Chương 413: Kế hoạch vây giết

Chỉ một khắc đồng hồ sau, bên ngoài đã đến năm người, chính là huynh đệ Vô Lượng cùng Lý Đạo Thành và Lữ Huyên. “ Uầy, lão già, đêm hôm rồi còn bóp ngọc phù gọi chúng ta làm gì vậy chứ? Lão tử đang ngủ nữ nhân cũng bị ngươi làm giật mình suýt thì thượng mã phong nha.” Lưu Ấp bộ mặt bất mãn ngồi bệt trên ghế. “ Ồ, vậy lát nữa Lưu đạo hữu có thể đến chỗ nô gia, ta nguyện đền bù cho ngài cả đêm thấy thế nào? Bằng không cả ba huynh đệ các người cùng lên cũng tốt.” Lữ Huyên vẫn giọng điệu khêu gợi mời mọc liên tục đưa ánh mắt mị hoặc về phía mấy gã đàn ông. “ Thật sao... Hê hê cung chủ có lòng rồi.” Lưu Ấp xoa xoa tay không chút nào che giấu sự thèm khát với vị tú bà số một Tây Hải này. “ E hèm, lão phu phải nhắc nhở các người ít ngày nữa có khi sẽ phải đánh một trận lớn, cố mà giữ sức khoẻ, đừng để yêu nữ kia hút các ngươi thành xác khô. Còn Lữ cung chủ cũng bớt dụ dỗ người cùng phe đi.” Nam Cung Vẫn nghiêm giọng nói. “ Xí, chán ghét nhất mấy lão già hết xí quách.” Lữ Huyên bị vạch trần ý đồ bĩu môi hờn dỗi. “ Ồ, suýt quên yêu nữ này hút dương tinh người ta để tu hành, chà, sắc đẹp quả nhiên là vũ khí nguy hiểm.” Quan Thao tuy nói thế nhưng mắt vẫn không rời khỏi cái âm hộ lồ lộ sau lớp váy ngắn cũn cỡn không có quần lót kia của Lữ Huyên. “ Bớt nói lời thừa lại, Nam Cung đạo hữu gọi chúng ta đến đây chắc không chỉ để tán dóc bậy bạ chứ?” Lý Đạo Thành là người nghiêm túc nhất ở đây, ông ta ngồi xếp bằng mắt khép hờ lạnh nhạt hỏi. “ Phải, các vị tập trung nghe ta nói trước, thám báo ta cử ra đã điều tra rõ được hướng đi tiếp theo của tên họ Chu kia cùng phụ tử Lâm Vấn Thiên, ba ngày nữa chúng sẽ cùng nhau xuất phát đưa súc sinh Lâm Phàm về Mặc Ngọc Đảo, chúng ta cần phải thảo luận kĩ càng kế hoạch hành động.” Nam Cung Vẫn khẽ vỗ thành ghế. “ Nguồn tin có chính xác đáng tin tưởng hay không, đừng để mắc mưu bọn chúng.” Lý Đạo Thành bình tĩnh dò xét. “ Chiều hôm nay Hà Vân Khánh kia ở phủ đệ tổ chức yến tiệc nội bộ tiếp đãi gã họ Chu đó, tin tức là từ các đệ tử và người hầu nghe chúng bàn luận, không thể sai được.” Nam Cung Vẫn lắc đầu đáp. “ Vậy tại sao chỉ có phụ tử Lâm Vấn Thiên và kẻ đó đi về Mặc Ngọc Đảo, Hà Vân Khánh cùng bọn đệ tử trưởng lão thì sao? Đại hội kết thúc chúng còn lưu lại trong Thập Vương Thành làm gì?” Lưu Ấp thu lại dáng vẻ ngả ngớn trầm ngâm hỏi. “ Hà Vân Khánh kia có cháu trai sắp cưới lấy muội muội của Lãnh Trường Phong, tên kia bây giờ đã là thành chủ, chắc chắn cần phải thảo luận về lợi ích tài nguyên cũng như giao dịch rồi. Còn về phần Bắc Cung Thượng hắn đang đợi người đến tiếp quản chức phó thành chủ, không có vấn đề gì.” “ Hừm, ba kẻ đó trong mười năm tới chắc chắn sẽ tạo ra một liên minh lợi ích vững chãi rồi phát triển thế lực tài nguyên vượt trội, thật đáng ganh tị mà.” Lữ Huyên xụ mặt tiếc rẻ. “ Mắc xích để kết