Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 423: Giết một người cứu vạn người
Tại tầng cao nhất của Hoan Lạc Tháp, Lữ Huyên trần trụi chống tay tựa người vào lan can nheo mắt nhìn kĩ phương hướng năm người một chó vừa bay đi, sau đó còn cẩn thận quan sát đại viện.
“ Tốt, không có gì sai sót, chúng đã di chuyển theo dự tính, Hà Vân Khánh, Lãnh Trường Phong và Bắc Cung Thượng vẫn ở lại thành, kế hoạch bước đầu xem như suôn sẻ, tiếp theo xem mấy lão già kia làm ăn như thế nào.” Lữ Huyên tự lẩm bẩm rồi bóp nát một ngọc phù màu lục trên tay mình, bản thân cô ta cũng quay người vào trong mặc lại váy áo chuẩn bị đi tiếp ứng.
Cách Thập Vương Thành về hướng Tây Nam hơn năm nghìn dặm là một vùng hải vực với địa hình hết sức bắt mắt. Tám hòn đảo lớn nhỏ không đồng nhất nằm giãn cách nhau nếu nối lại gần như tạo ra một hình bát giác hoàn chỉnh rộng mấy mươi dặm. Mà khu vực phía bên trong hình bát giác này nước biển lại có màu sắc sặc sỡ lấp lánh vô cùng đẹp mắt chứ không đơn thuần xanh như phía ngoài.
Đây chính là do rừng san hô bên dưới tạo ra, do lâu năm địa thế bồi đắp nên đáy biển giữa tám hòn đảo không sâu lắm, mỗi khi thủy triều rút thì từng rặn san hô đủ màu sắc kích thước sẽ dần dần lộ lên trên tạo ra cảnh tượng như một toà đại trận thiên nhiên kì ảo mà lộng lẫy.
Trên hòn đảo lớn nhất lúc này đang đứng năm người, Nam Cung Vẫn nắm ngọc bài trong tay khẽ cảm nhận sau đó gật đầu thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“ Lữ Huyên vừa bóp nát ngọc bài màu lục chứng tỏ mọi chuyện đã suôn sẻ, Lâm Vấn Thiên và tên họ Chu kia đã đưa theo Lâm Phàm rời khỏi thành. Chiếu theo tốc độ bay của chúng thì khoảng chiều tối nay sẽ đến đây. Các vị chuẩn bị cho tốt đi.”
“ Đại trận Âm Dương Lưỡng Nghi Nhãn đã được sắp xếp xong, chỉ chờ thời điểm thích hợp để khai mở.” Lý Đạo Thành ngồi xếp bằng trên tảng đá gần đó nhàn nhạt nói.
“ Phải cố gắng đánh nhanh rút gọn, bọn khác trong Thập Vương nếu muốn đến tiếp viện cũng phải mất một khoảng thời gian, nhớ kĩ bắt sống Lâm Phàm cùng hai nữ tử kia.” Quan Thao khuôn mặt hèn mọn nhưng tính cách cẩn trọng dặn dò.
“ Rõ rồi, vậy thì mau chia ra các đảo quan sát động tĩnh, Lý đạo trưởng cần chú ý thấy chúng vào trung tâm trận hình lập tức phát động vây bắt.” Lưu Ấp phủi tay đứng dậy.
“ Đã biết.” Lý Đạo Thành giữ nguyên tư thế ngồi bay đến hòn đảo khác gần đó.
“ Nam Cung lão gia tử, lần này chỉ được thành công không được phép thất bại nữa, sư phụ cần kẻ có tư chất Hoàng Kim kia, nếu bắt được thì chuyện Tiềm Long Các của ông làm lỡ kế hoạch trước đó xem như không truy cứu nữa, đây là Bộc Linh Đan, có tác dụng đè ép thương thế của ông xuống mức thấp nhất khiến trạng thái quay lại đỉnh phong trong nửa canh giờ.” Quan Thao ném qua một viên thuốc nhỏ, Nam Cung Vẫn vui vẻ bắt lấy cất kĩ.
