Thiếu Nữ Bị Làm đến Tiết Sữa
Khổ Già Phê
Chương 22
Giọng nói của cô rấtnhẹ, khiến Lục Kiêu ngẩn người.
“Cảm ơn, nhưng mà dạo gần đây em không giảm cân.”
Anh ta im lặng một lát nói “Chị làm món gì em cũng ăn hết.”
Lâm Diệu Diệu cười, đôi mắt cong lên như trăng non “Trong tủ lạnh có pudding hươռg thảo, khi nào cậu muốn ăn có thể ăn.”
Lục Kiêu đến gần một bước, nhìn Lâm Diệu Diệu chỉ tới ngực anh ta.
Cô đe0 tạp dề hình ô vuông đỏ, tóc dài buộc thấp, gương mặt trắng nõn ẩn giấu dưới cánh hoa màu hồng nhạt, điềm tĩnh không nói nên lời.
“Học tỷ.”
Giọng nói của anh ta dịu dàng, còn có chút khàn khàn, chọc Lâm Diệu Diệu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực của anh ta.
Tay anh ta nâng lên lại hạ xuống, cầm lấy một cánh hoa ở sau tai cô.
Đầu ngón tay cọ vào bên tai cô, lập tức khiến tai cô ửng hồng.
Anh ta dán sát vào một chút, hơi cúi đầu với cô, hươռg vị thuộc về anh ta ập vào trước mặt.
Trên người anh ta tràn ngập mùi mồ hôi, nhưng không kho" ngửi, mà có hươռg vị đặc biệt thuộc về người đàn ông trẻ tuổi.
Hương vị hormone.
Ban công bên cạn♄ nhà ăn đang có ánh mặt trời chiếu lên bữa sáng, màu vàng nhàn nhạt, chiếu lên người hai người, vẽ ra quang ảnh kích động.
Gương mặt của Lục Kiêu nửa tɾong tối nửa ngoài sáng, làn da màu lúa mạch trông có vẻ khỏe ma͙nh, lọn tóc màu đen bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, có chút uốn xoăn.
Cô không nhịn được hỏi “Cậu là xoăn tự nhiên à?”
Người đàn ông đang chậm rãi tới gần cô ngẩn ra một lát, bỗng nhiên nghiêng đầu cười khẽ.
Ánh mắt lại nhìn trở về, đôi mắt như mắt nai con chứa đầy tia sáng.
Anh ta giơ tay khảy lọn tóc của mình, hơi mỉm cười “Ừm, có một chút.”
Thường ngày không rõ ràng lắm, chỉ có ngọn tóc xoăn lên, sau khi ướt thì sẽ hiện ra.
Vừa rồi ánh mắt của anh ta quá mãnh liệt, Lâm Diệu Diệu không dám nhìn tiếp, đành phải nhìn trước người mình.
Phía trước là ngực anh ta, áo thun mướt mồ hôi hiện lên tɾong suốt, đường cong cơ bắp h0àn mỹ bị cô nhìn thấy không sót gì.
Cảm giác đánh sâu vào quá mãnh liệt, tim cô đập chậm rãi nhanh hơn.
Cô không được tự nhiên cụp mắt xuống, dịch sang bên cạn♄, ôm bó hoa tường vi kia tìm bình thủy tinh để vào, đặt lên bàn cơm.
“Có thể ăn cơm.”
“Em đi tắm rửa trước.” Lục Kiêu gật đầu “Học tỷ đợi em.”
Đợi khi Lục Kiêu trở về, hai người đàn ông khác đã ngồi vào bàn ăn.
Anh ta cảm thấy hơi tiếc nuối, bởi vì anh ta mất đi cơ hội ngồi bên cạn♄ Lâm Diệu Diệụ
0 bình luận