Chương 425: Gán tội vu oan

Chu Cương Liệt lập tức phất tay tạo hộ tráo bảo vệ tốt Lạc Thủy cùng Tiểu Thiện bên trong, Lâm Vấn Thiên đồng thời cũng làm điều tương tự giúp con trai Lâm Phàm của mình, uy lực của trận pháp Địa Tiên tối đỉnh không phải tu sĩ cấp thấp hay phàm nhân có thể chống đỡ nổi. “ Tặc tử phương nào dám ngang nhiên ra tay với người của Mặc Ngọc Đảo? Quả thực muốn chết!” Lâm Vấn Thiên phẫn nộ hét vang, khí tức Địa Tiên hậu kỳ không hề giữ lại phô thiên cái địa lan toả. “ Hừm, đã là chuột trong rọ còn mạnh miệng như vậy? Quả đúng là cha nào sẽ có con nấy, phụ tử ngươi đều thuộc loại ương ngạnh không biết tiến thoái a.” Giọng nói trầm thấp có phần cổ lão vang lên sau lưng, kẻ đến không ai khác chính là Tiềm Long Các chủ Nam Cung Vẫn. “ Lão cẩu Nam Cung? Cư nhiên lại là lão tặc nhà ngươi? Bộ ngươi chán sống rồi sao? Thân thể trọng thương chỉ còn nửa cái mạng già còn dám ở đây bố trí mai phục chúng ta? Ngươi là không để Mặc Ngọc Đảo và hiệp ước liên minh Thập Vương vào trong mắt có phải hay không?” Lâm Vấn Thiên gặp nguy không hề chùn bước còn lớn tiếng hạch sách, giọng điệu tức giận khôn cùng. “ Hiệp ước liên minh? Haha, đến khi lão phu nắm toàn bộ Tây Hải trong tay, đám Thập Vương cũng chỉ là thủ hạ dưới trướng thì chẳng cần cái gì minh ước nữa cả, chỉ có thứ ta muốn, mệnh lệnh của ta là tuyệt đối. Nhưng e rằng ngươi không còn sống tới lúc đó để nhìn thấy được.” Nam Cung Vẫn cất tiếng cười vang, lão ta chả cần phải giấu giếm dã tâm của mình nữa. “ Nắm Tây Hải trong tay? Lão già ngươi bị ngu sao? Chỉ dựa vào một cái Tiềm Long Các đã đứng trên bờ vực sụp đổ của ngươi? Có được ba tên Vô Lượng kia giúp đỡ khiến ngươi tự tin như vậy dám vây giết chúng ta. Đợi ta thoát khỏi đây nhất định sẽ đưa lão cẩu ngươi lên hội đồng liên minh, lúc đó ngươi muốn giữ cái ghế Thập Vương cũng không thể nữa.” Lâm Vấn Thiên nắm chặt nắm tay quát to, khí thế bốc lên cao. “ Ngươi nghĩ bản thân sẽ thoát được? Haha, chỉ cần các ngươi chết tại đây thì không ai biết là do bọn ta làm hết, còn về thế lực của ta, các vị mau ra đây, để cho chúng xem ta đủ sức trở thành bá chủ Tây Hải chưa?” Nam Cung Vẫn khẽ phất tay từ các đảo xung quanh đồng loạt có bốn bóng người bay vụt lên đứng song song với lão ta, chính là huynh đệ Vô Lượng và Lý Đạo Thành, trên thiên không lúc này Lữ Huyên cũng đã đuổi tới gia nhập với đồng bọn. “ Sáu Địa Tiên hậu kỳ? Lý Đạo Thành? Lữ Huyên? Các ngươi làm vậy là ý gì đây? Muốn phát động nội chiến Thập Vương hay sao?” Lâm Vấn Thiên lúc này mặt mũi lúc xanh lúc đỏ chứng tỏ tâm tình đang cực độ tức giận cùng lo lắng, đây cũng là phản ứng mà đám Nam Cung Vẫn muốn thấy. “ Nội chiến, không không, nô gia là người rất yêu chuộng thái bình, chỉ có an ổn thì Phiêu Miểu cung của ta mới đông khách, vậy nên tất nhiên phải xử lý các ngươi gọn gàng chút không lưu lại dấu vết, vậy thì dù các thế lực khác đến cũng không làm gì được, thế thì sao dẫn phát nội chiến đây.” Lữ Huyên ôm lấy đôi gò bồng đảo ép chặt lại cười gợi dục. “ Phụng sự làm việc, Lâm đạo hữu đừng trách ta.” Lý Đạo Thành khẽ vuốt râu