“ Người kia quả thực là thần nhân đủ phóng khoáng, lão phu nhất định không để ngài ấy thất vọng thêm đâu, nửa canh giờ đủ để diệt tên khốn họ Chu và Lâm Vấn Thiên rồi.” Ánh mắt lão ta loé lên vẻ độc ác tàn nhẫn.
Tiểu Thiện lúc này đang ngồi trên lưng chó cái Hà Vân Khánh, hai chân nàng thả xuống lắc lư, miệng ngân nga hát gì đó, đôi mắt nhìn về phía Thập Vương Thành đang dần xa xôi rồi lại khẽ lắc đầu mỉm cười.
Chu Cương Liệt đứng đằng sau âm thầm đưa tay vuốt ve chà miết lấy khe lồn của vị đảo chủ trong hình hài mẫu cẩu này, còn gãi nhẹ vào mu lồn múp rụp rậm lông làm nàng nứng đến độ rên ư ử lên.
“ Đây, cho các ngươi, vào đại trận đó chắc chắn là tràng cảnh tuyệt sát, tuy Nam Cung lão chó già đó nói muốn bắt sống nhưng cũng không lấy gì đảm bảo, thứ này coi như bảo hộ tính mạng đi.” Hắn lấy ra hai lá bùa chứa pháp thuật hộ tráo cao cấp đưa cho cha con Lâm gia.
“ Nàng cũng giữ thêm một cái, ta đã bố trí chú văn xung quanh rồi, lát nữa nhớ ở gần Tiểu Thiện.” Hắn cũng đưa cho Lạc Thủy lá bùa tương tự, nàng gật đầu ôn nhu nhận lấy.
“ Phu quân, bắt buộc phải giết người sao?” Tiểu Thiện ái ngại nhìn hắn hỏi.
“ Chẳng phải nàng từng nói nếu có thể giết một kẻ ác để cứu lấy hàng vạn bá tánh thì đó chính là công không phải tội hay sao? Kẻ mà ta muốn giết chính là loại như thế, có đủ nguyên do để ta tiêu diệt.
Đầu tiên là bọn chúng dám có mưu đồ nhắm vào nàng và Lạc Thủy, nhiêu đó cũng đủ để ta tru sát chúng vạn lần rồi. Nàng cũng thấy trên đại hội tên súc sinh Nam Cung Hải kia bất chấp mấy vạn nhân mạng chỉ để thoã mãn tâm lý báo thù như thế nào rồi.
Gia gia của hắn Nam Cung Vẫn bề ngoài có vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt nhưng lòng dạ còn hơn cháu hắn vạn lần. Hắn mưu đồ thống trị Tây Hải, sau đó sẽ từng bước quay lại trung thổ khai chiến với Hoàng Triều Đại Chu. Nếu để hắn thành công thì tương lai sẽ là tràng cảnh tương tự đại chiến Phong Thần năm xưa, chiến loạn triền miên, thiên hạ thương sinh máu chảy thành sống thây chất thành núi. Bởi vậy phu quân nhất định phải giết hắn cùng toàn bộ bè lũ. Chỉ có diệt cỏ tận gốc những cái sâu bọ này thì bách tính mới được thái bình.”
Tiểu Thiện nghe hắn nói mà thầm run sợ, nàng cũng chỉ là một cô gái phàm tục, không nghĩ tới chỉ có vài người lòng dạ ác độc lại có thể khuấy lên phong vân lớn đến mức như vậy, quả thực như lang quân nói, những kẻ kia không được phép tồn tại.
“ Ân, thiếp ủng hộ chàng mà, nói không chừng đây chính là một trong những tràng hạo kiếp nhân gian mà chúng ta phải ngăn chặn.”
