Chương 433: Tập hợp đầy đủ

Lưu Ấp cùng Quan Thao liếc qua nhau sau đó đồng loạt thở dài, họ biết nếu mình dám nói dối chắc chắn sẽ không có trái ngọt để ăn, thế là hai tên thay phiên nhau từ từ kể lại chi tiết. “ Ba huynh đệ chúng ta vốn cũng chỉ là tán tu danh tiếng không tốt lắm, cách đây gần hai trăm năm vô tình đi lạc vào một toà động phủ ở khu vực tiệm cận giáp ranh của Tây Hải và Nam Hải. Ở đó chúng ta gặp được sư phụ đang ẩn tu, ông ấy cho rằng gặp nhau tất có duyên số nên đã nhận cả ba làm đồ đệ. Từ đó chúng ta ở lại nơi đó tu luyện. Cách đây hơn hai mươi năm sư phụ bỗng nhiên triệu kiến chúng ta giao cho nhiệm vụ tìm cách khống chế thế cục Tây Hải. Đầu tiên ông ấy dẫn ba huynh đệ đi tìm Nam Cung lão gia tử, dùng vũ lực ép ông ta phải chấp thuận về dưới trướng, sau đó sư phụ lệnh cho chúng ta tìm đến Lữ cung chủ, dùng vật chất và hứa hẹn để cô ta đồng ý tham gia. Còn về phần Lý Đạo Thành huynh đệ chúng ta cũng rất mơ hồ, sư phụ tự mình đến gặp ông ta, sau khi nói chuyện xong thì lão đạo sĩ đó chấp thuận giúp đỡ mà không chút do dự. Kế tiếp sư phụ ra lệnh chúng ta cùng nhau quan sát tất cả thế lực Tây Hải, duy trì sự cân bằng tuyệt đối, không để bất cứ thế lực nào trở nên mạnh mẽ vượt tầm kiểm soát, xử lý hết những nguy cơ có thể tạo ra biến số để sau này tiện bề thao túng.” “ Khoan, nói vậy sự vụ hai mươi năm trước các ngươi ra tay với gia đình ta là để duy trì cái cân bằng khỉ khô gì đó sao?” Lâm Vấn Thiên bỗng cắt ngang nhíu mày hỏi. “ Đúng a, thời điểm đó ngươi đột phá Địa Tiên hậu kỳ, Mặc Ngọc Đảo tự nhiên sẽ trở thành thế lực một nhà có hai cường giả, cho nên ta mới tự mình dẫn đầu chặn giết, nhưng cuối cùng vẫn không thể thành công. Sau đó ta tính gọi cả đại ca và tam đệ cùng hợp lực vây giết ngươi nhưng sư phụ nói không cần thiết, Mặc Ngọc Đảo của các ngươi xưa nay không có dã tâm, không làm ảnh hưởng đến mưu đồ của ông ấy.” Quan Thao trả lời với giọng đầy e dè. “ Hừ, ta chưa từng có thù oán gì với các ngươi thế mà các ngươi lại ra tay độc ác suýt hại gia đình ta tan nát. Lần này các ngươi nhắm vào Phàm nhi cũng vì nguyên do đó sao?” Hà Yên dù bình thường hiền lành nhưng cũng không vừa mắt với hành vi của đám người xấu xa này, báo hại nàng mấy năm trời đau khổ vì mất con. “ Ài, sau khi thấy tiểu tử đó thể hiện thiên phú yêu nghiệt của mình chúng ta cũng tự thấy tương lai hắn sẽ là một mối nguy cho kế hoạch nắm giữ Tây Hải của sư phụ nên mới quyết định ra tay. Sư phụ cũng đã ra lệnh phải bắt sống người có tư chất Hoàng Kim về, để làm gì thì chúng ta không rõ.” Lưu Ấp cúi đầu đáp. Tới đây xem như mọi thông tin đã được làm sáng tỏ, mọi người âm thầm ngưng trọng nhìn nhau, vũng nước này sâu hơn họ nghĩ rất nhiều. Kẻ có thân phận siêu việt Địa Tiên kia làm một loạt hành động với mục đích thâu tóm lực lượng Tây Hải, sau đó giúp đỡ Tiềm Long Các quay lại trung thổ, lấy Tần quốc làm bình phong gồm thâu thiên hạ dọn dẹp chư hầu, cuối cùng chính là lật đổ Hoàng Triều Đại Chu. Tên tiên nhân kia chính là muốn thay đổi triều đại, nhưng nguyên do đằng sau thì không ai biết kể cả tâm phúc thân