Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 404: Tây Hải vĩnh thịnh
Nếu nói ở đây có người thứ hai nhìn ra thân phận diễm nữ tuyệt sắc kia thì đó chính là Lý Đạo Thành, ông ta đờ cả người ra suýt rơi cả phất trần, phong phạm đạo gia lão tổ mất sạch.
“ Là bà ấy?”
Làm sao ông ta có thể quên được, thời kì hậu Phong Thần, khi tiên nhân đã rời khỏi phàm thế để lại một vùng Tây Hải hỗn loạn, tranh đoạt giết chóc cùng với cơ duyên song hành. Lý Đạo Thành lúc đó cũng chỉ là một đạo sĩ Hoá Thần cảnh đã kết bạn với một trang tuyệt sắc mĩ nhân cùng nhau ngao du khắp nơi tìm kiếm cơ duyên.
Sau đó hai người tại bờ Tây Hải vô tình gặp được vị Tổ Sư Bồ Đề, được nghe ông ấy giảng giải đạo thuật vô thượng suốt bảy ngày, từ trong đó hai người lần lượt ngộ ra con đường của riêng mình, lăn lộn ở Tây Hải một thời gian rồi tự tạo lập thế lực, chính là Thanh Vân Cung huy hoàng hôm nay. Còn nữ tử kia không ai khác chính là Hà Vân Khánh lão tổ của Mặc Ngọc Đảo.
Không ngờ sau từng ấy năm ông ta có thể một lần nữ chiêm ngưỡng dung nhan đã từng là một trong những giai nhân tuyệt sắc nhất Tây Hải, trong lòng cũng âm thầm thắc mắc tại sao đột nhiên bà ta lại trẻ hoá, lại còn ăn mặc nóng bỏng như vậy nữa.
“ Ô, đã đến đông đủ rồi sao? Xin các vị thứ lỗi chúng ta đến trễ.” Hà Vân Khánh tiến tới môi thơm khẽ cười với Lãnh Trường Phong làm vị minh chủ tuy đang cấm dục vẫn dại ra vì mê mẩn.
“ A... đạo hữu đây là..?
“ Haha, cả Lãnh đảo chủ cũng không nhận ra bà già này hay sao?” Hà Vân Khánh lấy quạt che miệng cười duyên dáng.
“ Cô là... Hà Vân Khánh?” lúc này Lữ Huyên bước lên hơi nhíu mày nghi hoặc hỏi.
“ Ồ, ánh mắt của Lữ cung chủ quả nhiên tinh tường hơn mấy tên đàn ông đui mù ở đây, chính là lão thân.” Khi nghe đảo chủ Mặc Ngọc Đảo gật đầu xác nhận thì xung quanh cũng nổ ra một tràng kinh ngạc đến ồ lên, từ khi nào bà già kia lại hoá thành gái đẹp như vậy rồi?
“ Ây dô, ta cứ ngờ ngợ hoá ra là bà thật, không, bây giờ phải gọi là tỷ mới đúng, cuối cùng Hà đảo chủ cũng biết chú trọng hình thức bên ngoài rồi, tỷ có bí quyết gì mà lại phản lão hoàn đồng như vậy có thể chỉ cho tiểu muội học hỏi được hay không?”
Đối với hầu hết nữ nhân thì không gì quan trọng bằng cái đẹp, giữ gìn nhan sắc tươi trẻ vĩnh cửu, nhất là đám kỹ nữ Phiêu Miểu cung chuyên dùng thân thể để dụ dỗ nam nhân thì càng để ý hơn.
“ Chà, chẳng là con gái và con rể ta vừa hiếu kính một viên dưỡng sinh trú nhan đan, bà già này cũng không phụ lòng tốt của nó nên đã phục dụng khiến dung nhan trở lại thời xuân sắc, thật tiếc đan này cũng chỉ có một viên không chia sẻ cho Lữ cung chủ được rồi.”
Nghe Hà Vân Khánh nói mà mấy nữ nhân tại hiện trường âm thầm ao ước, đã là phái đẹp thì ai mà không muốn có được nhan sắc vĩnh cửu.
Kì thực giới tu hành cũng tồn tại không ít pháp thuật và đan dược có tác dụng dưỡng nhan bất lão, nhưng hầu hết đều sẽ có trả giá. Đám người đứng đầu thế lực ở đây ngoại trừ lão già Nam Cung Vẫn thì đều gần như đồng thế hệ hơn kém nhau chỉ tầm trăm tuổi nhưng bề ngoài lại rất khác biệt.
