Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 427: Bản tâm cường giả
“ Lũ súc sinh đầu đầy mưu hèn kế bẩn, vì các ngươi mà khiến gia đình ta ly tán suốt hai mươi năm, hôm nay lại còn cả gan quay lại lần nữa muốn phục kích, bộ tưởng Lâm mỗ dễ bắt nạt sao?”
Lâm Vấn Thiên giận đến run lên, hắn lấy ra bùa chú phòng thủ Chu Cương Liệt cho bóp nát, một tầng quang tráo bao phủ toàn thân, đôi mắt ánh lên phún hoả như muốn giết người. Phải, hiện giờ hắn đã thực sự nộ khí xung thiên rồi.
Một loạt công kích từ phía Nam Cung Vẫn, huynh đệ Vô Lượng và Lữ Huyên nhanh chóng đánh tới, nếu là bất kì Địa Tiên hậu kỳ nào khác gặp phải đều phải tránh lui nhưng Lâm Vấn Thiên vẫn đứng yên, loạt chiêu thức kia toàn bộ đã bị hộ tráo ngăn cản bên ngoài.
“ Cái quỷ gì? Phòng ngự lực cứng cáp đến vậy?” Lưu Ấp gãi nhẹ đầu hói khó tin.
“ Mau dồn toàn lực, phải nhanh chóng dứt điểm, ta nhắm chừng những kẻ kia không đến một canh giờ sẽ tới đây.” Quan Thao lại vung liêm đao với oán hồn gào rít, chân khí bộc phát hết ra.
“ Huyết Long Thuật.” Nam Cung Vẫn lấy ra một giọt tinh huyết y hệt thứ mấy ngày trước cháu trai ông ta đã uống vào và biến dị, đây là máu của Giao Long năm xưa thu được. Nhưng hắn không uống trực tiếp như cháu của mình, lão ta dùng chân khí thiêu đốt giọt máu, huyết vụ bốc ra bao trùm thân thể khiến vảy giáp trên người như thực chất, phía sau còn xuất hiện hình chiếu một tôn Giao Long to lớn hung dữ đang gào rống.
“ Giao Vương Nộ Hải!!!” Nam Cung Vẫn tung hai nắm tay phát động chưởng ấn, Giao Long phía sau theo bàn tay ông ta lao thẳng về phía hai người đối diện.
Lữ Huyên cũng thi triển mị thuật đến tận cùng muốn đánh vào thần hồn khiến Lâm Vấn Thiên mất lý trí.
Đối với loạt công kích tổng lực này, Chu Cương Liệt vẫn đứng như chôn chân tại chỗ, Lâm Vấn Thiên thì hận ý đã bao trùm, hắn cũng không giữ lại gì nữa, thân hình bốc lên từng tia sáng đỏ lục đan xen.
“ Sơn Lâm Triệu Hoán, Hoả Vũ Thăng Bình, củi khô dễ cháy, đốt tận trời xanh... Mộc sinh Hoả, bùng lên đi!!!”
Sau tiếng quát của Lâm Vấn Thiên, xung quanh hắn từ từ trồi lên hàng trăm hàng ngàn mầm cây, chúng phát triển với tốc độ kinh khủng thoáng chốc đã cao lớn thành cổ thụ sau đó già héo chết rũ, lá rụng lả tả, gốc cây khô quắt lại, rồi hoả diễm bỗng bốc cao, được củi khô tiếp sức nhanh chóng bùng cháy mạnh mẽ khiến âm vụ của trận pháp dưới chân nhạt đi vài phần.
Lâm Vấn Thiên đôi mắt ánh lên hoả mang, từ trong người rút ra đại đao cán dài khảm hình Ly Long. Hắn đứng giữa biển lửa như một vị Hoả Thần hàng lâm, lưỡi đao cũng rực cháy, nhiệt độ cao đến nỗi thiêu đốt cả linh khí xung quanh, nước biển phía dưới cũng bị chưng khô lộ ra rừng san hô đủ loại màu sắc.
Lâm Vấn Thiên vung đao chém mạnh, biển lửa chập chùng rồi hình thành từng cơn sóng cao như bão táp đánh tới ngạnh kháng lấy thế công của những kẻ đối diện.
“ Ầm... ầm... hực.... bùng... ầm....”
Hàng loạt tiếng va chạm chát chúa vang vọng, nhóm người Lãnh Trường Phong đang chạy tới cũng cảm nhận rõ ràng.
“ Đại chiến đến hồi căng thẳng rồi, mau nhanh thôi.” Bắc Cung Thượng phất tay dùng bộ pháp như thiểm điện kéo mọi người vọt nhanh hơn.
“ Âm Dương Lưỡng Nghi Nhãn, Thôn Phệ!” Lý Đạo Thành hai tay bắt ấn, hai lông mày nhíu chặt, công kích của một đám Địa Tiên hậu kỳ đỉnh phong đối đầu trực diện đủ để hủy diệt trăm dặm hải dương đã suýt khiến đại trận của hắn bị phá hủy, hắn không còn cách nào đành phải dùng toàn bộ chân khí lưu chuyển để phần Âm của pháp trận tuông ra hấp lực cắn nuốt lấy lực lượng.
“ Phịch... khục.... aaa....” Lâm Vấn Thiên văng ngược về phía sau, trên tay vẫn nắm chắc hoả diễm đao, cả hai bên tay áo nổ nát, máu tuông ra đỏ thẫm, hắn đã hoàn toàn mất đi hình dáng trung niên nhân phong lưu tiêu sái thường ngày. Tuy trọng thương nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sát ý cùng căm giận.
Đám người Nam Cung Vẫn cũng chật vật lùi lại, trên thân thể xuất hiện vài vết thương cháy xém nhưng xem ra khá hơn Lâm Vấn Thiên.