tín nhất. Nếu liên minh Tây Hải bị cuốn vào trận tranh đấu quyền lực này thì sẽ dẫn phát một tràng gió tanh mưa máu kéo dài nhiều năm, không biết sẽ có bao nhiêu nhân mạng phải ngã xuống. “ Yêu Dục, Đại Chu là do chư tiên bách giáo từ đại chiến Phong Thần trợ lực diệt nhà Thương mà hình thành, sao hôm nay lại có một tên ất ơ cấp độ chỉ ngang ta dám mưu toan lật đổ? Hắn không sợ sẽ làm bề trên nổi giận ra tay diệt sát hay sao?” Chu Cương Liệt thắc mắc hướng tiểu tinh linh đang ngồi trên đầu mình hỏi. “ Không nha, từ sau khi Phong Thần kết thúc, Đại Chu lên nắm quyền thiên hạ phàm tục, chư vị tiên nhân rời khỏi trần gian thì mọi sự vụ diễn biến tiếp theo thiên đình và các giáo khác sẽ không nhúng tay vào nữa. Bản chất của Phong Thần chính là một hồi tranh đấu đạo thống của Thánh Nhân, họ xem thiên hạ như bàn cờ mà bố cục lại trật tự tam giới. Khi mọi sự đã xong xuôi, thế gian vắng bóng tiên nhân, Thiên Đình được thiết lập đủ các chức danh, các giáo cũng thu được lợi ích nhất định thì chuyện phàm tục còn lại sẽ tự do phàm giai giải quyết, không liên quan tới họ nữa. Dù phàm giới chiến loạn ra sao, thay đổi triều đại như thế nào cũng không phải việc tiên giới quản hạt. Luật định chỉ cấm tiên nhân ra tay với phàm nhân, tên kia chỉ cần ẩn nấp sau màn thao túng các thế lực phàm giai thì dù hắn thành công lật đổ Hoàng Triều cũng xem như quốc vận Đại Chu đã tận không ai truy cứu hắn cả.” “ Ra là vậy, tiếp theo chỉ cần chờ xem tên kia rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có toan tính lớn như thế.” Chu Cương Liệt không nghĩ ngợi nữa, hắn ung dung đung đưa cái bánh nướng trên đống lửa sau đó xé nhỏ từng miếng thổi nguội rồi đút cho Tiểu Thiện và Lạc Thủy. Trong khi chờ đợi hắn còn rất phóng khoáng phất tay tạo một cái ảo cảnh che đi vài thứ không nên nhìn thấy, phụ tử Lâm gia cùng đám nữ nhân kia nhân dịp lại lao vào nhau mà thác loạn bên đống lửa, cả Bắc Cung Thượng cũng tham gia, còn Lãnh Trường Phong vì cấm dục mà chỉ biết ngồi nhìn thèm thuồng. Một canh giờ sau, Lãnh Trường Phong nhắm mắt cảm ứng sau đó khẽ mỉm cười. “ Bọn họ tới đông đủ rồi, cũng thật là nhanh đó nha.” Đám người đang trần truồng quấn giao loạn chiến với nhau bên kia nghe vậy cũng đẩy nhanh tốc lực, đồng loạt xả tinh vào âm đạo chúng nữ sau đó mặc lại quần áo tươm tất. Bên ngoài rừng san hô khoảng chục dặm có bốn bóng người đang cẩn thận cảm ứng lấy động tĩnh, họ không ai khác chính là bốn vị chủ thế lực Thập Vương còn lại, Ninh Hồng Chí, Kim Mao Sư Vương, Trịnh Thời Thiên và A Du Đà. Lúc nãy họ ở địa bàn của mình cảm nhận được khí tức rất nhiều Địa Tiên tranh đấu, sau đó còn có một cỗ uy áp tối thượng lan toả khiến họ rùng mình vì hoảng sợ nên vội vàng chạy tới đây xem xét nhưng có vẻ trận chiến đã kết thúc, rừng san hô bên kia vẫn còn dấu vết giao tranh. “ Các vị còn đứng nhìn cái gì? Mau mau qua đây, chúng ta ở bên này.” Âm thanh của Lãnh Trường Phong oang oang vang xa lọt vào tai từng người. “ Họ Lãnh đã đến rồi sao?” “ Cũng phải, hắn ở Thập Vương Thành đến đây gần hơn chúng ta, động tĩnh như vậy chắc chắn hắn cũng không