Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 428: Tiên Nhân chi uy
Khoảnh khắc ấy, mọi thứ như chìm vào yên tĩnh, không gian xung quanh lặng ngắt như tờ, không có bất kỳ tiếng động nào phát ra, bao nhiêu đòn thế mà năm tên Địa Tiên trước mặt mạnh mẽ đánh tới hoàn toàn như tan biến vào hư ảo.
Nam Cung Vẫn, ba huynh đệ Lưu Ấp, Quan Thao, Trương Bàn, Lữ Huyên ở phía sau cùng Lý Đạo Thành đang ngồi xếp bằng duy trì trận pháp tất cả đều dừng lại giữa không trung không phát ra chút tiếng động nào.
“ Xoảng....” Một âm thanh vỡ vụn chát chúa vang lên như khiến mọi người thức tỉnh khỏi sự ngỡ ngàng, trận pháp cấp Địa Tiên tưởng chừng bá đạo khó phá lại như một mảnh thủy tinh mỏng nhẹ yếu ớt tan nát hoàn toàn. Tám mươi mốt cờ lệnh cùng trận kì chủ chốt hoàn toàn bị hủy, phất trần trong tay Lý Đạo Thành cũng ầm một phát nổ tan tành khiến lão đạo sĩ gặp phản chấn thổ huyết ngã phịch xuống đương trường.
“ Ngươi.... ngươi....” Nam Cung Vẫn mặt già run run, kẻ đối diện lúc này tạo cho lão ta cảm giác hoảng sợ cùng bất lực tới tận tâm khảm, cứ như một ngọn núi sừng sững trước mặt mà lão ta biết bản thân không thể nào vượt qua.
Không chỉ mình Nam Cung Vẫn, những người khác đều có cảm nhận tương tự, ai nấy đều không dám thở mạnh. Họ lờ mờ đoán được mình đang đối mặt với cái gì.
Lâm Vấn Thiên từ từ đứng dậy, vẻ mặt hắn vừa hả hê lại xen lẫn trêu tức.
“ Cả một đám Địa Tiên dám cả gan lập bẫy vây giết tiên nhân, ta có lời khen cho sự gan dạ của các ngươi a.”
“ TIÊN NHÂN???”
Hai chữ này trong miệng Lâm Vấn Thiên thì nhẹ nhàng nhưng sáu kẻ đang ở đối diện thì lại nặng hơn cả Thái Sơn áp đỉnh. Hắn vừa nói tiên nhân? Tuy trong lòng ai cũng có suy đoán nhưng thực tế khi nghe nói lại không kẻ nào dám tin.
Tiên nhân là khái niệm gì? Tuy phàm giai có Tán Tiên, Địa Tiên nhưng ai cũng biết đó chỉ là tên gọi của cảnh giới tiệm cận với tiên lộ. Muốn được chân chính gọi là tiên thì phải thấu hiểu đại đạo của bản thân, vượt qua được thiên kiếp, thuế biến bản thân hấp thụ tiên khí.
Xưa nay Địa Tiên xuất hiện không ít nhưng có được mấy ai thành công phi thăng, Tiên là một cái lạch trời mà tu sĩ phàm giai thấy ở trước mặt lại chẳng thể chạm tới.
Hơn bốn trăm năm trước khi Phong Thần kết thúc, tiên nhân xa rời phàm thế, từ đó hiếm ai có thể gặp được họ nữa. Thế gian dần trở thành nơi Địa Tiên là đỉnh cấp, bởi vậy khi nghe Lâm Vấn Thiên nói hai chữ Tiên Nhân làm những kẻ kia bàng hoàng khó thể tiếp nhận nổi.
“ Không... không thể nào, tuyệt đối không thể, ngươi đang muốn lừa gạt hù doạ chúng ta để tìm con đường sống mà thôi, Tiên Nhân vốn hiếm như phượng mao lân giác, làm sao có thể để chúng ta dễ dàng nhìn thấy như thế...” Nam Cung Vẫn cố nói cứng để an ủi bản thân cũng như trấn định đồng bạn, nhưng kì thực chính hắn cũng đang rất hoài nghi nhân sinh.
Chu Cương Liệt không nói gì chỉ thả nhẹ một luồng khí tức chí cao vô thượng lan toả ra xung quanh, chỉ một hành động như vậy liền khiến đám người đối diện không đứng vững ngã đổ xiêu vẹo.
