Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 434: Đại địch hàng lâm
“ Con mẹ nó lão cẩu Nam Cung kia, ngươi thù oán với Hoàng Triều Đại Chu thì tự mà đi liều chết với chúng đi, còn lập kế muốn lôi Yêu Đạo Môn của bổn vương vào chết chung sao? Có tin ta tại đây bóp bể cái đầu chó của ngươi hay không?” Kim Mao Sư Vương vốn tính nóng như lửa hùng hùng hổ hổ gầm lên muốn nhào qua xử lý Nam Cung Vẫn.
“ Sư Vương, lão phu cũng là bị người kia bắt ép biết làm sao được, linh hồn bổn nguyên của ta còn đang bị hắn nắm giữ không biết sẽ chết lúc nào đây a.” Nam Cung lão gia tử ngồi trong lồng giam ra sức đính chính bản thân oan uổng.
“ Còn kĩ nữ nhà ngươi thèm đàn ông đến ngu độn sao? Chỉ vì ngủ một đêm với tiên nhân mà quy thuận làm việc cho chúng? Nếu chỉ cần song tu với tiên nhân có thể thành tiên thì ta cũng nguyện chổng mông a.” Ninh Hồng Chí khinh bỉ liếc mắt qua Lữ Huyên đang núp sau lưng Chu Cương Liệt.
“ Hứ, mặc kệ ta, biết đâu được hít chút tiên khí cũng có thể sống thọ vài năm cũng không chừng, ta đâu có lỗ, tên thái giám như ngươi làm sao hiểu được sự mê hoặc của chuyện ân ái hợp hoan.” Lữ Huyên lè lưỡi làm mặt xấu, trong đám người bị xử tội thì tú bà này có vẻ thảnh thơi nhất vì đã bám được bắp đùi tiên nhân.
“ Lý đạo trưởng, ngươi sao phải khổ như vậy a, thiện tai thiện tai.” A Du Đà đứng nghiêm trang chắp tay khẽ niệm Phật hiệu.
“ Lừa trọc nhà ngươi đừng cố tỏ ra thương xót từ bi giả tạo khiến ta buồn nôn a.” Lý Đạo Thành trán nổi gân xanh cay cú vô cùng.
“ Hừ, muốn biến chúng ta thành tay sai gây chiến với trung thổ, các ngươi nghĩ nhiều rồi, Trịnh mỗ vừa bói một quẻ đại hung, tính mạng các ngươi khó mà bảo toàn đến ngày mai đâu.” Trịnh Thời Thiên lạnh lùng liếc qua hai huynh đệ Vô Lượng, mấy tên này chỉ biết cười khổ ngó ngang ngó dọc ngóng chờ bóng dáng sư phụ của mình tới ứng cứu.
“ Tạm thời cứ giữ mạng chúng lại, đợi khi giải quyết tên tiên nhân tai hoạ kia xong sẽ phán xử chúng sau, Thập Vương cũng đã đến lúc phải đại cải tổ lại rồi.” Lãnh Trường Phong thể hiện uy phong minh chủ, những người khác cũng bình tĩnh lại ngồi xuống bên đống lửa.
“ Hà đảo chủ sao nãy giờ không nói tiếng nào vậy?” Trịnh Thời Thiên ngó nghiêng qua vị tuyệt sắc mĩ nữ với thân hình trắng nõn lồ lộ đang ngồi xếp bằng đưa cặp đùi ngọc phô bày khiến vài nam tử ở đây nuốt nước bọt thèm thuồng.
“ Gâu gâu...” chó trắng bên cạnh Tiểu Thiện bỗng kêu lên mấy tiếng.
“ Con chó ở đâu to vậy? Ta gọi Hà đảo chủ chứ có gọi mi đâu mà đáp lời?” Trịnh Thời Thiên trợn mắt hù doạ nhưng con chó cái này dường như không sợ còn nằm kềnh ra đất dạng hai chân sau khoe ra bộ vị sinh dục như chọc tức.
