Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 403: Chuẩn bị điển lễ
“ Ui ui cái lưng của người ta, hức... hỗn đản nhà chàng, muốn chơi chết thiếp thật hay sao? Ai dô cả người mỏi nhừ rồi, huhu...”
Tiếng than khóc ai oán nức nở của Tiểu Thiện như mở màn cho một ngày mới tràn đầy năng lượng. Tiểu nương tử đáng thương đêm qua vừa bị lang quân quần thảo cho ngất lên xỉu xuống nhưng vì yêu chiều hắn nên cũng oằn mình chịu trận.
Những tưởng tất cả đã xong ai dè mới tờ mờ sáng Chu Cương Liệt đã cùng Lạc Thủy bế bồng nhau sau đó lại ép nàng chơi chung, mặc nàng hết khóc lóc lại van xin nhưng hai con người ác độc vẫn bắt nàng bày đủ loại tư thế bất nhã, cả hai lỗ bị con quái vật giữa chân hắn dập cho tả tơi.
“ Nào nào ngoan uống đan dược này vào sẽ nhanh khoẻ lại thôi, cho ta xin lỗi, ta hứng chí quá.” Chu Cương Liệt cũng hết cách với cô vợ mè nheo mít ướt này chỉ biết hạ giọng dỗ dành.
“ Khoẻ lại để dâm tặc chàng tiếp tục hành hạ người ta sao? Không uống.” Tiểu Thiện bĩu môi nằm sấp trên giường nước mắt lưng tròng, bên dưới hạ thân chảy đầy mật dịch của hai người.
“ Muội đừng giận chủ nhân nữa, chàng ấy là yêu thương muội quá nên mới ra sức muốn làm muội sướng thôi mà.” Lạc Thủy cũng chỉ biết dịu dàng dỗ ngọt vị chính thất phu nhân này.
“ Tỷ cũng cùng một giuộc với chàng ấy bắt nạt muội còn nói gì mà yêu thương nữa, xem đi, giường cũng bị tỷ làm ướt nhẹp rồi không phải sao?” Tiểu Thiện vùng vằn không chịu, Lạc Thủy nghe nàng nói cũng đỏ bừng mặt không dám có ý kiến, quả thực sau khi đột phá dường như nước nôi cũng nhiều hơn gấp bội. Bị chủ nhân chơi đến nỗi cả giường gối đều ướt đẫm rồi.
“ Thôi nào, mau uống vào đan dược hồi phục, ta hứa không làm gì nàng nữa đâu, trời sáng rồi, chúng ta còn phải đi xem điển lễ tân nhậm thành chủ nữa.” Chu Cương Liệt bá đạo ôm lấy Lạc Thủy vào lòng mà vỗ về, hắn ngậm khoả đan dược vào miệng sau đó hôn xuống.
Tiểu Thiện bị động để cho hắn muốn làm gì thì làm nhưng khi hai môi quấn lấy nhau thì cô nàng lập tức say sưa đáp trả lại, viên thuốc phục hồi từ miệng hắn tuồng qua bên miệng nàng, hai cái lưỡi ướt át cùng nhau quấn quýt lấy.
Đan dược tan ra thấm vào cơ thể khiến Tiểu Thiện cảm thấy thoải mái vô cùng, đau đớn mệt mỏi mất sạch, âm hộ đang sưng tấy chưa khép lại cũng nhanh chóng phục hồi hồng hào se khít.
“ Ưm... chụt...chụt...”
Hai người vẫn tiếp tục nút lưỡi nhau thêm mấy phút nữa mới thòm thèm tách ra, nhìn tiểu nương tử đã không còn giận dỗi, Chu Cương Liệt đắc ý không thôi, cô nàng này chính là nghiện hôn môi, chỉ cần cùng nàng giao lưu miệng lưỡi thì nàng sẽ quên hết hờn giận.
“ Hứ, tạm tha cho chàng.” Nàng vỗ lên ngực hắn một cái coi như trút giận, hắn tiếp tục ôm lấy Lạc Thủy cũng đưa miệng ngậm lấy cánh môi của nàng hôn đắm đuối, hai nữ nhân này ai cũng có phần không thể bên trọng bên khinh được.
Chu Cương Liệt cùng hai nàng sau đó vội vã mặc vào quần áo, giúp nhau chỉnh sửa y phục cho chỉnh tề rồi hắn đưa các nàng bay khỏi Bạch phủ đi tới Phủ Thành Chủ.
Trên đường phố khắp nơi trong thành người dân đang nô nức tổ chức lễ hội, cùng nhau ăn uống hát hò cùng rất nhiều trò vui chơi. Âm thanh đàn ca cười đùa đâu đâu cũng có. Sau khi võ hội kết thúc tìm ra được quán quân thiên kiêu thì dân chúng Thập Vương Thành sẽ tổ chức một ngày lễ hội ăn mừng tân nhiệm thành chủ theo phong tục. Ngày này mọi người sẽ gác lại công việc, khắp các nơi trong Tây Hải đều có người tề tựu về.
