Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 421: Lộc trời
Chu Cương Liệt dành hết cả ngày hôm đó đưa Tiểu Thiện cùng Lạc Thủy đi dạo chơi thăm thú khắp nơi trong thành, ánh mắt trong veo thuần khiết của nàng ánh lên niềm vui.
Nàng quan sát hết mọi thứ như để ghi nhớ kĩ nơi mình sinh ra và lớn lên. Khi ba người đi tới phiên chợ, Tiểu Thiện nhìn vị trí mình thường ngồi bán cá rồi khẽ mỉm cười hạnh phúc.
Hắn tiếp tục đưa nàng đi tới hồ gần đó, nơi đây là chỗ hắn mấy lần thả đôi cá chép kia, và ngạc nhiên hơn là lúc này chúng đang ngoi lên mặt nước bơi lượn tung tăng ra vẻ mừng vui khi thấy chủ.
“ Hừm, hai con cá này không biết bơi đường nào từ hồ nhà mình ra tận đây, cẩn thận có kẻ thèm ăn vớt lên làm thịt thì toi công sức mở ra linh trí đấy.” Chu Cương Liệt chống nạnh nói đùa, nhưng hai con cá giống như hiểu lời hắn lập tức lặn xuống mất tăm nhắm chừng sợ bị bắt thật nên bơi về lại Bạch Phủ rồi.
“ Hì hì, phu quân thật là, đến cá nhỏ cũng bị chàng doạ chạy.” Tiểu Thiện đánh yêu vào bắp tay hắn.
“ Ừm, lúc rời đi nàng có muốn mang chúng theo không? Dù sao cũng là vật nuôi có linh tính, về sau nếu chúng tu ra thành tựu thì nàng có khi sẽ có một cặp vệ sĩ cá chép bầu bạn.” Hắn vuốt nhẹ hàm râu nói.
“ Không cần đâu, trong tâm thiếp cảm nhận được sau này sẽ còn gặp chúng, chàng cứ để chúng tự do mà tu hành.” Tiểu Thiện lắc đầu dịu dàng.
Chu Cương Liệt tiếp tục cùng các nàng đi khắp nơi, ăn hết những món ngon, thăm thú những cảnh đẹp, hắn còn đưa các nàng cưỡi mây dạo vòng quanh thành, để rồi Tiểu Thiện ậm ừ bị hắn lột sạch giữa lộ thiên.
Lúc đầu nàng hết sức xấu hổ nhưng dưới miệng lưỡi dỗ ngọt của phu quân, điểm dâm dục cũng đủ để chấp nhận những trò kì cục của hắn. Với lại tâm lý tính dục nàng đã dần bị hắn kích phát ra, Tiểu Thiện đối với chuyện ân ái giao hoà không còn bảo thủ như xưa nữa.
“ Á... ôi... phu quân... nhanh đi... lỡ có ai đi qua nhìn thấy thì sao... ưm... ân... mạnh nữa... chàng dâm tặc... sao có thể... ưm... chơi ở chỗ này... á... hư... ư... lồn... lồn thiếp không giữ nổi nữa... sướng... sướng chết mất thôi... Aaa... sâu quá rồi... chàng nghiền nát tử cung thiếp rồi... thiếp raaa....”
Chu Cương Liệt bế lấy Tiểu Thiện trong tư thế dạng rộng háng trên mây chìa âm hộ về phía trước, bản thân ở dưới với hai con cặc thúc mạnh từng cú vào lồn và lỗ hậu của nàng, bởi vì đứng sát rìa ngũ sắc tường vân nên bao nhiêu dâm thủy phún xuất đều rơi lả tả xuống dưới thành không biết ai đủ phúc đức hứng được.
“ Nương tử ta giữa thiên không như tiên giáng trần ban mưa cho hạ giới, quả là công đức khó ai sánh bằng haha.” Hắn cười sảng khoái tiếp tục ra sức dập ngược hông lên.
“ Đừng... ôi... công đức cái đầu chàng đó... nước... nước trong lồn chảy xuống dưới rồi kìa... Á... nếu rơi trúng đầu ai đó... thì không phải xấu hổ chết sao... ưm.. chàng đồ biến thái này... sao có thể... ô ô ô...”