Ở nơi cách rừng san hô mấy nghìn dặm, Lãnh Trường Phong cùng Bắc Cung Thượng đang dùng hết tốc lực chạy tới cũng chợt dừng lại nhìn nhau.
“ Cỗ khí tức vừa rồi...”
“ Là tiền bối, ngài ấy đã ra tay rồi, mau lên, chúng ta không thể bỏ lỡ được.”
Hai người nhanh chóng đẩy mạnh hết mức chân khí phóng đi khiến bốn nữ tử được kéo theo sau phải bám chắc vì sợ rơi mất.
Những vị chủ thế lực khác đang đồng loạt tề tựu về phía rừng san hô cũng âm thầm rùng mình với uy áp vừa được thả ra, rõ ràng đây không phải là Địa Tiên, vậy chỉ có thể là...
“ Tiên nhân, vậy mà thật là đẳng cấp kia... ôi trời ơi, chúng ta chọc phải hoạ lớn rồi.” Lưu Ấp hàm râu run rẩy than thở, hơn ai khác huynh đệ hắn là người hiểu rõ nhất khí thế vừa toả ra minh chứng cho điều gì, phen này thật sự đá phải thiết bản rồi.
“ Tiên nhân... ngài thật là tiên nhân sao? Ôi trời xin thượng tiên thứ tội, nô gia có mắt như mù nên mới mạo phạm ngài, xin hãy tha cho thiếp thân một mạng, tôi nguyện làm nô làm tỳ, thân thể này và toàn bộ nữ tử Phiêu Miểu Cung mặc ngài hưởng dụng.” Lữ Huyên tuy hoảng hốt nhưng vẫn không bỏ thói quen dùng sắc đẹp mị ý để câu dẫn, ả ta biết mình phạm tội nghiêm trọng, cần phải tự tìm đường thoát.
“ Hứ, thật không có liêm sỉ.” Tiểu Thiện bên kia thấy tình huống đã bị phu quân mình khống chế thì không sợ hãi nữa ngồi trên lưng chó trắng chống nạnh bĩu môi.
“ Tiên nhân, lão phu... lão phu là kẻ phàm giai mắt tục nên lỡ mạo phạm đến ngài, xin ngài đại nhân đừng chấp nhất tiểu nhân, tha cho ta con đường sống, ta cũng chỉ là bị ép phải phụng lệnh hành sự mà thôi.” Nam Cung Vẫn hoàn toàn thu hồi vẻ lạnh nhạt trầm ngâm thường thấy, lão bây giờ một bộ dáng sợ chết quỳ mọp van xin thật quá đê hèn.
Lý Đạo Thành vừa bị phá đi trận pháp mà trọng thương chỉ ngồi gục một bên không nói gì, xem ra lão ta tự hiểu kết cục của mình rồi.
“ Tiền bối, ngài là Tiên gia thì cũng biết luật định không thể ra tay với tu sĩ phàm giai chúng ta mà, còn mong ngài giơ cao đánh khẽ, chuyện hôm nay chỉ là một hồi hiểu lầm, chúng ta sẽ lập tức rời đi, từ nay không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài nữa.” Quan Thao có lẽ là kẻ bình tĩnh hơn cả, hắn đảo mắt giọng nịnh nọt chắp tay liền lạy.
“ Đúng là Tiên nhân không thể chủ động ra tay với phàm giai, nhưng các ngươi còn không biết một cái ngoại lệ, nếu có vài kẻ mắt mù dám khiêu khích tấn công ta trước thì dù ta khiến hắn hình thần câu diệt cũng không ai có thể trách phạt ta cả.” Chu Cương Liệt ung dung trả lời, ánh mắt hài hước đánh giá từng kẻ ở đây.
“ Tiền bối, xin hãy nể mặt sư phụ chúng ta xin buông tha lần này.” Lưu Ấp bò dậy cắn răng nói.
“ Ồ, sư phụ? Sư phụ ngươi là thứ gì mà muốn ta nể mặt?”
“ Không dám giấu gì ngài, sư phụ của ba huynh đệ chúng ta cũng là Tiên nhân, mọi chuyện chúng ta làm đều là do người ra lệnh, còn hi vọng tiền bối đây bỏ qua, nếu không để sư phụ tới thì thật mất lòng nhau.” Quan Thao tiếp lời đại ca mình dùng giọng điệu e dè nói.