“ Nàng hiểu là tốt rồi, thế gian này không tồn tại sự thánh thiện hoàn mỹ, nếu chỉ giết vài con sâu có thể cứu được một rừng cây thì đó là chuyện công đức vô lượng.” Chu Cương Liệt xoa đầu nương tử đầy hài lòng.
Chu Cương Liệt bản thân cũng không phải kẻ chính nghĩa, hắn chả cần quan tâm tới cái gì mạng sống chúng sinh, tính cách của hắn chính là thích thì làm, không quan tâm chuyện đó tốt hay xấu. Trước giờ hắn hoạ hại không ít nữ tử, cứu ai giết ai là tùy theo bổn ý tâm tình, bởi vậy hắn rất sợ tiểu nương tử quá thánh mẫu sẽ vì tiếc nhân mạng mà ngăn cản chuyện giết người. Nhưng có vẻ như nàng cũng rất hiểu rõ đạo lý, tuy nhu hoà lương thiện không muốn hắn động sát tâm nhưng nàng suy nghĩ cực kì thấu đáo, nhận định rõ đúng sai. Những kẻ kia đối với nàng cũng rất đáng chết.
Đoàn người tiếp tục hướng về phía Tây Nam mà bay tới, Tiểu Thiện sau khi cưỡi trên lưng chó trắng thoả thích rồi mới chịu leo xuống. Thời gian rảnh rỗi không biết làm gì Chu Cương Liệt lại phất tay tạo ảo thuật che mắt nương tử để phụ tử Lâm gia cùng Hà Vân Khánh thoả thích ân ái.
Bản thân hắn chỉ ôm hai nữ nhân của mình vào lòng ngồi ngắm cảnh nói chuyện chứ không tham gia, mọi người mạnh ai nấy làm chuyện riêng.
Chu Cương Liệt để Tiểu Thiện và Lạc Thủy hai bên đùi mình vui vẻ thăm thú cảnh vật bên dưới, đây là lần đầu tiểu nương tử thánh khiết này rời Thập Vương Thành nên cái gì đối với nàng cũng lạ lẫm, đôi mắt trong veo hứng thú nhìn đông ngó tây, cái gì không biết lập tức hỏi, hắn cũng rất vui lòng giảng giải cho nàng.
Phía sau thì âm thanh rên rỉ dâm đãng của Hà Vân Khánh cùng tiếng da thịt va chạm từng đợt nhanh dần đều vẫn phát ra.
“ a... chủ nhân... chó mẹ... chó mẹ sướng... gâu gâu... nữa... thêm cặc nữa đi... phang banh cái lồn súc vật đói cặc này đi... ô ô... á... nữa... ta muốn nữa... ta là con chó cái thèm tinh... ưm... ân... gâu gâu...”
Cha con họ Lâm kẹp lấy Hà Vân Khánh trần truồng nằm giữa, hai con cặc đã được công pháp Cửu Đầu Trùng phóng to dài như cổ tay cùng nhau chèn đút vào lỗ lồn khiến nó bị banh rộng hết cỡ. Lỗ đít nàng đã được tháo đuôi giả ra thay bằng một con cặc rung siêu khủng và một xâu chuỗi dài ngoằng.
Dù cả hai lỗ thịt đều bị nong sắp rách đến nơi nhưng vị đảo chủ chó cái này vẫn trưng bộ dáng đĩ thoã liên tục đòi thêm cặc nữa.
Cặp vú nàng bị bóp đến sung huyết, mông đít in hằn mấy dấu tay đỏ bừng vì bị Lâm Phàm vỗ. Lông lồn rậm rạp dựng đứng lên, hột le cũng bị hai nam nhân ruột thịt này ra sức kéo mạnh bạo làm nó sưng tấy lên.
Cuộc giao hoan vẫn diễn ra kéo dài mấy canh giờ, Hà Vân Khánh bị bạo dâm vừa đau đớn lại sung sướng đến hét lên từng đợt, may mà âm thanh đã bị ngăn cách cẩn thận.
0 bình luận