Có người già lão râu tóc bạc phơ như Lý Đạo Thành, có kẻ vẫn giữ vẻ trung niên phong độ như Lãnh Trường Phong hay Bắc Cung Thượng. Kì thực chính là tùy theo ý thích hình tượng của bản thân mà họ chọn lựa có giữ gìn dung nhan hay không.
Có người luôn muốn bản thân uy phong xinh đẹp trong mắt chúng nhân, cũng có người không để ý lắm đến hình tượng nên có già cũng không sao.
Trước đây Hà Vân Khánh cũng thuộc một trong những mĩ nhân hàng đầu Tây Hải, sau khi có được chút chỗ đứng, bà ta mới nghĩ đến việc tìm người nối dõi, tuy nhiên bản thân cũng là một nữ cường nhân không thích lấy chồng cho nên bà ta đã tự lựa chọn rất nhiều kẻ có tư chất tốt lén lút lấy giống của họ rồi tự mình thụ thai.
Cả Hà Yên lẫn mấy đứa con sau này của bà ta đều được sinh ra như vậy, không ai biết phụ thân của mình. Hà Vân Khánh sau khi có đủ hậu bối truyền thừa cũng không quan tâm lắm đến nhan sắc nữa cứ thể để bản thân dần trở nên già lão như hôm nay.
Chiều hôm qua bỗng nhiên con gái lớn Hà Yên và tên hiền tế Lâm Vấn Thiên đến thỉnh an bà, sau đó dâng lên năm khoả đan dược, sau khi nghe công dụng bà ta hết sức giật mình, đây rõ ràng là tiên đan do vị Chu tiên nhân kia tặng.
Đã là người thì ai mà lại chê cơ duyên tiên ban này, đã có thể tẩy gân phạt cốt lại còn phản lão hoàn đồng, tuổi thọ tăng hơn gấp đôi nữa. Nghe lời con gái và con rể Hà Vân Khánh lập tức phục dụng năm viên đan dược.
Quả nhiên sau đó cơ thể già lão như được tân sinh lột xác, bà ta cảm thấy mình như trở lại thời xuân sắc tràn đầy năng lượng.
Mà trong năm viên dương căn đan kia Chu Cương Liệt đã sớm bố trí quy tắc thay đổi nhận thức của Hà Vân Khánh về ái dục và luân lý, bây giờ suy nghĩ và hành vi của bà ta đã dần chuyển biến mà chính chủ cũng không hề hay biết.
Đơn cử như cách ăn mặc hiện tại, nếu là Hà Vân Khánh lúc trước sẽ không bao giờ chịu diện y phục gợi cảm như thế này, nhưng sáng nay khi con gái và hai đứa cháu dâu đem bộ váy xẻ tà này tới chỉ cần dụ dỗ vài câu đã khiến bà chấp nhận mặc vào.
“ Chà, Hà đảo chủ quả thật là hoa đẹp ẩn giấu hương thơm nha, ta đã đi qua muôn nơi, thấy rất nhiều mĩ nữ, nhưng nhan sắc này đủ để đứng hàng đầu khó ai sánh bằng rồi.” Chu Cương Liệt tiến tới hào hứng bắt chuyện.
“ Tiền bối đã quá lời rồi, nô gia dù có trẻ hoá thì làm sao sánh được với hai vị tiên tử bên cạnh ngài được.” Hà Vân Khánh cũng tự thay đổi cách xưng hô, với dung mạo hiện tại đâu thể gọi là bà già nữa.
Quả thực đúng như Hà Vân Khánh nói, Tiểu Thiện vốn đã mang hương sắc thánh khiết trẻ trung mộc mạc, Lạc Thủy hôm nay còn đặc biệt khiến bọn nam nhân ở đây đều không dám nhìn lâu sợ bị thất thố, từ cơ thể nàng như toả ra thứ gì đó hấp dẫn lấy họ, những tên trẻ tuổi định lực hơi kém chút thì đũng quần đã cương cứng phải che đậy hết sức xấu hổ.
“ Cảm tạ Chu tiền bối đã ban tặng tiên đan.” Nàng ta âm thầm truyền âm bổ sung.
“ Hà đảo chủ đừng quá để ý ân tình, bản thân ta cũng rất thích chiêm ngưỡng cái đẹp, nàng bây giờ không chỉ nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn mà ăn mặc cũng thật cuốn hút, dù có là tiên nhân như ta cũng cảm thấy động lòng phàm nha.” Chu Cương Liệt cũng thể hiện bộ mặt si mê truyền âm tán tỉnh trở lại.
Hà Vân Khánh đối với câu nói có phần sổ sàng của hắn không những không phản cảm lại còn rất hưởng thụ, suy nghĩ nhận thức của nàng này hiện tại đã rất thoáng.