Mặc cho nàng lắc đầu nguầy nguậy uốn éo muốn giãy thoát thì Chu Cương Liệt vẫn dồn sức mà dập, Lạc Thủy bên cạnh sớm đã cởi đồ nằm lim dim mắt, con cặc thứ ba của hắn đang vươn dài thọc vào âm đạo của nàng.
Đến khi Tiểu Thiện đã ra đến lần thứ ba thì hắn mới chịu buông lỏng để xuất tinh hết vào trong, nàng thở hổn hển cảm nhận dư vị nóng ấm đầy ứ trong tử cung và trực tràng của mình sau đó thẹn quá hoá giận đưa tay đấm thùm thụp vào người hắn.
“ Phu quân đáng nghét, đồ không có tình người, đồ dâm tặc độc ác, sao lại để người ta phun nước xuống dưới như vậy, không biết có bao nhiêu người hứng được rồi, chàng muốn thiếp xấu hổ chết có phải hay không?” mặt nàng đỏ như gấc chín ra sức trút giận, lần đầu tiên bạch nhật tuyên dâm như thế này lại còn để nước lồn rơi trên đầu dân chúng bên dưới, đây là chuyện mà một cô gái ngoan hiền thánh khiết làm ra hay sao?
Cho dù hiện tại nàng đối với chuyện ân ái đã cởi mở hơn rất nhiều nhưng đó chỉ là ở nơi phòng the kín đáo cùng với lang quân và Lạc Thủy, nàng có thể rên rỉ những câu từ dâm tục gợi dục nhưng chỉ muốn mỗi mình hắn nghe thôi. Đằng này đã đem nhau ra ở trên không trung dưới mấy mươi vạn con người làm chuyện đồi trụy lại còn vẩy nước dâm xuống dưới, có cô gái thục đức lễ giáo nào lại làm vậy hay không?
“ Rồi, rồi, chỉ là vài giọt thánh thủy thôi mà, nếu ai may mắn hứng được thì xem như phúc tổ ba đời của họ. Nương tử nàng cứ xem như chút kỉ niệm lưu lại tại Thập Vương Thành này, đừng làm nhộn lên. Để phu quân cho nàng thấy thế nào mới gọi là tạo phúc cho bá tánh nhé.” Chu Cương Liệt hôn lên môi dỗ cho nàng bình tĩnh lại, Tiểu Thiện nghe xong cũng tò mò ngồi yên quan sát.
Hắn chuyển qua dồn lực mà quất cắm Lạc Thủy, hai người trình diễn lại màn tạo mưa kinh điển hôm trước, sau khi bị ba cái dương vật mạnh mẽ dập cho tê tái, âm hộ nàng bị kéo căng hết mức, chân khí và thể chất bộc phát.
“ Á.... chủ nhân... á trời ơi... ngài xé lồn em ra mất... ưm... ưm... muốn ra... em muốn ra rồi... aaaa.....”
Trong ánh mắt tròn xoe ngỡ ngàng của Tiểu Thiện, từ bên trong tử cung Lạc Thủy như một cái vòi xả công suất lớn liên tục phun nước ra. Mùi dâm thủy đặc trưng thơm ngát, Chu Cương Liệt đặt một tay lên bụng dưới của nàng, tay kia vẫy nhẹ gom hết nước lại.
Số lượng nước đang lơ lửng trên không đã đạt cả nghìn khối rồi. Tiểu Thiện há hốc cả mồm chứng kiến chuyện thần kì, có ai ngờ được chỉ với cái lỗ thịt đang nở rộng tầm bàn tay kia lại có thể trong nửa giờ xả ra từng ấy nước. Người tu hành ai cũng kinh khủng vậy sao?
Quả nhiên phu quân không gạt nàng, nhiêu đây dâm thủy đủ để làm đầy cả một cái hồ lớn, có thể cứu hàng vạn bá tánh thoát khỏi đói khát hạn hán. Nhưng mà lấy nước lồn để giải khát, trồng trọt, tưới cây, sinh hoạt nghe kiểu gì cũng thấy kì cục. Tiểu Thiện âm thầm tưởng tượng nếu bản thân cũng có năng lực như vậy thì có dám xả nước ra cứu giúp người dân không? Ôi càng nghĩ càng xấu hổ.
“ Được rồi, nàng phun nữa có khi gây ngập lụt mất.” Hắn gật gù vỗ cái bốp vào mu lồn làm Lạc Thủy giật nảy lên. Hai mép môi vì banh ra hết cỡ đã sưng húp còn bị chủ nhân chơi đòn ác như vậy làm nàng vừa thốn vừa phê đến trợn mắt.
