Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 429: Lấy đầu thị uy
“ Hà Vân Khánh đang ở đây!?!”
Đó là suy nghĩ chung của Lữ Huyên, Lý Đạo Thành và Nam Cung Vẫn, nhưng họ nhìn quanh quất cẩn thận cảm ứng đều không thể phát hiện ra hành tung của đảo chủ Mặc Ngọc Đảo đâu.
Bên cạnh nữ tử phàm nhân kia chỉ có một cô gái khác tu vi Tán Tiên hậu kỳ và một con chó trắng to lớn, không thể nào có chuyện Hà Vân Khánh đường đường là Thập Vương Tây Hải lại là con chó kia được.
Nhưng họ cũng không thể suy nghĩ thêm nữa, Chu Cương Liệt đã cất bước từ từ đi tới, vẻ mặt hắn đã mất đi nụ cười chế giễu thay vào đó là sự lạnh lùng khiến người ta cảm thấy buốt lạnh tận sâu trong tiềm thức.
“ Tam đệ...” Lưu Ấp đang định lao qua phía tên béo kia nhưng đã bị Quan Thao kéo lại, tên răng vẩu này nhìn đại ca mình rồi lắc đầu thở dài, hiện tại giữ mạng bản thân đã khó chứ đừng nói gì cứu được Trương Bàn.
Lưu Ấp nghiến chặt răng sau đó quỳ sụp xuống cúi lạy về phía Chu Cương Liệt.
“ Tiền bối, xin ngài rộng lượng hải hà mà tha cho em tôi, hắn đầu óc nông cạn không biết tốt xấu cũng đã nhận lấy trừng phạt, huynh đệ chúng tôi xưa nay gắn bó như keo sơn, ngài là tiên nhân cao thượng xin đừng chấp nhặt những cái sâu kiến bé nhỏ này.”
Chu Cương Liệt dừng lại bước chân, đưa mắt liếc về phía tên đầu hói đằng sau, nụ cười nửa miệng lại hiện hữu.
“ Các ngươi có biết lúc ở Thập Vương Thành ta đã từng nảy sinh sát ý muốn giết cả ba huynh đệ bọn ngươi, nhưng nương tử nhà ta nhát gan lại quá lương thiện đã ngăn cản ta lại, cho rằng các ngươi chỉ là có chút suy nghĩ bẩn thỉu chứ chưa đáng tội chết. Ta vì nàng cầu cạnh cũng cải dạ bỏ qua, nhưng sau đó thì sao? Ba người các ngươi tiếp tục bày mưu đặt kế nhắm vào phụ tử Lâm gia, nhắm vào ta và trên hết là nhắm vào hai nữ nhân của ta.
Nương tử không muốn thấy ta giết chóc, ta đã vốn có thể tha cho các ngươi cái tội bất kính tiên nhân, nhưng dám ra tay với các nàng thì ngươi xuống địa ngục mà xám hối.”
Sau câu nói đó, Chu Cương Liệt biến mất tại chỗ lần nữa xuất hiện đã ở sau lưng Trương Bàn, tên này đang quỳ bò dưới rặng san hô đau đớn ôm cánh tay bị cắt cụt.
“ Xin tiên nhân tha mạng, xin ngài, ta không muốn chế.....” hắn thấy vị như hung thần này đứng cạnh bên thì mặt đã cắt không còn giọt máu quỳ lạy như tế sao nhưng chưa kịp cầu xin hết câu hắn đã không thể nói gì được nữa.
Tầm mắt của Trương Bàn bỗng quay vài vòng trên không trung, hắn nhìn thấy một thân thể béo tròn đang đổ ập xuống, phần cổ trống trơn. Đó cũng là chút ý thức cuối cùng của hắn trước khi lâm vào bóng tối vĩnh viễn.
Chu Cương Liệt vẻ mặt không thay đổi chỉ phất tay nhẹ đã hái đầu một Địa Tiên tối đỉnh xuống, ngay cả thần hồn của Trương Bàn cũng bị hủy diệt tại chỗ không kịp thoát xác.
Cái đầu kia lăn lông lốc đến bên cạnh Lưu Ấp, biểu cảm hoảng sợ mắt và miệng vẫn mở trừng trừng nhìn lên.
“ Tam đệ... ô huhu ngươi chết thật thảm mà...” gã đại ca đầu hói râu dài này ôm lấy đầu Trương Bàn khóc rống lên thảm thiết, họ tuy làm đủ chuyện ác nhưng tình cảm anh em còn hơn cả ruột thịt, nay thấy em mình bị lấy đầu ngay trước mặt mà hắn chỉ có thể bất lực đứng nhìn, sự đau đớn cùng hận thù bao trùm.
