Chương 422: Tạm biệt Thập Vương Thành

Sáng sớm hôm nay, hậu viện Bạch phủ nhộn nhịp hơn mọi ngày, đám hạ nhân đứng xung quanh từng người bước lên chào tạm biệt nữ chủ nhân của toà phủ đệ này. Sống ở đây bao nhiêu năm, ai cũng sớm xem vị tiểu thư lương thiện hiền lành kia như người thân thuộc, nàng cũng đối đãi với họ hết sức tử tế, bởi vậy khi nghe nàng sắp rời đi ai nấy đều quyến luyến nhớ nhung. “ Tiểu thư người nhất định phải hạnh phúc, sống thật tốt, nếu có dịp phải về đây thăm chúng ta đó, cơ ngơi này luôn là của người, gia đình ta sẽ mãi mãi ở lại đây thủ hộ chờ tiểu thư quay về.” Bà Tôn sau khi đã ăn vào dương căn đan trẻ lại như một phụ nhân hiền hậu mộc mạc nắm lấy bàn tay Tiểu Thiện ân cần dặn dò. “ Mọi người không cần phải vậy đâu, nếu sau này tìm được lối đi riêng cho mình thì cứ bán bớt gia sản để làm sinh kế, lần này ta cùng phu quân rời đi không biết năm tháng nào hay là vĩnh viễn sẽ không về, mọi người đừng ngóng đợi mà khiến ta thêm nặng lòng.” Tiểu Thiện từ tốn với giọng điệu tha thiết. Hôm qua sau khi dạo chơi trở về nàng đã dành cả đêm để tâm sự với bà Tôn cùng mấy thị nữ, chuyện cần nói đã sớm nói hết. Bên kia, Chu Cương Liệt ngồi trong thính đình nhâm nhi tách trà, kế bên là Lão Vinh cùng con trai ông ấy. “ Cô gia, người nhất định phải một mực thương yêu bảo vệ tốt tiểu thư, cô ấy lần đầu đi xa như vậy đó. Lão hủ biết ngài là người tu tiên sống lâu trăm năm nghìn năm, lão không mong gì hơn chỉ cần ngài cho tiểu thư một đời hạnh phúc an nhiên là được.” Lão Vinh chắp tay cúi đầu, bộ dáng ông lúc này như một người cha hiền từ dặn dò con rể. “ Lão Vinh người yên tâm, dù ta có khổ sở tan xương nát thịt cũng sẽ không để Tiểu Thiện chịu tủi thân đâu.” Chu Cương Liệt nắm lấy tay người trung niên đỡ dậy. “ À, đây là chút lòng thành ta gửi cho mọi người, ông hãy giữ lấy làm vốn liếng làm ăn, nếu có ai muốn rời đi thì chia cho họ một ít.” Hắn sau đó lấy ra một rương lớn, bên trong toàn là vàng thỏi và ngọc ngà châu báu đầy ắp, mấy hạ nhân xúm lại xôn xao, ai nấy đều vui mừng khôn xiết lạy tạ hắn, có rương báu vật này họ có thể sống phú quý cả phần đời còn lại rồi. Rương vàng bạc châu báu này Chu Cương Liệt là xin từ Lãnh Trường Phong, tên này sau khi lên làm thành chủ thì quản hạt thương mại tài nguyên bạt ngàn, lấy vài rương thế này cũng chỉ như con trâu mất một sợi lông. “ Lão hủ thay mặt mọi người đa tạ ân tình của cô gia.” Lão Vinh cúi thấp người cùng con trai lạy tạ. Bao nhiêu tâm sự dang dở, bi lụy quyến luyến rồi cũng phải đến lúc phải rời xa, Lạc Thủy nắm lấy tay Tiểu Thiện bước đến bên cạnh Chu Cương Liệt, mọi người vẫy tay chào nhau rồi hắn dứt khoát đưa các nàng cưỡi mây bay lên cao, để lại mười mấy hạ nhân vẫn người khóc kẻ quỳ đưa tiễn. Trong hồ nước, hai con cá chép bơi lượn khuấy nước tung toé mấy vòng sau đó lặn xuống mất tăm, từ đó trở đi cũng không ai nhìn