Nhờ Chu Cương Liệt truyền chân khí bổ sung, Lạc Thủy tạo ra nước còn nhiều hơn lần trước mấy phần, hắn lầm bầm chú ngữ sau đó tung hơn nghìn khối nước lên, chúng vẩy ra như vòi sen sau đó từng đám mây lành được hình thành che phủ thiên không Thập Vương Thành.
Dân chúng tu sĩ bên dưới ngước nhìn lên xôn xao bàn tán, có người còn vui vẻ nhảy múa.
“ Coi kìa, trời sắp mưa rồi, lại là ngũ sắc tường vân đó.”
“ Điềm báo vận khí đại cát liên tục xuất hiện chứng tỏ Tây Hải ta sắp đón nhận niềm vui lớn a.”
“ Mau mau lấy đồ hứng, lần trước ta uống thử nước mưa này vô cùng ngon ngọt a, nghe nói có kẻ bị bệnh sau khi uống còn thuyên giảm bớt nữa.”
Để cơn mưa thêm phần chân thật, Chu Cương Liệt còn làm thêm tí sấm sét rền vang, sau đó là từng giọt nước lồn tinh túy rơi rào rào xuống, cơn mưa lần này dường như bao phủ cả toà thành, dân chúng đổ xô ra nhảy múa hát ca mừng rỡ, còn thi nhau há miệng uống lấy uống để.
Tiểu Thiện ngồi trên cao nhìn xuống vừa thẹn lại vừa cảm thấy vui vẻ trong lòng. Nàng xấu hổ tất nhiên là vì biết thứ đang đổ xuống hoàn toàn là dâm thủy nguyên chất vừa tuông ra từ lồn vị tỷ tỷ Lạc Thủy kia. Nhưng thâm tâm nàng lại vô cùng vui vẻ, có thể tạo phước cho bá tánh, khiến họ vui vẻ như vầy thì có lẽ nước lồn cũng không xấu xa gì lắm.
Cơn mưa kéo dài nửa giờ như mang lại bầu không khí tươi mới cho Thập Vương Thành, khắp nơi trong không khí đượm mùi thơm nhàn nhạt làm ai ngửi được cũng âm thầm thấy xuân tâm nhộn nhịp.
Có nhiều người còn khoe mấy lu nước mưa mình hứng được để dành uống dần. Các tu sĩ cũng thu thập lấy thứ nước trời ban này dùng để luyện đan chế thuốc rất hữu dụng.
“ Nàng thấy sao hả? Có còn chê ta tà dâm nữa không, ầy, phu quân nàng lòng luôn rộng lượng muốn cứu giúp chúng sinh mang phước cho bá tánh, ta một đời liêm khiết thanh cao thế mà nương tử nỡ lòng nào nghĩ xấu cho ta là tà dâm biến thái, ôi thật đau lòng quá.” Nói rồi hắn làm bộ mặt đầy bi thương bất nhẫn khiến Lạc Thủy biết là hắn đang diễn vẫn phải cảm động ôm chặt hắn vào lòng an ủi.
“ Ôi, thiếp hiểu chàng rồi, phu quân thiếp dù có làm chuyện đồi bại cỡ nào cũng trở thành cơ duyên phước lành đối với thiên hạ thương sinh hết, sau này thiếp nhất định sẽ ủng hộ chàng không dè bỉu hay phê phán nữa đâu.” Tiểu Thiện cũng nhào đến ép cặp ngực trần của mình lên mặt lang quân tràn đầy yêu thương.
“ Có nương tử và thiếp thân hiểu chuyện như vầy đời này ta còn mong gì hơn nữa.” Chu Cương Liệt hài lòng ôm lấy thân thể giai nhân, ba người ở trên mây lại đại chiến ba trăm hiệp tới tận tối muộn, lần này Tiểu Thiện không xấu hổ khóc nháo lên nữa, tận tình hưởng thụ mưa móc.
Đám mây mang ba người cứ vậy trôi nổi bay khắp nơi trên bầu trời Thập Vương Thành, thi thoảng lại có vài tia nước rơi xuống dưới trúng phải người nào đó nhưng họ cũng chỉ nghĩ là lộc trời mà uống sạch.
0 bình luận