“ Tiền bối, ngài dù gì cũng là thượng tiên cao quý, sao có thể bỏ qua mặt mũi chấp nhặt với những tu sĩ phàm tục chúng ta, dã man giết hại đệ đệ của ta còn hủy đi thần hồn khiến hắn không có cơ hội siêu sinh, ngài thực không sợ sẽ bị bên trên giáng tội hay sao?” Quan Thao cũng đau lòng không thôi kìm nén giận dữ buông lời trách móc.
“ Là các ngươi ra tay với ta trước, lại còn dám tính kế với nương tử của ta, các ngươi còn nghĩ ta không dám giết người? Hiện giờ ta cũng có thể đưa hai ngươi đoàn tụ với tên béo đó có tin hay không?” Chu Cương Liệt gằn giọng vung tay tẩy sạch máu vây dính sau đó bế lấy Tiểu Thiện đang sợ hãi ôm vào lòng dỗ dành.
Lâm Vấn Thiên tiến tới trước cái xác không đầu của Trương Bàn, vẻ mặt cay độc vung hoả diễm đao chém mạnh.
“ Các ngươi hại gia đình ta ly tán suốt hai mươi năm, thê tử ta khóc cạn cả nước mắt, hôm nay nhất định Lâm mỗ phải lấy lại hết tất cả.”
Cái xác đầy thịt mỡ kia gặp lửa liền bùng lên cháy dữ dội đến khi chỉ còn lại một ít tro than rơi xuống biển. Lưu Ấp cùng Quan Thao lùi người về phía sau tuy hận mà không dám làm gì.
“ Thượng tiên, nô gia biết sai rồi, cầu xin ngài hãy tha mạng cho tôi, thiếp thân nguyện làm mọi thứ không dám trái lời.” Lữ Huyên thấy kết cục của Trương Bàn thì hoảng sợ đến run rẩy, ả ta quỳ mọp xuống bò đến gần liên tục hôn lên giày của Chu Cương Liệt một bộ dáng ti tiện đến cùng cực.
“ Có thật chuyện gì cũng làm không?”
“ Thật... thật mà, nô gia không dám dối gạt tiên nhân nữa đâu, chỉ cần tha mạng cho ta, dù có bắt thiếp thân làm nô làm tì hầu hạ ngài ta đều nguyện ý cả.” Lữ Huyên như nắm được một đường sinh cơ vội vã gật đầu ôm chặt chân Chu Cương Liệt cọ mặt vào ra vẻ ngoan ngoãn như mèo nhỏ.
“ Hứ, thật không biết xấu hổ.” Tiểu Thiện ghét bỏ trề môi chê bai nhưng nàng cũng không ngăn cản phu quân mình, hắn muốn kiếm thêm tình nô cũng không sao cả.
“ Tốt, mạng của ngươi tạm thời giữ lại đó ta sẽ trị tội sau, ầy dà rốt cuộc bổn tiên cũng quá mềm lòng với nữ nhân a.” Chu Cương Liệt thở dài ra chiều khó xử.
“ Tiên nhân, lão phu cũng là bị ba huynh đệ chúng ép phải phục tùng, phía sau bọn chúng có một cái sư phụ cũng là tiên nhân nên ta không dám không theo, mọi chuyện xấu xa đều là do chúng bày đầu, lão nay đã bị ngài trừng phạt mất đi hai con và cháu trai rồi, chỉ cúi xin ngài tha cho mạng già này một con đường sống.” Nam Cung Vẫn cũng học theo bò tới gần liên tục van lạy thiếu điều muốn hôn chân còn lại của Chu Cương Liệt nhưng bị hắn ghét bỏ đẩy ra.
“ Đừng làm ta buồn nôn a, mĩ nữ gợi cảm người ta làm vậy không nói gì, ngươi một lão già khọm nhăn nheo còn định lấy cảm tình của ta?”
Đúng lúc này, trên bầu trời một nhóm người như sao xẹt lấy tốc độ cực kì nhanh đáp xuống, hai người đi đầu không ai khác chính là Lãnh Trường Phong và Bắc Cung Thượng, còn có đám nữ nhân Hà Yên, Lãnh Nhược Hy, Bắc Cung Nhược Giai và Lâm Gia Tuệ.
“ Ồ, minh chủ của chúng ta tới rồi, vậy chuyện kế tiếp cũng dễ bề bàn giao.” Chu Cương Liệt khẽ nhếch môi đặt Tiểu Thiện xuống cạnh Lạc Thủy.
