Chương 426: Kẻ thù năm đó

“ Tốt a, đã đưa những kẻ cần bắt sống qua một bên, há há, hai mĩ nhân đợi một chút, để ta tiễn hai tên này lên đường rồi sẽ hảo hảo chiếu cố các nàng a.” Lưu Ấp liếm mép đầy thèm khát trưng bộ dáng dâm tà cười dài khiến Tiểu Thiện và Lạc Thủy đều khẽ run. Tách khỏi phu quân làm tiểu nương tử sợ hãi không thôi liên tục nhìn về phía hắn. “ Bình tĩnh, không có vấn đề gì.” Chu Cương Liệt truyền âm trấn an nàng mới khiến Tiểu Thiện an tâm lại. “ Âm trận, khai mở!” Lý Đạo Thành lại tiếp tục vận chuyển trận pháp, có thể thấy phần Thái Cực màu đen bên dưới chân Chu Cương Liệt và Lâm Vấn Thiên bỗng hiển hoá âm thanh như đạo văn chú ngữ, tiếp sau đó nồng nặc hắc vụ lan toả bao phủ lấy hai người. “ Tiền bối, Âm trận này đang khoá chặt lấy ta liên tục bào mòn chân khí, còn khiến linh lực trong người ta hỗn loạn điều động rất khó khăn.” Lâm Vấn Thiên cố sức vùng vẫy nhưng đoàn hắc vụ bên dưới như giữ chặt chân hắn. Bản thân Chu Cương Liệt cũng gặp tình huống tương tự nhưng cơ bản thứ này không thể làm tổn hại đến tiên nhân, hắn đưa mắt nhìn qua đám người Lâm Phàm cùng hai nữ nhân của mình, họ ở bên phần Thái Cực màu trắng không hề gặp vấn đề gì, tiên chú hộ thể vô hình của hắn vẫn đang bảo vệ tốt. “ Các vị, ta đã dùng Âm trận trói chặt họ rồi, mang theo bùa chú của ta sẽ không bị đại trận ảnh hưởng, tiếp theo tới phiên các ngươi rồi.” Lý Đạo Thành nói xong ném năm lá bùa vàng vào tay đồng bọn, hắn thì lập tức ngồi xếp bằng tập trung duy trì trận pháp. “ Haha, thấy sao hả? Các ngươi bây giờ như cá nằm trong lưới rồi, tiếp theo mặc chúng ta chém giết mà thôi.” Lưu Ấp cười lớn từ trong người lấy ra hai thanh đoản đao có lưỡi màu xanh lục bốc lên độc vụ nặng nề. “ Tên khốn họ Chu, ngươi biết mọi thứ thì sao chứ? Còn rất nhiều chuyện nữa mà ngươi sẽ không bao giờ ngờ được đâu. Kiếp sau làm người cho tốt, đừng có chỏ mũi vào chuyện không phải của mình.” Nam Cung Vẫn cả người chân khí tràn ra như hồng thủy, uy lực của Bộc Linh Đan này tất nhiên rất tốt khiến hắn quay lại thời kì đỉnh phong, cả thân hắn khoác vào long giáp bao phủ từ đầu tới chân. “ Cùng lên đi, nhanh chóng kết thúc hai kẻ này rồi rút, động tĩnh của đại trận này không che mắt được những tên ở Thập Vương Thành đâu.” Quan Thao rút thanh liêm đao sáng loáng như lưỡi hái ra, bên cạnh là tên béo Trương bàn hai tay mang quyền sáo đầy gai nhọn. “ Các vị cứ xung phong, nô gia giúp các ngươi lượt trận quấy nhiễu chúng.” Lữ Huyên đôi mắt ánh lên hồng quang, từ cơ thể Thái Âm chi lực lạnh buốt hoà lẫn dưới hắc vụ âm thầm xâm nhập. “ Hừ, tưởng đông người thì Lâm mỗ sợ các ngươi sao? Có chết ta cũng phải kéo theo đệm lưng, Vạn Mộc Sâm La!!!” Lâm Vấn Thiên thu hết vẻ ngả ngớn dâm tặc