“ Haha, các ngươi đây là muốn dùng một tên sư phụ tiên nhân nào đó hù doạ ta để giữ mạng sao? Làm sao ta có thể tin lời các ngươi, mà dù có thật thì có làm sao? Bộ các ngươi tưởng ta sợ?” Chu Cương Liệt cười khẩy nheo mắt tràn đầy nguy hiểm quan sát.
“ Phụ thân người có sao không?” Lâm Phàm lúc này vội chạy tới đỡ lấy Lâm Vấn Thiên lo lắng hỏi han.
“ Ta không sao, đã uống dược phẩm hồi phục của tiền bối, nhanh chóng sẽ khỏi.
“ Phu quân.” Tiểu Thiện cười tươi cưỡi trên lưng chó trắng vẫy tay với lang quân của mình, sủng vật này rất hiểu chuyện chầm chậm đi về phía Chu Cương Liệt.
“ Hừ, đại ca nhị ca còn không ra tay, muốn mất mạng ở đây sao?” lúc này chợt tên béo Trương Bàn vốn nằm im ru bỗng bộc phát toàn bộ lực lượng, hắn cuộn tròn bản thân lại như một quả bóng thịt lăn với tốc độ kinh khủng về phía Tiểu Thiện đang đi tới.
“ A....!?!” Tiểu nương tử giật mình thảng thốt hô lên, chỉ trong nháy mắt đống thịt mỡ kia đã áp sát tới đưa cánh tay muốn tóm lấy nàng. Lạc Thủy kế bên cũng nhất thời bị khí thế của tên béo doạ cho chôn chân tại chỗ.
Trương Bàn tuy ham ăn lười biếng nhưng hắn cũng rất thức thời, hiện nay cả bọn đã chọc phải tiên nhân, xác định chín phần khó bảo toàn tính mạng. Vậy thì phải tiên hạ thủ vi cường, nữ tử phàm nhân này có vẻ rất quan trọng với gã tiên nhân kia, thế thì bắt nàng vào tay làm con tin để gây sức ép.
Chỉ cần kéo dài thời gian để cả bọn tẩu thoát hoặc gọi được sư phụ tới thì họ mới có con đường sống. Lưu Ấp và Quan Thao dường như cũng có ý định tương tự, tên đại ca lập tức rút ra một ngọc bài màu vàng bóp nát.
Những tưởng Trương Bàn đã đắc thủ tóm lấy Tiểu Thiện vào tay, cả Lâm Vấn Thiên lẫn Lâm Phàm bên kia cũng cực kì giật mình hoảng hốt, chúng thế mà dám ra tay với nương tử của tiền bối, thật không biết chữ chết viết ra sao.
“ Mộc Diệp Kiếm Thảo...”
Lúc bàn tay dơ bẩn đầy mùi dầu và thức ăn của tên béo kia sắp chạm vào được Tiểu Thiện thì bỗng từ đâu phát ra âm thanh nhẹ nhàng thanh thúy.
Sau đó một ánh lục quang loé nhẹ, đương trường có thể thấy rõ một cọng cỏ xanh mướt dài tầm hai mươi phân bỗng dưng xuất hiện sau đó lướt nhẹ qua cổ tay của Trương Bàn.
“ Phựt.... xoẹt....”
“ Aaaaa..... tay ta... tay của ta...” tiếng tên béo kia rú lên như lợn bị chọc tiết, hắn nằm lăn lộn dưới bãi san hô, bàn tay đã bị cọng cỏ tưởng chừng yếu ớt vô hại kia cắt đứt một cách bén ngọt.
“ Chiêu thức này... không lẽ??” Lữ Huyên và Nam Cung Vẫn giật mình nhìn quanh quất, là kẻ tung hoành ở Tây Hải lâu năm làm sao không nhận ra cọng cỏ vừa rồi là của ai.
Tương truyền năm đó Hà Vân Khánh chính là ngộ ra một chiêu này mà một đường hát vang xây dựng nên thế lực Mặc Ngọc Đảo như ngày hôm nay.
Hiển hoá đơn giản thành thần kì, một cọng cỏ cũng có thể chém nát cả nhật nguyệt tinh thần...
0 bình luận