nối Ngũ Hành Đảo, Cổ Đảo và Mặc Ngọc Đảo là tiểu tử Lâm Phàm kia, nếu kế hoạch lần này thành công xử lý hắn thì không cần phải sợ chúng liên hợp nhau. Vả lại trợ giúp cho kế hoạch của sư phụ ta thì Phiêu Miểu cung của cô cũng đâu có thiếu lợi ích to lớn.” Quan Thao đóng vai trò quân sư đầu não phân tích lợi hại trong khi tên Trương Bàn chỉ biết gật đầu miệng vẫn nhồm nhoàm ăn không ngừng. “ À, quên hỏi một chuyện, tên họ Chu kia lúc đi có mang theo nữ nhân của hắn hay không?” Lưu Ấp hấp háy mắt tham lam nhìn Nam Cung Vẫn. “ Hừ, đang bàn chính sự mà ngươi còn có tâm trạng nhớ mong nữ nhân hay sao? Có, tên đó chỉ nhận giúp Lâm Vấn Thiên hộ tống Lâm Phàm về Mặc Ngọc Đảo xong sẽ cùng hai nữ tử hắn hay dẫn theo rời đi tiếp tục ngao du thiên hạ.” Nam Cung Vẫn bực dọc trách cứ. “ Haha, lão già ngươi tưởng ta là vì ham thích đàn bà nên hỏi hở? Không không, ta chính là muốn xem xét kĩ càng xem có phải bẫy rập hay không thôi. Nếu tên đó đưa cả mấy nữ nhân kia theo vậy thì tin tức này chính xác rồi, ta có thể một mẻ lưới hốt gọn.” Lưu Ấp cười đê tiện. “ Ừm, nếu là dối gạt thì sẽ không mang theo hai cái nữ nhân yếu ớt đó vướng bận chân tay, vậy thì kế hoạch của các vị là gì?” Lý Đạo Thành vuốt râu hời hợt hỏi. “ Tất nhiên là phục kích tiêu diệt Lâm Vấn Thiên và cả gã họ Chu kia, còn Lâm Phàm thì phải bắt sống, tư chất cấp Hoàng Kim đó sư phụ của chúng ta muốn.” Quan Thao trả lời. Nam Cung Vẫn cùng Lý Đạo Thành và Lữ Huyên đều gật đầu, còn về chuyện người kia muốn tư chất Hoàng Kim làm gì thì không cần thiết phải biết. “ Ừm, bọn chúng muốn hộ tống Lâm Phàm trở về thì chắc chắn phải chọn con đường ngắn nhất, mà từ Thập Vương Thành muốn đi Mặc Ngọc Đảo thật nhanh thì chỉ có hướng Tây Nam. Dù chỉ có hai tên Địa Tiên hậu kì nhưng Địa Tiên vẫn là Địa Tiên không thể xem thường tránh việc chúng lâm vào đường cùng đồng quy vu tận với ta. Vậy nên phải tìm vị trí thích hợp bố trí tuyệt trận tru sát chúng càng nhanh càng tốt.” Quan Thao thể hiện tài năng mưu tính của mình, ngón tay xoa xoa cái răng vẩu. “ Chuyện trận pháp là thế mạnh của đám đạo sĩ các ông, giao cho Lý đạo trưởng không vấn đề gì chứ?” Nam Cung Vẫn dò hỏi. “ Ừm, chuyện nhỏ.” Lý Đạo Thành gật đầu chắc nịch. “ Ta thấy rừng san hô Bảo Bình này chính là nơi rất thích hợp để bố trận, nó đủ xa Thập Vương Thành, dù có chiến đấu ra động tĩnh thì phải mất một khoảng thời gian kha khá để những kẻ khác chạy tới, chúng ta chỉ cần dụ bọn chúng vào trận rồi hợp lực vây giết nhanh gọn, với chiến lực của sáu Địa Tiên hậu kỳ ở đây cùng sát trận xem như hai tên đó mọc cánh cũng khó thoát.” Quan Thao phất tay phác thảo bản đồ địa hình khu vực rừng san hô lên cho mọi người quan sát kĩ. “ Lý đạo trưởng có loại trận pháp nào có thể chia cắt người bên trong hay không, chúng ta muốn bắt sống Lâm Phàm cùng hai nữ nhân của tên họ Chu kia, không thể