không đáng làm người lại, hắn phải thể hiện rõ bản thân cũng là một trong những kiêu hùng hàng đầu Tây Hải, dù biết tiền bối chỉ cần nhẹ nhàng phất tay cũng đủ diệt sáu tên kia nhưng hắn vẫn phải cho thấy giá trị của mình. Uy áp Địa Tiên hậu kỳ dâng cao, lấy Lâm Vấn Thiên làm trung tâm từng sợi dây leo vươn dài ra len lõi dưới hắc vụ, chúng phá tan cả Thái Âm lực mà Lữ Huyên bố trí, sau một tiếng hét vang của hắn, những sợi dây leo kia phóng vụt lên tạo thành một mảng rừng cây giăng kín khu vực mấy dặm. “ Trò mèo, nhanh chóng phá pháp thuật của hắn xông vào.” Lấy Nam Cung Vẫn cầm đầu, ba huynh đệ Vô Lượng theo sau, khí tức Địa Tiên không thua kém gì nhanh chóng đè ép xuống, vũ khí trên tay từng người vung ra khuấy nát rừng cây dây leo. Thập Vương Thành, Lãnh Trường Phong cùng Bắc Cung Thượng đang nhàn nhã đánh cờ bỗng dừng tay liếc mắt về hướng Tây Nam, nơi đó họ cảm nhận rõ khí tức Địa Tiên tối đỉnh hỗn loạn, rõ ràng có rất nhiều người đang giao chiến. “ Đã bắt đầu rồi sao? Chúng ta cũng đi thôi.” Lãnh minh chủ chống tay đứng dậy cười nhạt. “ Hừm, ván cờ này ta sắp thắng tới nơi, thật chả đúng lúc gì hết.” Bắc Cung Thượng hậm hực không vui. “ Haha, xem như hoà nhau thôi. Mau lên kẻo bỏ lỡ kịch hay.” “ Đại ca, mang cả bọn muội đi nữa.” Lúc Lãnh Trường Phong định phóng lên thiên không thì Lãnh Nhược Hy cùng Hà Yên, Bắc Cung Nhược Giai, Lâm Gia Tuệ từ đâu chạy tới gọi lớn. “ Muội không trở về Ngũ Hành Đảo đưa đệ tử tới tiếp quản chức vụ trong thành còn đi theo làm gì?” Lãnh Trường Phong nhíu mày hỏi. “ Chuyện đó muội bảo hai vị trưởng lão đi từ sớm rồi, người ta cũng muốn xem kết cục của bọn Nam Cung lão cẩu, với lại muội phải cùng mẫu thân của Lâm Phàm đi Mặc Ngọc Đảo chơi, phụ thân của đệ ấy và Hà đảo chủ chó cái kia đã nói sẽ mở kĩ viện đó, người ta muốn đi làm đĩ nha, không thèm làm phó đảo chủ cho huynh đâu.” Lãnh Nhược Hy trả lời vấn đề hết sức tự nhiên khiến người làm đại ca này cũng lắc đầu ngao ngán bó tay, có ai đời em gái của minh chủ Thập Vương lại muốn đi làm kĩ nữ chứ không muốn hưởng phú quý quyền lực. “ Cha, con cũng thế, con muốn đi Mặc Ngọc Đảo làm đĩ, nếu cha rảnh nhớ tới đó ủng hộ, con nhất định sẽ ưu tiên phục vụ người.” Bắc Cung Nhược Giai xoa xoa hai vú trần của mình nói. “ Được rồi, mau lên đường thôi kẻo trễ.” Bắc Cung Thượng nghe con gái mình nói mà thằng em trong quần dựng đứng cả lên. Hai người sau đó mang theo bốn nữ nhân vút lên thiên không lấy tốc độ nhanh nhất phóng về phía khí tức Địa Tiên đang toả ra. “ Hừ, chết tiệt, trận pháp của tên đạo sĩ mũi trâu kia thật đáng ghét, nó đang liên tục hút lấy chân nguyên trong Vạn Mộc Sâm La của ta.” Lâm Vấn Thiên nghiến răng tức giận, rừng dây leo xung quanh đã bị mấy kẻ kia