nhàn nhã nói. “ Ầy, đám các ngươi kéo bè kéo mảng chặn giết nhau cũng thôi đi, ta là một cái tán tu chỉ thích dạo chơi cũng chưa từng đắc tội sao lại kéo ta vào a?” lúc này Chu Cương Liệt ở phía sau cũng thở dài nghi hoặc. “ Chu các hạ, nơi này là hải ngoại, vốn chẳng có luật lệ chế định, nắm đấm mạnh mới là vương đạo, giết người cướp bóc chẳng qua là vì không thích nhau, nào có cần nhiều lý do như vậy.” Lưu Ấp nghênh ngang khoanh tay đáp. “ Hê hê, còn mong ngươi biết điều nhường ra thứ mình thích, bọn ta sẽ cho ngươi chết bớt đau đớn một chút.” Quan Thao xoa xoa tay nhe răng vẩu. “ Thứ ta thích?” Chu Cương Liệt làm bộ nhíu mày nghi hoặc. “ Chính là hai nữ nhân của ngươi, yên tâm, khi ngươi chết rồi huynh đệ chúng ta sẽ hảo hảo đối xử với các nàng thật tốt a.” Ánh mắt dâm tặc của Quan Thao không thèm cố kỵ lia ngang lia dọc trên người Lạc Thủy cùng Tiểu Thiện. Tiểu nương tử vốn nhát gan nay càng thêm sợ hãi ôm lấy tỷ tỷ nép sát người vào sau lưng phu quân, cơ thể hơi run. “ Còn con chó trắng kia to như vậy làm bữa nhậu cũng rất hợp lý nha.” Trương Bàn ngoài mê gái thì thứ khiến hắn chú ý chính là đồ ăn. Dù Chu Cương Liệt đã biết trước mọi thứ nhưng khi nghe bọn sâu kiến này chính miệng nói muốn đoạt lấy nữ nhân của hắn, còn dùng lời lẽ khiếm nhã khiến Tiểu Thiện của hắn sợ hãi thì trong mắt hắn ba huynh đệ Vô Lượng này đã xác định là người chết. Bầu không khí xung quanh như lạnh đi vài phần. Lúc này, Nam Cung Vẫn sắc mặt âm trầm bước lên phía trước chỉ tay vào Chu Cương Liệt quát to. “ Họ Chu, lão phu cũng có một chuyện cần làm rõ với ngươi đây. Mấy tháng trước hai tiện nhân Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê của Tần quốc xâm nhập vào Tây Hải khiêu khích tận Thập Vương Thành, sau đó ngang nhiên khắp nơi giết chóc thế lực Phi Ảnh Môn vốn nằm dưới sự bảo hộ của Tiềm Long Các ta. Lão phu phái hai đứa con của mình là Nam Cung Trọng và Nam Cung Phỉ Thúy đi ngăn chặn liền cũng bị chúng ác độc giết hại. Vì đòi lại công đạo cho hai con và thuộc hạ nên ta mới ra tay muốn hỏi cho ra nhẽ, rốt cuộc bị hai ả tiện nhân kia dùng công kích phong ấn đánh lén khiến ta trọng thương. Lão phu nhớ rất rõ thứ chúng sử dụng là lôi pháp cấp Địa Tiên tối đỉnh, và khí tức của nó đồng nguyên với đòn thế mà ngươi dùng ở đại hội mấy ngày trước. Ngươi giải thích ra sao về chuyện này?” Chưa đợi Chu Cương Liệt phản ứng lại, Lưu Ấp đã tiếp lời hung dữ quát lớn. “ Có phải ngươi chính là kẻ đã tiếp tay cho hai kẻ đại lục kia muốn gây tổn hại Tiềm Long Các ta? Hừ, ở trong đại hội chính ngươi cũng là kẻ ra tay ngăn cản Nam Cung các chủ cứu cháu của ông ta, ngươi chính là muốn Tiềm Long Các mất đi người thừa kế, tâm địa thật ác độc.” “ Họ Chu, ngươi đây không phải là lòng mang tà tâm bất chính với thế lực Thập Vương hay sao? Rốt cuộc ngươi muốn gì? Ngươi là người của đại lục có dã tâm với Tây Hải có phải hay không? Còn Ngũ Hành Đảo và Mặc Ngọc Đảo này nói không chừng chính là đồng loã của ngươi.” Quan Thao lập tức phụ hoạ. “ Nói bậy, các ngươi dám vu oan giá hoạ cho tiền bối?” Lâm Phàm nghiến răng trèo trẹo