để họ bị trận chiến gây thương vong được.” Lưu Ấp xoa tay hỏi. “ Có, Âm Dương Lưỡng Nghi Nhãn, chỉ cần bọn họ vào trận ta có thể từ bên ngoài điều khiển trận hình di chuyển vị trí của họ tùy thích.” Lý Đạo Thành hờ hững trả lời. “ Vậy chúng ta yên tâm, cả Lâm Phàm lẫn hai nữ tử kia đều rất quan trọng không thể để sai sót gì.” Nghe Lưu Ấp nói khiến ba vị Thập Vương ở đây âm thầm khó hiểu, ngoài Lâm Phàm tư chất Hoàng Kim thì hai nữ tử còn lại chỉ có nhan sắc tuyệt trần chứ đâu có gì đặc biệt quan trọng? Không lẽ vị kia cũng là một kẻ háo sắc muốn đoạt lấy nữ nhân? “ Các vị, cơ hội chỉ có một, nếu để phụ tử Lâm gia quay về Mặc Ngọc Đảo thành công thì chúng ta khó mà ra tay nữa, dù liều lĩnh tiến vào địa bàn truy sát thì chắc chắn sẽ kinh động tới những vị vương khác, nếu để họ biết chúng ta vi phạm minh ước đi ám sát người trong Thập Vương thì khó mà giải thích. Nhớ kĩ, đánh nhanh rút gọn, xử lý xong phụ tử Lâm Vấn Thiên và tên họ Chu thì lập tức rút lui không để lại dấu vết gì. Chỉ cần bọn chúng chết không đối chứng thì tình huống Tây Hải sau đó không liên quan gì tới chúng ta nữa, để tân minh chủ Lãnh Trường Phong tự đi mà giải quyết. Sau đó mọi người tách nhau ra hành sự, Nam Cung lão gia tử ngươi phục hồi cho tốt đi, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của sư phụ. Kế hoạch của ngài ấy không phải ngày một ngày hai là có thể hoàn thành, vì sai lầm của ngươi lần này mà phải đình trệ lại mấy mươi năm nữa thôi. Chỉ cần chúng ta giữ tốt sự cân bằng của các thế lực thì tương lai việc thao túng chúng không có gì khó khăn.” Quan Thao bình thường tính tình dâm tiện háo sắc nhưng khi làm việc hắn lại như một quân sư đích thực, bày mưu tính kế, nhìn nhận mọi vấn đề hết sức thận trọng. “ Bây giờ tất cả về nghỉ ngơi một đêm, ngày mai để Lữ cung chủ ở lại quan sát động tĩnh của chúng, nếu có gì thay đổi hay không đúng thì lập tức báo ngay. Còn chúng ta đi đến rừng san hô Bảo Bình bày bẫy rập bố trí mai phục sẵn đợi bọn chúng sa lưới.” Mọi người đồng thời gật đầu xem như đồng ý với kế hoạch của hắn sau đó tự mình rời đi. Nam Cung Vẫn nắm chặt nắm tay bước ra ngoài, hai chấp sự của Tiềm Long Các lập tức xuất hiện cúi đầu chờ lệnh. “ Dặn dò đệ tử chuẩn bị, chỉ để lại một ít quản sự và hạ nhân, còn lại theo ta quay về địa bàn.” Hai người kia lãnh mệnh lập tức rời đi sắp xếp, Thập Vương Thành bây giờ đã đổi chủ, mọi chuyện giao hết lại cho phía Ngũ Hành Đảo, họ không còn lý do ở lại đây nữa. “ Thập Vương Thành, đợi đi, một ngày không xa lão phu sẽ là chủ vĩnh viễn tại đây.” Nam Cung Vẫn lầm bầm cay độc rồi quay lưng vào trong. “ Chà, bẫy rập, trận pháp, rừng san hô, sáu tên Địa Tiên, trận hình đón tiếp ta cũng quá khoa trương rồi, ta cũng sẽ không để các ngươi thất vọng đâu.” Một luồng linh hồn lực lượng cười nửa miệng sau đó vụt biến mất trong màn đêm.
0 bình luận
aaa