Những người không thấy thì chỉ cười nhạt nhưng vài cá nhân quan sát được cảnh thật thì âm thầm líu lưỡi, Hà Vân Khánh này nhập vai đến nỗi quên mất mình là người luôn rồi, hành xử y hệt con chó thật, còn giơ lồn với đít ra trêu ngươi nữa chứ.
“ Hừm, dám ra tay phục kích con rể và cháu ngoại ta, đáng lẽ Mộc Diệp Kiếm Thảo của ta đã sớm lấy mạng chó của chúng, nhưng thôi, nể mặt tiên nhân và các vị, tạm thời gởi cái đầu trên cổ chúng thêm một thời gian.” Lúc này Hà Vân Khánh do ảo ảnh tạo nên mới lạnh lùng lên tiếng.
“ Tiền bối, cho vãn bối mạn phép hỏi, ngài có chắc chắn thắng được kẻ kia không? Ngộ nhỡ dụ cọp rời hang nhưng lại trở thành con mồi thì không tốt a.” Trịnh Thời Thiên chắp tay cẩn thận hỏi.
“ Ngươi an tâm, ta đã muốn khiến hắn ra mặt thì tất nhiên phải có phương pháp chế phục, hiện tại các ngươi đã biết hết kế hoạch của hắn xem như hai bên đã xé rách da mặt với nhau, nếu không xử lý sạch sẽ thì tương lai Tây Hải khó bảo toàn, thê tử ta rất thiện lương sẽ không để ta đứng nhìn kiếp nạn ập tới đâu.” Chu Cương Liệt khoác vai Tiểu Thiện để nàng tựa đầu vào lòng mình.
Mọi người đều âm thầm nhìn kĩ vị nữ nhân phàm tục này, nàng sở hữu nhan sắc thanh xuân tươi trẻ lại mang theo vẻ thánh khiết tuyệt luân không nhiễm bụi trần, đôi mắt trong veo ngây thơ khiến người ta không nỡ ra tay làm hại. Tiền bối có thể vì nàng làm mọi thứ, quả nhiên là nữ tử không tầm thường a.
Giờ phút này về phía Đông Nắm khoảng tám ngàn dặm, một đám mây hồng đang bay với tốc độ kinh khủng thẳng hướng rừng san hô Bảo Bình. Mà trên mây đứng hai bóng người, nam anh tuấn tiêu sái, nữ mỹ mạo tuyệt trần lãnh đạm như tiên thiên, họ không ai khác chính là Tiên Hà Tông chủ Liễu Như Yên và nam tử tiên nhân bí ẩn sư phụ của Vô Lượng Tam Kiệt cũng là kẻ đứng sau giật dây toàn bộ mọi chuyện ở Tây Hải.
“ Là kẻ nào ức hiếp đồ đệ của bổn tôn?” một luồng uy áp phô thiên cái địa từ người hắn toả ra hướng về phía trước, người chưa tới nhưng khí tức áp bách đã bao trùm.
“ Hửm? Đến rồi, tất cả chuẩn bị đi.” Chu Cương Liệt liếc sang khẽ nhếch môi cười mỉm vẫn ngồi yên ôm lấy Tiểu Thiện cùng Lạc Thủy.
Đám người Thập Vương cảm nhận rõ uy áp đang bá đạo nhắm đến nơi này, khí tức đó như uy hiếp đến tận huyết mạch thần hồn khiến họ không có lấy chút tự tin kháng cự nào, tất cả đều run rẩy khụy cả gối.
“ Tíng tong... phát động nhiệm vụ sử thi So đấu đồng giai. Mô tả nhiệm vụ: Dùng thực lực chân chính của bản thân đánh bại kẻ địch ngang cấp, không được dùng pháp bảo hỗ trợ. Nhiệm vụ hoàn thành sẽ nhận được phần thưởng bí mật.”