giơ nắm đấm lên. “ Nghiệt chủng nhãi nhép, ở đây không có chuyện của ngươi, im lặng chờ chết đi.” Nam Cung Vẫn liếc mắt sắc lạnh khinh thường. Đứng trước những lời chất vấn kẻ tung người hứng của những kẻ đối diện, Chu Cương Liệt lại hết sức bình tĩnh lãnh đạm, hai vai hắn hơi run lên sau đó ôm trán ngửa đầu cười lớn. “ Phì... hahaha... ta cười chết mất, từ khi nào Chu mỗ lại thành kẻ có tà tâm muốn hoạ hại Tây Hải rồi? Bọn vô liêm sỉ các ngươi lại có thể nói nhưng lời tràn đầy đạo đức chính nghĩa buồn nôn đó nữa hả? Haha, thật là thú vị, bao nhiêu cái tội lỗi xấu xa đều đổ hết cho ta, thật đủ mặt dày a...” “ Ngươi đừng có đánh trống lãng, rõ ràng họ Chu ngươi mưu đồ xấu xa lại luôn ẩn giấu, ngươi còn dám chối.” Quan Thao nhe răng vẩu ra quát tháo đến nước bọt văng tung tóe. “ Thì ta đâu có giấu, đúng, Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê kia là ta hỗ trợ các nàng đột phá Địa Tiên, cũng là ta hộ đạo cho họ tới Thập Vương Thành cứu lấy hai nữ đệ tử bị các ngươi bắt cóc. Nam Cung Vẫn a Nam Cung Vẫn, ngươi cài cắm gián điệp vào thế lực của người ta, sau đó bắt đi đệ tử thân truyền cốt để dẫn dụ hai vị tiên tử ra Tây Hải muốn nắm giữ họ làm bàn đạp để tiến vào Tần quốc. Ta còn hiểu rõ ngươi sợ nếu tự mình ra tay sẽ khiến những vị Địa Tiên ẩn cư ở trung thổ hợp lực tiêu diệt nên muốn lợi dụng đất Tần để tiến đánh các chư hầu khác cuối cùng lật đổ cả Đại Chu Hoàng Triều. Chỉ cần nắm một vị vua bù nhìn trong tay để Tần Vương lập Tiềm Long Các làm quốc giáo thì những người kia vì sợ nhiễm nhân quả quốc vận sẽ không thể ra tay với ngươi nữa, bản thân họ cũng lười để ý đến chuyện ai làm chủ thiên hạ phàm tục. Tiếp theo chỉ cần ở sau trợ lực cho Tần quốc mở rộng bờ cõi dần dần xoá đi hoàng đạo long khí của Đại Chu đến khi nó hoàn toàn hủy diệt. Ta nói có đúng hay không?” Cả Nam Cung Vẫn và những kẻ khác đều sững người trong giây lát, không ngờ kẻ này lại hiểu biết tường tận đến như vậy. “ Hừ, không cần dài dòng, ngươi đã thừa nhận hỗ trợ hai tiện nhân kia xâm phạm Tây Hải, giết hai con của ta, làm ta trọng thương, sau đó còn giúp súc sinh Lâm Phàm giết cháu ta, họ Chu, hôm nay ta phải bằm thây ngươi ra vạn mảnh mới hả dạ oán thù này.” Nam Cung Vẫn cầm lấy Bộc Linh Đan nuốt xuống, tức khắc mọi đau đớn mệt nhọc như được xoá nhoà, hắn cảm thấy lực lượng tràn trề quay trở lại. “ Đúng, cũng nên nhanh chóng ra tay thôi, không nên câu kéo nữa kẻo những tên kia đánh hơi được lại mò tới, Lý đạo trưởng, khai trận đi.” Lưu Ấp ánh mắt tàn ác quát lên. “ Âm Dương Lưỡng Nghi Nhãn – Thái Cực Phân Tách.” Lý Đạo Thành lâm râm niệm chú sau đó vung phất trần lên, trận kì trên không trung hô ứng theo, hai luồng sáng trắng đen loé sáng rực rỡ. “ Không tốt, Phàm nhi, tiền bối....” Lâm Vấn Thiên chưa kịp làm ra hành động thì đã thấy Lâm Phàm biến mất, Tiểu Thiện cùng Lạc Thủy và chó cái Hà Vân Khánh sau lưng Chu Cương Liệt cũng đương trường không thấy. Sau một giây đã thấy họ xuất hiện ở phía bên nửa màu trắng của vòng tròn Thái Cực, toàn bộ không có tổn hao gì đứng trên mõm san hô lớn.
0 bình luận
aaa