thấy chúng lần nào nữa. “ Đừng buồn, ta vẫn ở bên cạnh nàng mà.” Chu Cương Liệt thấy Tiểu Thiện cùi gằm mặt thì lập tức ôm lấy vỗ về. “ Ưm, thiếp không sao, đã quyết định đi theo chàng thì cả đời này thiếp không hối hận, chỉ là có chút nhớ nhung khi phải xa họ thôi.” Nàng ngước mặt lên mỉm cười với hắn. “ Muội muội, nếu muội còn ở đây họ sẽ mãi mãi là người hầu thấp kém, chỉ khi chúng ta rời đi, với số của cải đó họ mới bước qua một trang mới sống cuộc đời mới sung túc hạnh phúc hơn.” Lạc Thủy cũng tiến tới ôm eo Tiểu Thiện, hai nàng giờ đã là tỷ muội tốt thân thiết vô cùng. Ba người bay đến đại trạch của Mặc Ngọc Đảo đã thấy gia đình Lâm Phàm tập trung ở trước sảnh đầy đủ, có cả Lãnh Trường Phong và Lâm Vấn Thiên. “ A, tiền bối tới rồi, chào ngài, chào nhị vị phu nhân.” Những người ở đây đối với Tiểu Thiện và Lạc Thủy cũng không quên lễ tiết, dù các nàng tu vi thấp hay phàm nhân thì cũng là vợ và tiểu thiếp của tiên nhân, không thể thất kính được. “ Ừm, không cần đa lễ, cũng không còn sớm nữa, chuẩn bị lên đường thôi.” Chu Cương Liệt nhìn quanh trầm giọng nói. “ Ta cùng Lâm Vấn Thiên sẽ đưa Lâm Phàm đi trước, các ngươi khi cảm nhận rõ khí tức bộc phát ở rừng san hô thì lập tức đến. Chỉ cần quan sát đừng nên tham gia tránh tên ẩn núp sau màn kia ghi hận.” “ Vãn bối nhớ rõ.” Lãnh Trường Phong và Bắc Cung Thượng cùng đồng thanh. “ Ô, con chó to quá, hì hì, chó ngoan chó ngoan.” Tiểu Thiện sau lưng hắn bỗng cúi người xuống xoa đầu vuốt ve con chó trắng cao lớn, sủng vật kia cũng rất hiền lành cạ vào người nàng, còn liếm liếm tay vẫy đuôi mừng rỡ. Mọi người âm thầm đưa mắt liếc qua nhau với vẻ mặt phức tạp, ở đây ngoại trừ vị phu nhân người phàm này thì ai cũng nhìn thấu được chân thân của chó cái lông trắng kia. Không, nói đúng thì chính là Hà Vân Khánh trong bộ dáng mẫu cẩu. Tối hôm qua Lãnh Trường Phong và Bắc Cung Thượng đã được Nhược Hy và Nhược Giai mời tới tham dự tiệc coi như tạm biệt trước lúc mọi người chia tay nhau. Và trong bữa yến tiệc họ cũng đã thấu hiểu chân tướng của nhau một cách thấu đáo hoàn toàn. Đại gia đình Mặc Ngọc Đảo này trên xuống dưới loạn thành một đoàn. Hà Vân Khánh đường đường là một trong Thập Vương Tây Hải, nữ cường nhân ngang hàng với họ thế mà lại trưng bày cái bộ dáng chó cái ti tiện đến cùng cực, bò bốn chân, đầu có tai, lỗ đít nhét đuôi giả, thân thể trần truồng được trói bằng dây thừng siết lấy những bộ vị nhạy cảm. Khắp cơ thể còn vẽ viết đủ thứ kí tự dâm ngữ tục tĩu vô cùng. Khi Hà Vân Khánh xuất hiện tại điển lễ tân nhậm thành chủ với sự lộng lẫy quyến rũ tuyệt luân làm đám nam nhân ai cũng phải nhìn lâu một xíu, nhưng nàng hiện tại không còn chút nào dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn khi đó nữa, hoàn toàn là một mảng đối lập. Nàng bây giờ còn không bằng con đĩ, nàng nhận mình là chó cái, là súc sinh chỉ biết vểnh cái lồn rậm lông