Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 405: Cơn mưa đại cát
“ Mau vận chuyển công pháp thể chất, cho ta thấy nàng nhiều nước thế nào đi.” Chu Cương Liệt ra lệnh, tay vẫn thoả sức mà vọc lồn.
Theo tiếng thét của Lạc Thủy, âm hộ của nàng điên cuồng tiết ra dâm dịch. Số nước trên đang dần lớn hơn, giống như người ta đang xả máy bơm công nghiệp vậy. Hắn một tay vẫn duy trì móc lồn tay kia vận chuyển chân khí gom số nước kia thành một đám mây với kích thước ngày càng phình to.
Nếu là lúc làm tình bình thường thì nàng sao có thể ra một lúc bao nhiêu nước thế này được, nhưng Lạc Thủy vốn là cô gái ngoan ngoãn dễ bảo, dù rất xấu hổ nhưng không bao giờ từ chối những trò chơi dâm dục của chủ nhân.
Chu Cương Liệt bảo nàng vận dụng hết năng lực của thể chất và chân khí Tán Tiên hậu kỳ để tạo ra dâm thủy, thế là nàng dù sướng đến trợn ngược cả mắt vẫn cố gắng hẩy lồn lên mà phun.
Đến khi dâm thủy của nàng đã hình thành đám mây nước rộng khoảng một dặm thì Chu Cương Liệt mới hài lòng vỗ mông cho phép nàng ngưng ra.
Nhìn khối nước khổng lồ lơ lửng trước mặt, hắn âm thầm cảm thán đúng là thể chất của Thủy Thần, nhiêu đây nước lồn đủ để lấp đầy một cái hồ rồi, cả mùi lẫn vị đều không chê vào đâu được.
“ haha, nhân ngày lễ hội hôm nay, tiểu thiếp của ta sẽ tặng Thập Vương Thành một cơn mưa dâm thủy, xem như ban phước cho tất cả mọi người ở đây.”
Chu Cương Liệt cười vang tuyên bố khiến Lạc Thủy ngồi kế liếc xéo hắn, nghĩ đến chuyện tất cả dân chúng và tu sĩ đều dính phải nước phun ra từ lồn nàng, không phải một hai giọt biến thành mưa như lúc sáng mà là nguyên chất trăm phần trăm, nàng vừa ngượng lại vô cùng kích thích.
Chân khí trên tay Chu Cương Liệt lưu chuyển, dù thể tích nước này có lớn thật nhưng Thập Vương Thành cũng rộng vô cùng nên nếu trải đều e là không được bao nhiêu giọt, thế thì chỉ tập trung vào những nơi dân chúng tụ tập đông đúc nhất và phủ thành chủ.
Thế là khi Lãnh Trường Phong bên dưới vừa nâng Ấn thành chủ và bảo kiếm lên, mọi người đều đồng loạt đứng dậy vỗ vay chúc mừng thì trên bầu trời bỗng kéo đến từng đám mây che khuất đi thái dương.
Tiếp theo khi mọi người vẫn chưa kịp phản ứng thì từng hạt mưa tí tách đã rơi xuống, tuy không lớn nhưng đủ để khiến ai nấy đều ướt đẫm.
“ Trời vừa rồi còn đang đẹp sao lại mưa nhanh như vậy, ây da.”
“ Mau ngăn lại nước mưa kẻo thức ăn ướt hết.”
Trong sân đám hạ nhân nháo nhào nhau che đậy các bàn tiệc, khi các vị Thập Vương định dùng chân khí che chắn nước mưa thì Lâm Vấn Thiên vội đứng lên.
“ Khoan đã, cơn mưa này là điềm tốt, đừng nên ngăn cản.”
“ Hửm, vừa xong điển lễ thì mưa tầm tã tốt chỗ nào chứ?” Kim Mao Sư Vương vuốt cái bờm lông vàng đã ướt nhẹp của mình bực bội nói.
“ Các vị mau nhìn trên trời, nơi đó ngũ sắc tường vân bay lượn, lại thêm cơn mưa bất chợt, đây là trời giáng điềm lành, chứng minh lần thay đổi minh chủ này sẽ khiến Tây Hải ta gặp nhiều may mắn thuận lợi.” Lâm Vấn Thiên thể hiện sự uyên bác của mình thao thao bất tuyệt, thật ra hắn là nói theo dặn dò của Chu Cương Liệt từ trước.
“ Ừm, nè, vị nước mưa này thật kì lạ, vừa thanh mát lại ngọt ngào còn mang chút mùi thơm không rõ, uống còn rất ngon nha.” Tên béo Trương Bàn vốn tính ham ăn đang há miệng hứng nước khen ngợi.
Nghe tên Địa Tiên này nói, mọi người ai cũng tò mò nếm thử, đúng là mùi vị rất lạ, thơm ngọt không giống nước mưa bình thường.
“ Ừm, đúng là ngũ sắc tường vân bay lượn minh chứng cho điềm lành, tại hạ vừa bói một quẻ đại cát, Liên minh Tây Hải chúng ta sắp tới sẽ có được cơ duyên lớn, toàn bộ xui rủi xấu xa sẽ có quý nhân xua đi giúp.” Trịnh Thời Thiên cầm cái mai rùa lắc lư, tay lẩm bẩm tính toán.
Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, có được cơ duyên, còn xuất hiện quý nhân giúp xua tan xấu xa xui rủi? Các cường giả đều bán tín bán nghi với quẻ bói của tên này, nhưng trong bọn họ nói về thôi toán đoán vận thì Trịnh Thời Thiên là kẻ am hiểu nhất, cũng không ít lần đoán đúng. Mọi người chuyển sang tò mò không biết điềm đại cát này là thế nào nhưng Thái Nhất môn chủ chỉ lắc đầu nói thiên cơ bất khả lộ.