Gia đình Lâm Phàm sau đó cùng nhau ngồi xuống vị trí đã được sắp xếp sẵn, Chu Cương Liệt cũng cùng Tiểu Thiện và Lạc Thủy xếp bàn ngay bên cạnh.
“ E hèm, mọi người đã đến đông đủ, giờ lành cũng sắp tới, chúng ta chuẩn bị bắt đầu điển lễ thôi.” Lãnh Trường Phong đằng hắng giọng thu hút chú ý.
Chín vị đứng đầu khác đồng loạt đứng dậy, họ tập trung đứng thành hình tròn xung quanh đỉnh đồng ở giữa sân. Vẻ mặt ai nấy đều trịnh trọng nghiêm túc không đùa cợt.
Những người khác trong sân cũng nhất thời yên lặng quan sát, Tiểu Thiện lần đầu được xem nghi thức tế điển thành chủ cũng vô cùng hứng thú hấp háy mắt tò mò.
Chu Cương Liệt nảy ra một ý tưởng, hắn cười gian xảo phất tay tạo ảo cảnh rồi kéo lấy Lạc Thủy đang nhu thuận đứng kế bên đi.
“ A, chủ nhân tính làm gì vậy?” nàng giật mình ngơ ngác hỏi nhưng chân vẫn bước theo.
“ Hê hê, tặng cho điển lễ này một trận mưa xuân xem như chúc phúc, ta cần nước của nàng.” Nhìn vẻ mặt đê tiện của vị chủ nhân này Lạc Thủy biết ngay hắn lại có chủ ý gì không tốt lành rồi.
Lấy lão già Nam Cung Vẫn dẫn đầu, mười vị chủ thế lực trên tay cầm nén nhang cùng mộc bài xá ba lần về phía đỉnh đồng.
“ Hoàng thiên hậu thổ, Thiên Địa Nhật Nguyệt chứng giám, hôm nay liên minh Tây Hải tề tựu tại Thập Vương Thành đề ra minh chủ, trên thuận ý trời, dưới hợp lòng dân. Nay ta, Nam Cung Vẫn các chủ Tiềm Long Các nhượng vị trả ấn kiếm, thập niên thượng vị giao cho Lãnh Trường Phong đảo chủ Ngũ Hành Đảo.....”
Nam Cung lão già đọc một tràng điếu văn dài loằng ngoằng theo đúng nghi thức, kế tiếp lão tổng quản già lại lần nữa xuất hiện, trên tay ông ta bưng một cái khay phủ vải đỏ phía trên đặt một ấn ngọc khảm hình Thủy Long cùng một thanh bảo kiếm điêu khắc tinh xảo.
Đây là ấn và kiếm đại diện cho minh chủ, có giá trị tượng trưng rất lớn. Lãnh Trường Phong từng bước đi lên cầm lấy hai đồ vật giơ cao.
Lúc này xung quanh phủ thành chủ đám hạ nhân được sắp xếp lập tức đốt lên pháo hoa, tiếng nổ đì đùng cùng ánh sáng bay rợp trời, ngoài kia dân chúng nghe được đều đồng loạt vỗ tay vui mừng.
“ Hoan hô tân minh chủ, Thập Vương trấn thủ, Tây Hải vĩnh thịnh...”
“ Thập Vương trấn thủ, Tây Hải vĩnh thịnh...”
Âm thanh vang dội khắp các đường xá ngõ ngách của Thập Vương Thành như báo hiệu niên đại mười năm của minh chủ mới.
“ Á... ưm... ân... chủ nhân... kì cục quá... ôi... ưm... Á á á.... em ra.... ra rồi, ra nữa rồi... hô ô ô....”
Bên dưới dân chúng hò reo mừng vui với lễ hội thì ngay phía trên đầu họ lại là cảnh tượng khác, một đại mĩ nhân vẻ đẹp tựa như thần nữ hạ phàm đang trần truồng ngồi bệt trên mây, nàng này còn ai khác ngoài Lạc Thủy.
Mà vị chủ nhân ác ôn dâm dật kia thì ở ngay phía sau đang ra sức thò hai ngón tay vào âm đạo của nàng, hắn canh trúng điểm G nhạy cảm nhất mà ra sức móc vọc tưng bừng.
“ Ọc... ọc... chóc... chách...”
“ Á á á .... ô... trời ơi... ha... em ra nữa... nhiều nước quá... ôi trời ơi... ưm... Á... chủ nhân.... em.... em phun nước đây.... hiiii....”
0 bình luận