chờ giống đực bạo địt gieo hạt vào. Lâm Vấn Thiên, Lâm Phàm, Hà Yên, Lâm Gia Tuệ vốn là cha mẹ vợ con với nhau cũng vứt cả quan hệ máu mủ mà loạn luân bất chấp, điểm đáng nói hơn nữa là gia đình này còn kéo cả em gái, con gái của họ vào. Trong bữa tiệc tối qua họ đua nhau trình diễn những màn nhức mắt nhất làm cả Lãnh Trường Phong và Bắc Cung Thượng đều sôi máu vì hưng phấn. Con rể chơi mẹ vợ, cháu địt bà ngoại, con trai gian dâm mẹ ruột và em gái, cha chồng đồi bại với con dâu. Hai vị Thập Vương gia như mở mang tầm mắt, quy tắc đã cải tổ suy nghĩ tâm tính của họ, đối với tràng cảnh khó tin này hai người lại vô cùng hào hứng. Lãnh Trường Phong vì vẫn phải cấm dục tu luyện nên chỉ có thể ngồi nhìn, trong lòng hắn quyết tâm phải nhanh chóng hoàn thành dung hợp ngũ hành để sớm ngày được giải toả phóng túng. Bắc Cung Thượng được con gái Nhược Giai kéo vào cuộc chơi tập thể, hắn uống xuống Cường dương đan, dương vật khủng bố bắt đầu chơi từ Hà Vân Khánh đến Hà Yên, Gia Tuệ, Lãnh Nhược Hy không sót một ai. Lâm Vấn Thiên và Lâm Phàm cũng rất hào phóng chia sẻ nữ nhân của mình, bữa tiệc hoan lạc xác thịt kéo dài cả đêm hôm qua tới tận gần sáng mới chấm dứt. “ Lâm Phàm ca ca, đừng có háo thắng bốc đồng đó, mọi chuyện có chủ nhân gánh vác là được.” Nhược Giai ân cần dặn dò người yêu. “ Đúng đó, đây là trận đấu của Địa Tiên tối đỉnh, đệ chỉ việc đứng xem là được rồi. Khi đại chiến diễn ra chúng ta sẽ lập tức theo tới cỗ vũ.” Nhược Hy cũng phụ hoạ. “ Ầy, ta biết rồi, ta cũng đâu có dại mà đánh với họ, ta còn phải để dành tinh lực, khi về đến Mặc Ngọc Đảo nhất định phải sớm mở kĩ viện cho các nàng.” Lâm Phàm cười dâm bóp mông thịt của hai vị tình lữ một cái. “ Tốt, bây giờ liền xuất phát, nhớ kĩ phải thật tự nhiên rời đi, đừng cố khoa trương, Lữ Huyên kia đang nhìn chằm chằm chúng ta, phải hành xử một cách bình thường kẻo ả ta nghi ngờ.” Chu Cương Liệt đi tới nắm tay Tiểu Thiện và Lạc Thủy. “ Phu quân, con chó lớn như vậy, thiếp cưỡi lên có được không?” tiểu nương tử ngây ngô đưa ánh mắt long lanh nhìn hắn, nàng đối với chó trắng thích không muốn buông tay. Đám người lại âm thầm nhìn nhau ráng nhịn cười, trời ơi, phu nhân của tiền bối muốn lấy chó cái Hà Vân Khánh làm thú cưỡi đó. “ Được thôi, chở một mình nàng không vấn đề gì, nó cũng có vẻ rất thích, mau ngồi lên đi, để phu quân giúp nàng.” Chu Cương Liệt bế xốc nàng đặt lên lưng Hà Vân Khánh, vị đảo chủ này dường như đã hoà nhập với thân phận của mình rồi, nàng không những không giận còn rất vui vẻ sủa mấy tiếng ngoắc đuôi sau đó chở Tiểu Thiện trên lưng đi vài vòng làm tiểu nương tử thích thú không thôi. “ Ổn thoả cả rồi, đi thôi.” Chu Cương Liệt phất tay tạo mây mang theo Lạc Thủy và chó cái cõng Tiểu Thiện bay lên, Lâm Phàm được Lâm Vấn Thiên bảo hộ theo sát phía sau cùng mất hút trên không trung. “ Thập Vương Thành, tạm biệt...”
0 bình luận
aaa