Chỉ có đám người Lãnh Trường Phong, Bắc Cung Thượng và gia đình Lâm Vấn Thiên là lờ mờ đoán được quẻ bói nói về ai, quý nhân giúp diệt đi mối hoạ Tây Hải chẳng phải chính là Chu tiên nhân đây sắp xử lý Nam Cung Vẫn và bè lũ sau lưng lão ta sao?
Cơn mưa cũng không lớn lắm, thế là các vị đại lão đều đồng ý để mặc cho “ lộc trời” rơi xuống, hạ nhân biết chuyện nhanh chóng truyền ra bên ngoài thành. Dân chúng nghe được cơn mưa bất chợt này là điềm lành thiên giáng thì đều mừng rỡ nhảy múa còn thi nhau há miệng hứng lấy.
Lạc Thủy nhìn thấy bên dưới reo hò càng xấu hổ hơn, vậy là bao nhiêu vạn dân chúng tu sĩ đều đã được nếm mùi vị nước lồn nguyên chất của nàng rồi.
Với tu vi Tán Tiên hiện tại nàng cũng chỉ có thể làm được như thế, muốn tạo mưa lớn hơn phạm vi rộng hơn thì phải tiếp tục đột phá lên cao.
Chu Cương Liệt hài lòng đưa nàng về lại bàn tiệc, Tiểu Thiện nãy giờ vẫn bị ảo cảnh che giấu không biết tướng công cùng tỷ tỷ mới ra ngoài làm bậy.
“ Phu quân, thiếp thấy mùi nước mưa này hơi quen mà chưa nhớ ra ngửi được ở đâu.” Mũi của tiểu nương tử này rất thính, nàng đã nhiều lần cùng Lạc Thủy ân ái tay ba với Chu Cương Liệt nên tất nhiên đã ngửi qua dâm thủy của nàng ta. Hai người âm thầm nhìn nhau cười khổ, nếu để nàng ta biết cơn mưa này là nước lồn của tỷ tỷ nhất định sẽ mắng cho một trận.
Chốc lát sau tường vân dần tán đi, mưa cũng đã tạnh, Lãnh Trường Phong tiếp tục vai trò tân minh chủ cho phép tiệc rượu bắt đầu. Mọi người khắp nơi chúc tụng hắn, cạn chén nâng ly không ngớt.
Đám kĩ nữ Phiêu Miểu cung không bao giờ bỏ lỡ thời cơ, lấy Từ Linh Linh dẫn đầu, từng cô nàng duyên dáng với váy áo hở hang lộ da thịt như mời gọi nam tử khiến không ít kẻ định lực kém cỏi hứng chịu không nổi.
Chu Cương Liệt nheo mắt về phía gia đình Lâm Vấn Thiên sau đó búng nhẹ tay. Thế là lấy Bắc Cung Nhược Giai dẫn đầu đứng dậy, sau đó lần lượt là Hà Yên, Lãnh Nhược Hy, Lâm Gia Tuệ các nàng đều đồng loạt lột đi tất cả vải vóc váy áo trên người. Bốn cơ thể nóng bỏng đẫy đà với từng cặp vú bờ mông và mu lồn bại lộ.
Sau đó các nàng lại cùng nhau thể hiện vũ khúc, so với tiết mục múa khoả thân với những tư thế gợi tình đĩ thoả kia thì đám kĩ nữ Phiêu Miểu cung chỉ là trò con nít.
Tiếc là đương trường chỉ có cha con Lâm Vấn Thiên, Lâm Phàm cùng Chu Cương Liệt và Lạc Thủy xem được cảnh thật.
Bên góc còn lại, Nam Cung Vẫn điềm nhiên uống rượu cũng không nói câu nào, ba huynh đệ Vô Lượng Tam Kiệt kia thì thi nhau so tửu lượng, ăn uống hết sức nhiệt tình, thi thoảng còn ngó qua mấy mĩ nữ tại đây rồi âm thầm truyền âm bàn luận đủ lời lẽ đê tiện.
Tất nhiên chúng cũng nhiều lần nghía tới Lạc Thủy và Tiểu Thiện bằng ánh mắt bất nhã nhưng cũng không dám nhìn lâu sợ Chu Cương Liệt phát giác.
“ Tiền bối, chiều tối nay nô gia sẽ tổ chức tiệc riêng gia đình tại phủ, ta rất mong ngài cũng có mặt.” Hà Vân Khánh chất giọng dịu ngọt thanh thúy quay sang Chu Cương Liệt.
“ Được, ta nhất định sẽ tới, không phụ thịnh tình của Hà đảo chủ đâu.” Hắn cũng gật đầu đồng ý, đôi mắt không chút nể nang lướt trên đùi ngọc trắng phau lồ lộ kia.
Tiệc điển lễ diễn ra tới tận đầu giờ chiều mới kết thúc, mọi người chào lẫn nhau rồi mạnh ai nấy tản ra về, xem như kì đại hội này chính thức kết thúc, phủ thành chủ từ này thuộc về Ngũ Hành Đảo.
Nam Cung Vẫn và đám Vô Lượng Tam Kiệt cùng nhau bước ra khỏi đại môn, lão ta đứng lại nhìn lên bảng hiệu khẽ lầm bầm.
“ Một ngày nào đó lão phu sẽ không cần phải tổ chức Thập Vương hội cóc khô gì nữa, ta sẽ vĩnh viễn là minh chủ Tây Hải, các ngươi sẽ phải tuân thủ theo mọi mệnh lệnh của ta. Lúc đó cũng là ngày lão phu dẫn các ngươi về trung thổ đòi lại món nợ đã mất năm xưa.”
0 bình luận