Lúc này âm thanh hệ thống đã lâu chưa nghe lại một lần nữa phát lên làm Chu Cương Liệt giật mình sau đó mừng rỡ.
“ Con mẹ nó hệ thống ngươi thật lười cho nhiệm vụ a, làm ta suýt quên mất mình là kẻ xuyên không có hệ thống luôn đấy. Hừm, đánh bại kẻ địch đồng giai, vậy thì tên kia đúng như dự đoán là Chân Tiên hậu kỳ giống như ta. Ừm, lại không cho sử dụng pháp bảo, vậy thì Trảm Tiên Phi Đao xem như không dùng được, không sao, ta có hai đan điền, công pháp toàn là hàng đế cấp, thân phận là Tiên Thiên Thần Tộc, làm sao có thể thua một tên Hậu Thiên tiên nhân được. Nhiệm vụ này ta lấy chắc rồi.”
“ Hứ, muốn được nhiều nhiệm vụ thì chờ kí chủ vào tuyến truyện chính đã, ngài cứ dạo chơi đắm chìm trong dâm dục mà đòi có nhiệm vụ, ngài nghĩ hay quá.” Yêu Dục kéo lỗ tai hắn mắng nhiếc.
“ Haha, thời gian không gấp gáp, cứ thoải mái tận hưởng đi đã.” Chu Cương Liệt gãi đầu cười nhẹ.
Lúc này từ phía chân trời, một cỗ bá khí đang dâng trào xông tới, uy áp chấn nhiếp tâm thần khiến mọi người đều khổ sở chống cự, Chu Cương Liệt cũng chưa vội ra tay trợ giúp, hắn chỉ cẩn thận bảo hộ Tiểu Thiện cùng Lạc Thủy, ánh mắt hướng về phương xa chờ đợi.
“ Xoẹt.” Trên thiên không, đám mây hồng đã xuất hiện, hai bóng người như thần minh đang nhìn những kẻ thấp hèn phía dưới.
“ Bổn tôn hỏi là ai dám khi dễ thủ hạ và đệ tử của ta?” nam tử vẻ mặt tuấn lãng với hai bên tóc mai bạc trắng cất tiếng vang động vào thức hải của từng người, ánh mắt hắn đảo qua toàn trường.
“ Sư phụ, chúng con ở đây, sư phụ...” Lưu Ấp và Quan Thao quỳ mọp bên dưới mừng rỡ la hét, sư phụ tới kịp xem như bọn hắn được cứu rồi. Nam Cung Vẫn, Lý Đạo Thành và Lữ Huyên thì chỉ im lặng khuỵu gối cúi đầu.
“ Hừ, rõ là một đám phế vật, liên tục làm hỏng đại sự của ta, Trương Bàn đâu?” Nam tử tặc lưỡi khinh bỉ hỏi.
“ Ô ô ô, tam đệ đã bị giết rồi, cả thân xác và linh hồn đều bị xoá sạch, chết rất thảm a sư phụ...” Lưu Ấp tiếp tục mếu máo khóc thương.
“ Gì cơ? Là ai? Ai giết đệ tử ta? Ai?” người kia nhíu chặt lông mày bước tới phía trước vài bước, Liễu Như Yên thì chỉ im lặng đi theo sau không hề lên tiếng.
Thời khắc này nếu nói ai có thể khiến Chu Cương Liệt chú ý thì không phải tên tiên nhân đang thị uy kia mà chính là nàng. Hắn âm thầm liếm mép tự nghĩ.
“ Ồ, tên này không những tới đưa mạng còn dẫn theo một vị tuyệt đỉnh tiên tử như vậy, ôi chao từ vóc dáng đến thần thái đó... rất thích hợp để làm đĩ nha. Haha, mừng khai trương lầu xanh sắp tới của Lâm gia ta chưa biết tặng quà gì, vậy thì đem cái tiên tử này đến làm kĩ nữ hoa khôi chắc chắn sẽ rất hút khách.”
0 bình luận