Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 435: Tư Không Trọng Kiều
Nam tử tiên nhân kia vẫn bước từng bước về phía đám người bên dưới, uy áp như hồng thủy ép cho các Địa Tiên ở đây không thở nổi, riêng chúng nữ Hà Yên, Lãnh Nhược Hy, Bắc Cung Nhược Giai và Lâm Gia Tuệ sớm đã được Chu Cương Liệt bảo hộ kĩ càng không gặp áp lực gì nhưng các nàng vẫn ngồi yên tại chỗ làm bộ yếu ớt chống cự.
“ Bổn tôn hỏi một lần nữa, kẻ nào đã ra tay giết đệ tử ta?” Âm thanh oanh vang trong não hải của từng người khiến đầu óc họ ong lên, chưa bao giờ những đại năng Thập Vương lại cảm thấy mình bất lực đến như vậy, hoàn toàn không có ý chí phản kháng.
Lưu Ấp cùng Quan Thao không hiểu tại sao sư phụ cũng dùng uy áp lên người mình khiến chúng quỳ sát đất sợ hãi, hai tên nhìn qua phía Chu Cương Liệt định hét lên chỉ điểm nhưng giống như có thứ gì nghẹn ở họng không mở miệng nổi.
“ Các hạ... ta là Lãnh Trường Phong minh chủ liên minh Tây Hải, ngươi là tiên nhân đã ở sau giật dây cho đám người Nam Cung Vẫn và huynh đệ Vô Lượng muốn thao túng Thập Vương chúng ta có phải hay không?” Lãnh Trường Phong tuy bị áp lực đè nặng nhưng vẫn cố giữ khí độ của một minh chủ nên có gắng gượng ngước lên hỏi.
“ Láo xược? Ai là các hạ với thứ thấp hèn như các ngươi? Ta không cần biết chuyện gì khác, nếu hôm nay không giao kẻ đã giết đệ tử ta ra thì các ngươi đừng hòng sống ra khỏi đây.” Nam tử kia vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, ánh mắt nhìn xuống những người ở đây như nhìn vài cái kiến cỏ tùy ý có thể diệt.
Liễu Như Yên ở phía sau mắt đẹp khép hờ như không quan tâm mọi thứ nhưng khoé miệng lại âm thầm cong lên hài lòng trước biểu hiện của người đàn ông này. Hắn bá đạo tuyệt luân khinh thường thiên hạ nhưng lại dịu dàng ngọt ngào với mỗi mình nàng, ừm, nếu hắn có thể giúp nàng tăng lên tư chất trở thành Chân Tiên thì kết làm đạo lữ với hắn cũng không phải không được.
“ Thượng tiên... ngài là tiên nhân thì phải biết, Tiên phàm hai giới khác nhau xưa nay có luật lệ kẻ siêu việt Địa Tiên không thể ra tay với tu sĩ phàm giai chúng ta. Ngài đây là muốn phá luật? Không sợ bề trên bắt tội hay sao?” Lãnh Trường Phong nghiến răng gay gắt, hắn biết phía sau lưng mình có Chu tiền bối chống đỡ nên mạnh miệng mà nói.
“ Ồ, bọn sâu kiến các ngươi ở nơi thấp hèn này vậy mà cũng hiểu luật định của tiên nhân cơ đấy. Thế thì sao? Các ngươi vây công bắt nhốt giết hại thủ hạ đệ tử của ta chính là đã tự mình ra tay chọc vào ta trước, bổn tôn đã có quyền giết các ngươi mà không thể bị ai trách phạt cả.”
“ Đó là do tiên nhân ngài trù tính muốn kéo chúng ta vào trận chiến với trung thổ, đệ tử của ngài ngang nhiên chặn giết người của liên minh Tây Hải, chẳng lẽ làm tiên nhân thì sẽ không nói lý lẽ hay sao?” Bắc Cung Thượng trán nổi gân xanh lớn tiếng quát lên.
“ Ngươi đang chất vấn bổn tôn? Lý lẽ? Haha, trò cười, lý lẽ của ta chính là nắm tay ai mạnh hơn chính là kẻ có quyền quyết định. Nam Cung Vẫn là thủ hạ của ta, hắn muốn đánh lên trung thổ lật đổ Hoàng Triều vậy thì tại sao ta không được hỗ trợ? Ta cũng chưa từng tự mình ra tay nên chả vi phạm luật định nào cả. Đám sâu kiến các ngươi được quy thuận dưới trướng thủ hạ của ta giúp hắn đoạt thiên hạ đã là phúc phần to lớn rồi còn không biết điều.