mù.” “ Mô Phật, chúng ta cũng qua đó tụ họp thôi, bần tăng cảm thấy lần này phát sinh chuyện lớn rồi.” Bốn người nhìn nhau bàn tán sau đó cùng tiến vào đảo. Sau khi đáp xuống bãi cát, họ đồng loạt ngạc nhiên không thôi với tình huống trước mặt. Gần như toàn bộ những nhân vật máu mặt bậc nhất Tây Hải đã tập hợp đầy đủ, số lượng Địa Tiên tối đỉnh ở đương trường đã vượt qua mười người, đây là chuyện gì xảy ra a? “ Đám các ngươi tập hợp hết ở đây là có vấn đề gì a? Chẳng lẽ có đại địch muốn tập kích Tây Hải nên phải họp bàn?” Kim Mao Sư Vương nhanh mồm nhanh miệng giọng khàn khàn hỏi. “ Ủa? Sao lại có một đám bị nhốt trong rọ thế này? Đừng nói các vị vừa đánh nhau nhé? Sao không rủ bổn môn chủ?” Ninh Hồng Chí chắp tay dáng vẻ ẻo lả đi đi lại lại quan sát từng gương mặt quen thuộc bị giam trong lồng lôi điện. “ Thiện tai thiện tai, Lý đạo trưởng sao lại ra nông nổi này, thật làm bần tăng đau lòng quá.” Vị thiền sư A Du Đà này bề ngoài vẫn một bộ dáng hiền lành từ bi nhưng như vậy càng làm Lý Đạo Thành tức đến muốn xì khói đầu, hắn chọn cách im lặng cúi đầu không nói không rằng, bị tên lừa trọc mình ghét nhất nhìn thấy bản thân trong tình trạng thê thảm như vậy thật quá khó chịu a. “ Sư Vương ngươi đoán cũng không sai, chúng ta đang có ngoại địch, ngoài ra còn có cả nội địch muốn hợp lực thao túng cả Tây Hải này nữa, bọn ta đang chờ các vị tới đầy đủ để mở hội nghị phân xử đây.” Lãnh Trường Phong gằn giọng nghiêm nghị đáp. “ Ngoại địch và nội địch?” bốn người vừa tới giật mình, Kim Mao Sư Vương cũng không ngờ mình đoán bậy cũng chính xác. Lãnh Trường Phong và Bắc Cung Thượng sau đó thay nhau kể lại toàn bộ sự việc, từ âm mưu của một kẻ siêu việt Địa Tiên bí ẩn cho tới hành vi của đám người Nam Cung Vẫn, Lý Đạo Thành, Lữ Huyên và huynh đệ Vô Lượng. Nghe bọn hắn kể tới đâu bốn người kia đều mắt tròn mắt dẹt tới đó. Họ không ngờ chỉ ra ngoài thăm dò thôi mà lại nghe được cả một âm mưu kinh khủng như thế. Rồi bốn người lấm lét nhìn qua Chu Cương Liệt, hắn vẫn đang trong bộ dáng vui đùa như thường thấy trái ôm phải ấp hai cô nàng nữ nhân của mình, hết đút thức ăn lại hôn hít rất tự nhiên như chốn không người. Đây là tiên nhân trong truyền thuyết sao? Uy áp lúc nãy họ cảm nhận được là từ người họ Chu này? “ Mô Phật, bần tăng phàm thế mắt thịt không nhận biết được tiên gia nên khi trước có phần lơ là thất kính, xin thượng tiên thứ tội.” A Du Đà vẫn giữ nét hiền hoà chắp tay cúi đầu, ba người kia cũng lập tức bỏ qua thân phận mà hành lễ kính cẩn. “ Không cần đa lễ rườm rà, phu nhân ta là người sinh ra ở Tây Hải thì cũng xem như đây là nhà vợ của ta, bỏ chút sức lực bảo vệ cũng là điều tất nhiên, các vị yên tâm giao tên tiên nhân kia cho ta là được.” Chu Cương Liệt phất tay hờ hững đáp. Mọi người nhìn nhau sau đó cúi đầu vâng dạ mừng rỡ, để mà nói hội họp nhau tìm cách đối phó tên tiên nhân sau màn kia thì họ cũng chỉ có nước bó tay, lấy gì mà chống đỡ, nhưng nay phe ta cũng có tiên nhân, vậy thì mọi việc dễ nói, công việc duy nhất họ cần làm chính là xử lý mấy tên nội gian đã bị nhốt lại này.
0 bình luận
aaa