Chương 23

“Học tỷ Diệu Diệu, thường ngày chị có vận động không?” Lục Kiêu vẫn đang sáng tạo cơ hội cho mình. “Ngoại trừ các môn thể dục cần học tɾong trường, thỉnh thoảng có đi tập yoga.” “Chị muốn đến phòng tập thể thao mà nói, có thể gọi em đi cùng.” Lâm Diệu Diệu cười, đang định nói câu gì đó, bỗng nhiên Tống Diễn cầm lấy bánh mì kẹp rau và thịt nhìn một lát. Cô không khỏi hỏi “Làm sao vậy?” “Món này khiến tôi nhớ tới bánh mì của Việt Nam.” “Vậy sao? Em chỉ làm the0 thực đơn trên mạng mà thôi.” “Tôi nhớ rõ thành phố Hồ Chí Minh có một cửa hàng rấtnổi tiếng, đã quết pate gan he0.” Lâm Diệu Diệu tràn ngập hứng thú “Không bị ngấy sao?” “Sẽ không, bởi vì kẹp rấtnhiều hành tây.” Hai người cùng nhau nở nụ cười, Lục Kiêu nhìn cô cười tươi muốn nói lại thôi, không thể nói chen vào, đành phải cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Tần Mặc Thâm ở bên cạn♄ thì nhíu mày, lúc này Lâm Diệu Diệu mới nhớ tới, cô đứng dậy đến tủ bát cầm một cốc nước chanh đưa qua. “Anh Thâm, hai lát chanh đúng không?” “Ừm.” Tần Mặc Thâm không ngẩng đầu, lại nói một câu “Cảm ơn.” Nhưng khi anh ta vươn tay tới, ngón tay vô tình chạm vào đầu ngón tay của Lâm Diệu Diệu, có cảm giác lạnh lẽo truyền tới. Tay anh ta thật lạnh. Lâm Diệu Diệu cúi đầu, nhanh chóng rút tay mình về. Khi cô ngồi xuống, ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn phía đối diện. Khi Tần Mặc Thâm ngửa đầu uống nước, yết hầu nhúc nhích, một trên một dưới, gợi cảm không nói nên lời. Lâm Diệu Diệu cắn môi, vội vàng dời tầm mắt của mình. Tống Diễn cầm lấy phần cơm Lâm Diệu Diệu đã chuẩn bị sẵn, chuẩn bị đi lên lầụ “Học trưởng.” Lâm Diệu Diệu gọi anh ta lại, cô lấy bánh pudding tɾong tủ lạnh ra đưa cho anh ta. “Pudding hươռg thảo, anh cầm lên cho… Món này phải ăn lạnh mới ngon.” Tống Diễn cúi đầu nhìn lướt qua, trực tiếp lấy từ tɾong lòng bàn tay cô. Lâm Diệu Diệu nhìn bóng dáng anh ta tới ngây ngẩn, không biết Hứa Tắc Ngôn có thí¢h hay không? Chỗ nhà thủy tinh tầng hai, khi Hứa Tắc Ngôn nhận ly pudding vỏ trứng từ tay Tống Diễn, tay dừng lại. “Tiểu học muội làm, nhưng mà có lẽ hai người bằng tuổi, cô ấy cũng học năm 2.” Hứa Tắc Ngôn nhìn món ăn khác, tay vẫn vươn về phía pudding trước. Thìa màu bạc múc một miếng pudding màu vàng nhạt, trơn mềm đến mức gần như trượt khỏi thìa. Anh ta cúi đầu ăn một miếng, tinh tế như tơ lụa nở rộ ở đầu lưỡi. Thời gian nấu pudding quá ngắn, sẽ không kết dính mà rời rạc, quá dài thì xuấthiện tổ ong, mà món này vừa đủ.
0 bình luận