đánh nát. “ Hừ, lấy sức một mình ngươi dám chọi lại năm người chúng ta hợp công? Bớt ảo tưởng đi, xem chiêu U Linh Oán Hồn Chưởng của ta đây.” Quan Thao đắc thắng xông lên trước tiên, trên hai bàn tay của hắn toả ra tử khí dày đặc thực chất thành những vong hồn, chúng đau khổ gào thét như tuyệt vọng ai oán khiến người ta phải lạnh gáy. Đứng trước công kích phô thiên cái địa đang ập tới, Lâm Vấn Thiên ngỡ ngàng trong giây lát rồi như động đại nộ gào lớn, toàn bộ chân khí bộc phát hết ra. “ Là ngươi! Thì ra chính là ngươi, bổn toạ bắt được ngươi rồi, đáng chết, Viêm Hoa Thủ Ấn!” Bàn tay hắn xuất hiện ấn kí hình hoả diễm sau đó bùng phát bốc cháy lên thành đoá hoa lửa tám cánh to lớn, Lâm Vấn Thiên không ngần ngại chưởng đối chưởng với Quan Thao, tử khí oán hồn cùng hoả diễm nóng rát nổ tung không ngừng triệt tiêu nhau. “ Mị Hoặc Chi Ý Loạn Tình Mê.” Giữa lúc hai người tưởng chừng bất phân thắng bại thì phía sau Lữ Huyên lại thình lình xuất hiện khẽ phất tay, Lâm Vấn Thiên vừa nhìn vào ánh mắt của ả ta lập tức cảm thấy bản thân suy nhược một phần sức lực, khí thế cũng suy giảm. Quan Thao thấy thế vội thừa cơ đẩy mạnh chưởng lực khiến hắn bị áp đảo bật ngược về sau ôm ngực miệng thổ huyết. Đôi mắt hắn trừng lớn như muốn ăn tươi nuốt sống ả tú bà kia. “ Là mị thuật, con kĩ nữ đáng giết vạn lần dám giở thủ đoạn ám toán ta.” “ Hô hô, chúng ta là đang tru sát các ngươi, đâu phải đến để so đấu công bằng, việc gì lại không thể dùng mị thuật, chỉ trách bản thân ngươi định lực quá kém mà thôi.” Lữ Huyên lui về sau che miệng cười dâm mị. “ Có chuyện gì khiến ngươi mất bình tĩnh như vậy?” Chu Cương Liệt nãy giờ vẫn đứng yên tại chỗ nghiêm túc liếc qua Lâm Vấn Thiên. “ Tiền bối, ta nhận ra chiêu thức vừa nãy, tên Quan Thao kia chính là kẻ hai mươi năm trước đã phục kích phu phụ chúng ta khiến Phàm nhi bị thất lạc, ta không bao giờ quên đòn chưởng tà ác mang đầy oán linh đó.” “ Ồ, vậy mà bị ngươi nhận ra rồi à? Há há, thì có làm sao chứ, hai mươi năm trước để ngươi thoát khỏi tay ta, hôm nay thì đừng hòng nhé.” Quan Thao không chút nào chột dạ cười khả ố. “ Tại sao lúc đó ngươi lại ra tay với chúng ta? Rốt cuộc ngươi muốn gì?” “ Muốn gì? Tất nhiên là thấy thê tử của ngươi quá xinh đẹp gợi cảm nên muốn bắt về làm nô lệ tình dục cho bọn ta, và cũng là để Tây Hải này luôn luôn cân bằng rồi haha.” “ Cân bằng? Cái gì cân bằng?” Lâm Vấn Thiên đối với việc kẻ địch đem vợ mình ra nhục nhã tất nhiên cảm thấy rất bình thường, hắn chỉ quan tâm vế sau của câu nói. “ Người sắp chết không cần biết quá nhiều, nhị đệ chớ vòng vo với hắn nữa, mau kết thúc sớm.” Lưu Ấp lên tiếng cảnh báo, sau đó hai đoản đao mang độc vụ cùng múa quét về phía cổ Lâm Vấn Thiên.
0 bình luận
aaa