“ Ừm, lúc thiếp mới chín tuổi cũng từng cùng phụ mẫu đi chơi hội, mới đây đã gần mười năm qua rồi.” Tiểu Thiện ngồi trong lòng lang quân nhìn khung cảnh phồn hoa đô hội bên dưới, đôi mắt hơi ướt nước vì chợt nhớ đến cha mẹ.
“ Nàng sẽ không phải cô đơn nữa đâu, còn có ta cơ mà.” Chu Cương Liệt càng ôm nàng chặt hơn, bàn tay hai người nắm lấy nhau.
“ Ừm, thiếp không buồn nữa đâu.” Tiểu Thiện cảm nhận sự quan tâm của tướng công con tim như được sưởi ấm hạnh phúc mỉm cười.
Bên ngoài dân chúng và tu sĩ các nơi vui chơi thoả thích với lễ hội, trong phủ thành chủ thì lại là khung cảnh khác, uy nghiêm trang trọng vô cùng.
Hai hàng nghi trượng xếp hàng bên ngoài đại môn, người hầu thị nữ quần áo mới toanh đi lại sắp xếp mọi thứ. Trước đại sảnh là một khoảng sân rộng lát gạch điêu khắc Thủy Long uốn lượn, một cái đỉnh đồng lớn đặt ở giữa với những dãy bàn dài bày biện đủ loại đồ ăn, rượu, hoa quả.
Điển lễ bên trong chỉ có người của thập đại môn phái và khách mời quan trọng mới được tham dự, khi Chu Cương Liệt cùng hai nữ nhân của mình đến nơi lập tức có hạ nhân cung kính dẫn vào trong.
Lãnh Trường Phong ăn mặc chỉnh chu thể hiện rõ phong thái tân minh chủ oai phong quyền lực đang đứng nói chuyện với các vị thủ lĩnh khác trong Thập Vương, tại hiện trường đã có Kim Mao Sư Vương, A Du Đà, Ninh Hồng Chí, Bắc Cung Thượng, Trịnh Thời Thiên, Lý Đạo Thành, Lữ Huyên cùng đệ tử trưởng lão thế lực.
Lão già Nam Cung Vẫn cùng đám Vô Lượng Tam Kiệt kia ngồi riêng một bàn không tham gia trò chuyện, vẻ mặt lão ta vẫn âm trầm như nước không nhìn ra vui giận.
“ A tiền bối đã đến, mời ngài qua bên này, tại hạ đã chuẩn bị sẵn bàn cho ngài và cả phu nhân rồi.” Lãnh Trường Phong niềm nở cung kính đón tiếp, hắn thể hiện uy phong minh chủ với ai cũng được nhưng riêng vị tiên nhân này nhất định không dám thất lễ.
Những kẻ khác đều khẽ gật đầu xem như thân thiện với hắn, dù sao Chu Cương Liệt cũng là người đã cứu cho Thập Vương hội thoát khỏi tràng máu tanh hôm qua.
“ Haha, Lãnh đảo chủ thật đủ oai phong đó nha, ngươi cứ tiếp khách để ta tự nhiên là được rồi.” Chu Cương Liệt tiến tới vẫn điệu bộ hào sảng thân thiết vỗ vai Lãnh Trường Phong.
“ Uầy, tại hạ được làm minh chủ cũng là nhờ ơn tiền bối tiến cử Lâm Phàm, ngài còn cho ta bao nhiêu cơ duyên, Lãnh mỗ đời này không dám quên.”
“ Sau khi làm minh chủ thì tiếp theo ngươi định làm gì?” Chu Cương Liệt đưa mắt dò hỏi.
“ Đã là minh chủ kiêm luôn thành chủ thì mười năm tới tại hạ phải toạ trấn tại Thập Vương Thành này, ta sẽ để muội muội ta về địa bàn Ngũ Hành Đảo đưa thêm nhân lực tới, vừa làm trọn trách nhiệm của minh chủ vừa tranh thủ phát triển thêm thôi.” Lãnh Trường Phong thành thật đáp.
“ Vậy Ngũ Hành Đảo thì sao? Không có Địa Tiên hậu kỳ chăm nom không sợ sẽ bị kẻ khác chiếm lĩnh?”
“ Ầy, tại hạ đã là minh chủ thì vẫn có chút quyền điều động cường giả, minh ước được lập nên trong Thập Vương không được đoạt địa bàn của nhau, nếu Ngũ Hành Đảo của tại hạ bị ngoại địch tập kích thì những vị thủ lĩnh khác có trách nhiệm cứu giúp, còn hiện tại đã có thê tử của tại hạ quán xuyến công việc, chắc cũng không ai mắt mù dám đánh tới đâu.” Lãnh Trường Phong giải thích.