Đám người Nam Cung Vẫn và huynh đệ Vô Lượng nhìn qua nhau, họ cũng không ngờ hai kẻ này từ Thập Vương Thành đến đây nhanh như vậy, theo tính toán của bọn chúng thì cũng phải gần nửa canh giờ nữa những kẻ này mới có mặt, mọi chuyện đã dần đi lệch hoàn toàn với tính toán trước đó.
“ A, là tiền bối và Lâm các hạ sao? Hửm? Còn có cả Nam Cung các chủ, Lý đạo trưởng và Lữ cung chủ nữa? Các ngươi đây là đang làm gì? Còn huynh đệ Vô Lượng bọn ngươi đâu mất một tên béo rồi?” Lãnh Trường Phong quan sát toàn cục sau đó nhíu mày ra vẻ thắc mắc mặc dù hắn đã sơ bộ đoán ra mọi việc.
“ Phu quân, chàng làm sao lại bị thương như vậy? Ôi...” Hà Yên vẻ mặt tràn đầy lo lắng chạy tới sờ soạn quan sát kĩ lưỡng lang quân của mình.
“ Lãnh minh chủ đến thực đúng lúc, chúng ta có chuyện cần phải thông báo đến hội nghị Thập Vương đây.” Lâm Vấn Thiên được thê tử dìu lấy đứng thẳng nghiêm túc kể lại chuyện bản thân cùng Chu Cương Liệt bị đám người Nam Cung Vẫn bày trận mai phục.
“ Lại có chuyện như vậy, Nam Cung Vẫn, Lý Đạo Thành, Lữ Huyên!!! Các ngươi thân là chủ thế lực Thập Vương lại hợp lực nhau muốn hãm hại người trong liên minh, các ngươi đây là muốn Tây Hải xảy ra nội chiến hay sao? Không để mặt mũi minh chủ tân nhậm như ta vào trong mắt hay sao?”
Lãnh Trường Phong tức giận đến mức cả thân thể hơi run lên, đôi mắt như phún hoả đăm đăm chất vấn những tên tội đồ đối diện.
“ Lãnh minh chủ, tất cả chỉ là hiểu lầm, chúng ta làm vậy là có nguyên do, Nam Cung lão gia tử đây một mực khẳng định vị tiền bối này liên quan tới cái chết của con và cháu ông ta, huynh đệ chúng ta bây giờ là người của Tiềm Long Các tất nhiên phải theo các chủ làm việc, chỉ là không ngờ ngài ấy là tiên nhân siêu việt phàm giai. Nay tam đệ của ta vì vậy đã mất mạng, hai người chúng ta nguyện ý rời bỏ Tiềm Long Các, không tham gia vào chuyện nội bộ Thập Vương nữa.” Quan Thao đảo mắt điêu ngoa nói.
“ Hừ, các ngươi muốn rút êm lại đổ hết tội lên đầu ta? Lãnh minh chủ đừng tin lời bọn chúng, thực tế là lão phu sớm đã yếu thế bị chúng kìm chế bấy lâu nay, mọi âm mưu kế hoạch đều là do ba huynh đệ Vô Lượng này bày ra, ta cũng chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi. Ta... ta nguyện ý khai hết những gì mình biết.” Nam Cung Vẫn nghiến răng làm ra quyết định, hôm nay đã chọc đến tiên nhân xem như đời lão đã tàn, dù có chết cũng phải kéo lũ vô sỉ kia đi theo.
“ Đủ, các ngươi còn cố đổ lỗi cho nhau? Dám ngang nhiên phá vỡ minh ước ám hại lẫn nhau, chờ những kẻ khác tới chúng ta sẽ cùng hội nghị bàn bạc cách xử quyết các ngươi.” Lãnh Trường Phong phóng ra uy áp, thời điểm này là lúc hắn thể hiện uy quyền của minh chủ.
“ Cơ mà ta cũng có lời khen dành cho các ngươi, dám bày bố phục kích muốn vây giết cả Tiên Nhân, haha, các ngươi thật đủ gan dạ a.” Âm thanh nữ tử từ phía sau vang lên, mọi người đồng loạt quay lại, Hà Vân Khánh đã đứng ở đó từ khi nào. Nàng vẫn một thân đồ bó sát với váy xẻ tà cao lộ đôi chân dài miên man, mái tóc đen bồng bềnh, nhan sắc tuyệt mĩ hoạ quốc ương dân.
Kì thực thì nàng vẫn ở cái bộ dáng trần truồng chó mẹ như cũ nhưng đã được Chu Cương Liệt dùng huyễn thuật che đậy, con chó trắng đã biến đâu mất mà không ai chú ý.
0 bình luận