi.
“ Liễu tiên tử, để nàng hoảng sợ rồi, nàng cũng tránh xa một chút, ta giải quyết tên khốn này trước sau đó sẽ cùng nàng làm theo ước định.” Tư Không Trọng Kiều bay tới nhẹ nhàng đưa tay cười tình tứ với Liễu Như Yên, nàng này cũng không nói gì khẽ gật đầu rồi tự mình lui về phía sau.
“ Ái chà, cục súc khinh thường cả thế gian nhưng chỉ dịu dàng lụy tình với một mình nàng à? Ngươi quả là một tên si tình đó, cơ mà hình như mĩ nhân đó luôn thờ ơ lạnh nhạt với ngươi, sao không mạnh mẽ ép cô ta lên giường dạy cho ngoan ngoãn?” Chu Cương Liệt khì khì chường bộ mặt dâm tà ra hỏi.
“ Bớt nói lời xàm ngôn, Liễu tiên tử thánh khiết như ngọc, trong sáng như gương, có được tình yêu chân thành với nàng chính là phúc phần vạn hạnh của nam tử, không phải thứ dâm tiện như ngươi có thể đưa ra đánh giá.” Tư Không Trọng Kiều cực kì phản cảm với thái độ cợt nhã của tên này, hắn là người tao nhã lịch thiệp, khinh bỉ nhất loại người bỗ bã cục súc lại dung tục.
“ Tin ta đi, trên đời này làm gì có nữ nhân nào thập toàn thập mĩ, nàng ta lạnh nhạt với ngươi chính là vì ngươi chưa đủ khả năng khiến giai nhân động lòng, hề hề, nếu để nàng lọt vào tay ta, chỉ cần hai ngày là có thể khiến băng phong mĩ nhân cũng phải tan chảy thành đãng phụ đầy nước a, haha.”
Chu Cương Liệt cố ý nói lớn khiến Liễu Như Yên đang bay đi cũng khựng người liếc qua hắn, mày liễu nhíu chặt, bên dưới khăn lụa môi mím lại vì tức giận. Nàng xưa nay sống tại Nam Hải thân phận danh vọng đều ở đỉnh phong, những nam cường giả kia gặp nàng đều là một thái độ si mê nhưng không dám có chút bất kính, cả tiên nhân cao quý như Tư Không Trọng Kiều cũng tương kính như tân không bao giờ đường đột hồng nhan. Vậy mà hôm nay lại gặp phải một gã cũng là tiên nhân nhưng cục mịch xấu tính, ăn nói vô duyên thô tục. Xem ra Tư Không Trọng Kiều vẫn là nam tử tốt nhất, xứng đáng làm đạo lữ với nàng nhất.
“ Họ Chu!!! Ngươi phá hỏng đại sự, giết chết đệ tử ta thì cũng thôi đi, bây giờ lại năm lần bảy lượt buông lời ô uế với nữ nhân của ta, hôm nay bổn tôn phải xé nát họng ngươi, khiến ngươi hình thần câu diệt.” Tư Không Trọng Kiều đã nhịn hết nổi, tiên khí trong đan điền sôi sục, hắn vung tay liền hình thành chưởng ấn bắn về phía Chu Cương Liệt.
“ Ngươi bày mưu lập kế muốn thâu tóm Tây Hải thành đồ trong túi, lại muốn ra tay với những bằng hữu của ta, tưởng chỉ mình ngươi biết tức giận sao? Diệt!!!”
“ Xoẹt... Ầm....”
Sau tiếng thét, một cột lôi đình từ thiên không đánh xuống chưởng ấn sau đó cả hai nổ tung tận diệt lẫn nhau.
Đám người ở xa xa chia làm hai nhóm đứng trên một rặng đá ngầm vừa quan sát chiến trận vừa cẩn thận đề phòng nhau, nhóm đầu tiên là chư vị Thập Vương cùng gia đình Lâm Phàm, Tiểu Thiện và Lạc Thủy. Nhóm còn lại tất nhiên là hai tên đệ tử Vô Lượng, Nam Cung Vẫn, Lý Đạo Thành, riêng Lữ Huyên vì giữa đường phản bội đang nấp sau lưng Lãnh Trường Phong.
“ Đây là tiên nhân giao chiến sao? Linh khí đảo loạn, không gian gợn sóng, chỉ hai đòn tùy ý lại có thể mang uy lực kinh khủng như thế.” Ninh Hồng Chí hồ hởi đắm chìm trong quan sát, hắn muốn từ cuộc chiến này ngộ ra con đường lấy sát chứng đạo của mình.
“ Mô Phật, mong sao chiến trận đừng làm ảnh hưởng đến nhân mạng bá tánh cùng thuỷ tộc bên dưới Tây Hải.” A Du Đà chắp tay niệm kinh.
“ Nữ nhân áo trắng lúc nãy thật quen mắt, giống như đã từng thấy ở đâu rồi.” Trịnh Thời Thiên gãi cằm nghĩ ngợi.
“ Đó là Liễu Như Yên tông chủ Tiên Hà Tông, hơn trăm năm trước Tây Hải và Nam Hải từng tổ chức tụ hội không phải chính nhan sắc của nàng ta gây kinh diễm toàn trường hay sao?” Lãnh Trường Phong đảo mắt nhìn qua phía vị tiên tử áo trắng khuynh thành đang đứng.
“ Ồ, thì ra là nàng ta, khí chất thật khiến người ta say mê, cả tên tiên nhân kia cũng cuồng si như vậy.” Trịnh Thời Thiên gật gù đánh giá.
“ Nhưng sao ả đó lại đi theo gã tiên nhân kia, chẳng nhẽ âm mưu thao túng Tây Hải của hắn cũng có phần của cô ta?” Kim Mao Sư Vương xù lông liếc mắt.
“ Đợi Chu tiền bối đánh xong hỏi chẳng phải sẽ biết hay sao. Cứ quan sát đi.” Ninh Hồng Chí đáp lời.
Bên kia, hai bóng người đứng đối diện nhau, trong cơ thể lan toả từng hồi tiên lực uy áp khiến không gian xung quanh vặn vẹo, nước biển dậy sóng, rừng san hô lắc lư đảo điên, trận chiến này e là sẽ chấn động toàn bộ thiên hạ.
0 bình luận