Nay các ngươi lại hợp nhau bắt bớ giết hại đệ tử của ta, không cần nói nhiều, ta sẽ để các ngươi vĩnh viễn trở thành chó săn, nô bộc cho thuộc hạ của ta. Kẻ nào chống lại xem như chính là chủ động khiêu khích tiên nhân, ta sẽ huỷ diệt đạo thống thế lực, cho toàn bộ người thân của các ngươi làm nô lệ vĩnh thế.”
Đứng trước giọng điệu bá đạo không cần nói lý của kẻ đối diện thì mọi người mới hiểu thế nào gọi là tiên nhân. Bình thường họ đã quen với một vị tiên vui vẻ hào sảng lúc nào cũng tươi cười niềm nở như Chu Cương Liệt mà không biết tính cách những kẻ còn lại.
Tên này nhìn họ không khác gì sâu bọ, hắn biết kế hoạch đã bại lộ nên quyết định lật mặt luôn không nói lý lẽ, quả thực luật định tiên nhân không được chủ động ra tay với phàm giai có quá nhiều lỗ hổng để lách luật. Hắn không trực tiếp giết họ nhưng có thể cầm tù, đoạt đi bổn nguyên linh hồn, ép họ thành nô bộc. Trời cao Thiên Đế ở xa, chỉ cần hắn không tạo sát nghiệp to lớn thì vài hành động nhỏ nhắm vào tu sĩ phàm giai cơ bản không đáng để chấp pháp Thiên Đình để mắt tới.
“ Mô Phật, Thượng tiên, ngươi ngang ngược bá đạo như vậy... không sợ sẽ có ngày gặp phải báo ứng, xuất hiện người thu phục ngươi hay sao?” thiền sư A Du Đà chắp hai tay trước ngực nhíu mày hỏi, một người hoã nhã từ bi như ông ta cũng không nhìn nổi thái độ bề trên của kẻ đối diện.
Nam tử tiên nhân khoé mắt tràn đầy khinh thường nhàn nhạt cười, uy áp tăng lên tiếp tục đè nặng xuống khiến những người bên dưới gần như ngã quỵ.
“ Thu phục ta? Lão đầu trọc ngươi nghĩ nhiều rồi. Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, đưa kẻ có tư chất Hoàng Kim cùng tên đã giết đệ tử ta ra đây, cúi đầu quy thuận dưới trướng thủ hạ Nam Cung Vẫn của ta, tuyên thệ trung thành giao nộp linh hồn bổn nguyên từ nay trở thành nô bộc, bổn tôn sẽ tha mạng cho các ngươi trở về tiếp tục làm Thập Vương Tây Hải... bằng không...”
“ Bằng không thì sao, ồn ào, CÚT!!!” ngay khi tên tiên nhân phía trên còn chưa kịp ngầu hết câu thì một tầng lực lượng khủng bố đã toả ra chấn nát cả uy áp của hắn thậm chí còn khiến hắn bị dư chấn thổi bay lùi về sau một đoạn.
Mọi người như được giải thoát khỏi ngọn núi đá đè trên vai thở phào nhẹ nhõm đứng dậy, cuối cùng thì tiên nhân bên mình cũng chịu ra tay rồi.
Liễu Như Yên đứng gần đó cũng khẽ nhướng mày kinh ngạc sau đó âm thầm lùi lại một đoạn bình tĩnh quan sát tình huống.
“ Khí tức này... Chân Tiên hậu kỳ? Các hạ là ai? Sao lại xen vào việc của bổn tôn?” Tên tiên nhân kia vẻ mặt kinh nghi đã bớt đi vài phần kiêu ngạo ngưng trọng quan sát hán tử vóc dáng cao lớn đang hai tay ôm hai mĩ nữ dưới kia.
“ Là ai quan trọng lắm sao? Ta chỉ là một tán tu nhàn rỗi thích đi ngao du khắp nơi, ngắm cảnh đẹp, uống rượu ngon, vui chơi cùng mĩ nhân. Hôm nay đi ngang qua Tây Hải kết giao với chư vị Thập Vương, xem nhau như hảo hữu, bởi vậy ta không ưa cái cách người nhìn họ. Hừ, chỉ là một Chân Tiên còn tỏ ra mình cao quý hơn người?”
Chu Cương Liệt dùng giọng điệu khinh bỉ liếc nửa con mắt đánh giá tên đang bay trên cao kia.