“ Hừ, tên đó chỉ mới đột phá Địa Tiên hậu kỳ hai mươi năm còn chưa đạt đỉnh phong thế mà chiến lực lại khủng bố như vậy, bị năm chúng ta vây công cũng chưa thể giết, quả thực phụ tử họ Lâm này đều có tư chất khó lường. Đúng thật nên diệt trừ.” Quan Thao phủi tay áo gằn giọng.
“ Hừm, nhắm chừng cũng chỉ có thế, hắn đã trọng thương dầu hết đèn tắt rồi. Kế tiếp nên dùng toàn bộ công kích diệt sát hắn rồi xử lý nốt tên họ Chu kia, nãy giờ hắn vẫn chưa ra tay đó.” Nam Cung Vẫn tiếp tục lấy ra giọt tinh huyết Giao Long cuối cùng, năm đó lão ta từ xác yêu giao kia tổng cộng thu được ba giọt.
Lưu Ấp, Trương Bàn và Lữ Huyên cũng nhanh chóng nghiêm túc gồng đại chiêu chờ phát động, đòn tổng hợp này nhất quyết phải lấy mạng Lâm Vấn Thiên và Chu Cương Liệt.
“ Chết tiệt, toà đại trận này liên tục phân tán đi chân khí khiến chiêu thức của ta yếu bớt mấy phần, Lý Đạo Thành tên lỗ mũi trâu ngươi nhớ đó cho ta.” Lâm Vấn Thiên khuỵu một gối xuống chống đao thở dốc trong cay cú.
Hà Vân Khánh bò tứ chi trên mõm san hô để Tiểu Thiện ngồi trên lưng, Lạc Thủy đứng kế bên, ba nàng đều có niềm tin tuyệt đối vào nam nhân như thần minh kia.
“ Phụ thân!” Lâm Phàm ở phía Thái Cực đồ màu trắng thấy cha mình ăn thiệt thòi đã sớm gấp gáp muốn xông qua hỗ trợ nhưng hắn bất lực vô cùng.
Mặc dù hắn có là thiên tài yêu nghiệt lấy tu vi Hoá Thần sơ kì đánh bại Tán Tiên nhưng trận chiến bên kia là ngoài khả năng. Ở trước lực lượng Địa Tiên tối đỉnh hắn không khác gì kiến cỏ, giờ phút này, bản tâm cường giả của thiếu niên nhiệt huyết một lần nữa trỗi dậy, hắn muốn mạnh hơn, mạnh nữa, không chỉ dừng lại ở Địa Tiên.
Lâm Phàm nhìn vị tiền bối tiên nhân đang ung dung đứng yên kia, dù cho xung quanh có bao nhiêu biến cố, sát ý, khói lửa, máu tanh thì dường như cũng không ảnh hưởng đến ông ấy, trong mắt kẻ đã đi lên tiên lộ thì những thứ trước mặt như trẻ con đang tập chơi đồ hàng.
Hắn cũng muốn mình được như thế, không cần phải dựa dẫm ai, cũng không ai dám xem thường hắn nữa. Lâm Phàm nắm chặt nắm tay, chiến ý trong mắt sục sôi.
“ Tiểu tử này tuy tư duy tính cách đã bị cải tổ nhưng vẫn giữ tốt bản tâm của mình, tốt, rất tốt a, phải vậy mới xứng đáng với công sức đầu tư của ta chứ.”
Chu Cương Liệt bên kia nhìn qua âm thầm gật đầu hài lòng, hắn tuy làm đủ chuyện khiến cuộc đời Lâm Phàm rẽ ngang nhưng kì thực cũng rất thưởng thức tên thiếu niên này, bởi vậy mới không tiếc dạy dỗ truyền thụ rất nhiều thứ, nói Lâm Phàm là đệ tử của hắn cũng không ngoa.
Bản thân hắn muốn sau này trở thành Giới Chủ của Sắc Dục Giới thì cũng không thể là một kẻ cô đơn, hắn phải có đồng minh, thủ hạ đắc lực, và Lâm Phàm khiến hắn rất vừa ý, biết đâu tương lai tiểu tử này sẽ là trợ lực cho bá nghiệp thiên thu của hắn thì sao.
“ Tiền bối, xin hãy giúp đỡ phụ thân.” Lâm Phàm cất tiếng gọi lớn, hắn không thích dựa dẫm hay cầu cạnh ai, nhưng riêng vị tiên nhân này thì không vấn đề gì.
“ Tốt, yên tâm đi.” Chu Cương Liệt nhàn nhạt trấn an nhưng vẫn như cũ đứng yên.
“ Hừ, coi bộ dáng của ngươi là bị trận pháp cầm chân không giãy ra được còn cố tỏ ra bình tĩnh hả? Yên tâm, sau khi giết Lâm Vấn Thiên thì kẻ tiếp theo chính là ngươi đó.” Lưu Ấp cười khẩy nâng hai đoản đao lên, khói độc từ màu xanh lục chuyển sang đen kịt.
“ Hai tên các ngươi cùng nhận lấy cái chết đi!!!” Nam Cung Vẫn sau lưng lại hình thành hư ảnh Giao Long to lớn bá đạo đánh xuống. Ba huynh đệ Vô Lượng theo sát phía sau, Lữ Huyên thì liên tiếp dùng công kích tinh thần mị hoặc lấy hai người.
“ Ầy, cuối cùng cũng đánh đến trên đầu ta, đây là do các ngươi chủ động công kích trước đấy nhé.” Chu Cương Liệt khẽ thở dài, cánh tay hắn đưa lên khẽ búng nhẹ một cái.
0 bình luận