Chu Cương Liệt âm thầm mặc niệm cho tên minh chủ này. Giao địa bàn cho vị nương tử lẳng lơ Khổng Gia Linh kia quản lý chục năm, e là cô ta sẽ vui đến nỗi nhảy múa luôn mất, từ nay ả muốn chơi thế nào thì chơi, mỗi ngày kiếm hàng chục hàng trăm tên nam nhân chơi trò loạn giao ngay tại chính điện, mười năm sau chỉ sợ đàn ông của cả Ngũ Hành Đảo ai cũng địt và bắn ngập lồn đảo chủ phu nhân không biết bao nhiêu lượt rồi.
Ừm, sắp tới chắc cũng nên làm chút công tác tư tưởng cho Lãnh Trường Phong và Bắc Cung Thượng, hai tên này là chủ thế lực hai phương, khiến họ suy nghĩ thoáng hơn thì gia đình Lâm Phàm cũng coi như thoải mái mà loạn dâm không phải che giấu nơm nớp.
Lúc này đại sảnh đang náo nhiệt bỗng im ắng lạ thường, Chu Cương Liệt và Lãnh Trường Phong nhìn về phía đại môn sau đó âm thầm hiểu ra lý do.
Ở đó lấy Lâm Phàm cùng Lâm Vấn Thiên đi trước, theo sau là một đám năm đại mĩ nhân đang oanh oanh yến yến toả sắc lung linh dắt nhau đi vào. Bốn người trong đó thì mọi người ai cũng nhìn ra thân phận.
Mỹ phụ nhân khuôn mặt thục nữ dịu dàng với dáng vóc đẫy đà thành thục chín mọng là Hà phu nhân nương tử của Lâm Vấn Thiên, nữ chủ của Mặc Ngọc Đảo. Bên cạnh là thiếu nữ khuôn mặt non tơ tóc để hai chùm dài, thân hình lại phát triển hơn so với tuổi, vòng một nở nang, vòng eo thon thả cùng bờ bông núng nính nhìn mà muốn thuận tay vỗ cho mấy cái, nàng này không ai khác là Lâm Gia Tuệ con gái Lâm Vấn Thiên cũng là muội muội ruột của yêu nghiệt Lâm Phàm.
Người thứ ba cũng là nữ tử cao nhất nhóm, bộ váy áo màu vàng nhạt điệu đà, thân hình hơi gầy nhưng những chỗ cần lồi lõm vẫn rất đủ đầy, phong phạm tự tin mạnh mẽ đúng chất ngự tỷ, đây rõ ràng là tiểu muội của tân thành chủ, phó đảo chủ Ngũ Hành Đảo Lãnh Nhược Hy. Cuối cùng là mĩ nữ thanh xuân với vẻ đẹp nhu mì thanh đạm, nụ cười nhẹ nhàng luôn nở trên môi, vóc dáng thon thả với ba vòng rất chuẩn, làn da trắng như mỡ đông, nàng là minh châu của Cổ Đảo, ái nữ Bắc Cung Nhược Giai.
Bốn nàng này tuy tuyệt trần xinh đẹp nhưng ai ở đây cũng đã sớm nhận ra, chỉ có mĩ nhân thứ năm đứng giữa mang cho người ta cảm giác vừa lạ lẫm lại cực kì quen thuộc.
Nàng này tuổi độ ngoài ba mươi ăn mặc có phần khá táo bạo với bộ váy liền thân bó sát cơ thể khoe trọn những đường cong tuyệt hảo nhất, tà váy xẻ cao một bên tới tận hông khiến đùi ngọc mĩ miều không tỳ vết trắng tinh tươi lộ ra.
Mái tóc mây bồng bềnh, cặp mắt phượng thanh tú với đôi mi dày cong vút tràn đầy diễm tình, cái mũi cao thẳng, bờ môi được tô chút son bóng khiến chúng như quả mật đào chín mọng làm đám nam nhân chỉ muốn cắn một cái.
Trên tay nàng cầm cái quạt gấp khẽ phe phẩy, khuôn mặt luôn treo nụ cười làm mê luyến bao nhiêu trái tim nam tử ở đây, dù có là Địa Tiên định lực cao như Trịnh Thời Thiên, Kim Mao Sư Vương hay ba anh em cây khế Vô Lượng kia đều âm thầm nuốt nước dãi.
Nàng này là ai? Tây Hải còn đại mĩ nhân như vậy? Sao lại đi chung với đám người Lâm Vấn Thiên? Đây là câu hỏi chung của đa số mọi người ở đây, tất nhiên là trừ Chu Cương Liệt, hắn biết lai lịch của nàng này.
0 bình luận