“ Ngươi... hừ, bổn tôn tên gọi Tư Không Trọng Kiều, còn mong các hạ đừng nên dài tay xía vào việc riêng của người khác, ngươi ta đều là thân phận tiên gia cao quý, sao có thể là hảo hữu với những cái thấp bé sâu kiến này, chúng trước phá hỏng kế hoạch của ta, sau còn hợp nhau vây công giết đi đệ tử thân tín, đây là hành vi khiêu khích đến tôn nghiêm của bổn tôn, tội đáng giết vạn lần.”
Chu Cương Liệt không chút nào quan tâm lời tên kia với nói, hắn lững thững đứng dậy để Lạc Thủy và Tiểu Thiện ở kế chó cái Hà Vân Khánh, bản thân chắp tay sau lưng thả bước vừa đi vừa nhàn nhã nói.
“ Haha, Tư Không Trọng Kiều, tên nghe rất được, tướng mạo cũng thập phần tuấn tú, đầu óc cũng rất tốt, giỏi mưu tính sâu xa... Nhưng có vẻ ngươi có một chút hiểu lầm gì rồi thì phải, từ đầu Thập Vương Tây Hải chưa từng xen vào kế hoạch của ngươi mà chính là ta, Chu Cương Liệt này.
Giúp hai mĩ nhân Tần quốc giết hai con của Nam Cung Vẫn còn khiến lão cẩu trọng thương, giúp đỡ Lâm Phàm đoạt quán quân Thập Vương hội, phát giác và lật tẩy mưu đồ của ngươi từ đầu đến cuối đều là ta cả. Đệ tử của ngươi cũng chính tay ta gặt đầu xuống hủy đi thần hồn, đám bên kia đều do ta bắt. Ngươi nghĩ ta có thể còn đứng ngoài việc này được hay không?”
“ Ngươi? Ra là thế, tại sao ngươi năm lần bảy lượt phá hư chuyện của ta, chúng ta dường như chưa có thù oán gì?” Tư Không Trọng Kiều nghiến răng, vẻ mặt căm phẫn đầy sát ý trừng trừng kẻ đối diện.
“ Không có gì, chỉ là ta chả thích những kẻ núp sau màn chơi trò ném đá dấu tay. Hơn nữa thê tử của ta cũng là người sinh ra ở Tây Hải, nàng không muốn nơi đây vì mưu kế của ngươi mà xảy ra chiến loạn khiến bách tính gặp tai ương, và những gì khiến vợ ta không thích thì ta sẽ nhổ bỏ cho bằng sạch, nhiêu đó nguyên do đủ chưa?”
Chu Cương Liệt hời hợt đáp, câu nói của hắn càng khiến những vị Địa Tiên Thập Vương bên dưới len lén nhìn Tiểu Thiện bằng ánh mắt mang ơn, nàng tuy là phàm nhân nữ tử nhưng chỉ một ý nghĩ cũng khiến vận mệnh cả Tây Hải thay đổi, thật quá trâu bò a.
Tư Không Trọng Kiều nghe những lời như chế giễu đó mà ngứa răng không thôi, hắn bây giờ rất muốn xé xác tên đồng cấp đối diện ra thành vạn mảnh. Nhưng hắn vốn tính cẩn thận, tên họ Chu này không biết gốc gác ra sao, liệu có phải trên kia phái xuống hay không, hắn không thể vọng động.
“ Các hạ, đừng có quá đáng, chúng ta xưa nay không oán không thù, ngươi thật muốn vì những kẻ thấp hèn kia mà nảy sinh tiên nhân chi chiến hay sao? Bổn tôn là kẻ ôn hoà không thích đấu đá, những chuyện ngươi làm ta có thể không truy cứu, chỉ cần ngươi đứng ngoài chuyện này. Ngươi đi ngao du phần của ngươi, ta làm theo kế hoạch của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
“ Ồ, như vậy vẫn có thể nhịn được? là ngươi nhát gan không muốn đấu hay là do sợ ta là người Thiên Đình phái xuống quan sát? Yên tâm, ta cũng giống như ngươi, một tiên nhân thích nhàn nhã ngao du mà thôi, chả có thế lực nào chống lưng cả.” Chu Cương Liệt như hiểu ý nghĩ của kẻ đối diện, hắn hờ hững treo nụ cười nhạt trên khoé miệng làm đối phương cực kỳ khó chịu.
“ Còn về việc đứng qua một bên không quan tâm tới kế hoạch của ngươi sao? Xin lỗi ta không làm được, nếu ta dám không ra tay cứu vớt Tây Hải sẽ bị nương tử giận mất đó, nàng không thương ta nữa thì làm sao bây giờ.” Hắn vừa nói vừa âu yếm nhìn Tiểu Thiện, nàng cũng cười rạng rỡ tràn đầy hạnh phúc tươi cười nhìn lại hắn.
0 bình luận