Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 401: Kẻ thù dự mưu
Trong chính điện thuộc đại trạch của Tiềm Long Các, Nam Cung Vẫn mặt già nhăn nhó âm trầm, bên dưới ngồi năm người chính là Vô Lượng Tam Kiệt ba huynh đệ Lưu Ấp, Quan Thao, Trương Bàn cùng với Lý Đạo Thành và Lữ Huyên.
Bầu không khí tĩnh lặng cùng với tiếng nhai nhóp nhép của tên béo Trương Bàn khiến ai nấy đều khó chịu.
“ Tại sao lúc Hải nhi cháu ta bị súc sinh kia sát hại các ngươi không ai đứng ra cứu giúp? Các ngươi đây là muốn lão phu tuyệt tử tuyệt tôn hay sao?” Nam Cung Vẫn trừng mắt quan sát một vòng những đồng minh thân cận bên dưới.
“ Hừm, lão già ông còn mặt mũi trách móc chúng ta sao? Nếu không phải tại ông dạy cháu không nghiêm để tên đó làm ra đủ loại hành động tự hủy thì sao phải mất mạng chứ.” Lữ Huyên bĩu môi chống tay lên thành ghế, áo trễ vai lộ ra cả nửa bầu vú khiến Lưu Ấp ngồi đối diện háo sắc nhìn không chớp mắt.
“ Nam Cung Hải dám dùng công kích của ngươi muốn tàn sát bao nhiêu người, đó là hành vi cực kì nặng, không thể nào thoát khỏi tử hình, dù Lâm Phàm không ra tay cũng sẽ có kẻ khác trong Thập Vương xử lý hắn thôi.”
Lý Đạo Thành híp mắt lạnh nhạt đáp, bản thân ông ta tu hành đạo môn cũng giữ gìn giới luật kĩ càng, đệ tử dưới trướng đều được dạy dỗ nghiêm cấm giết hại người vô tội tránh phạm phải sát nghiệp. Ông ta cực kỳ bất mãn trước cảnh tên Nam Cung Hải kia xem mạng người như cỏ rác và cả thói bao che hậu bối của lão già Nam Cung Vẫn này.
“ Lão già ông cũng đừng trách chúng ta, tên hậu bối đó tự làm tự chịu mà thôi, ông cũng không cần phải quá tiếc thương thứ không đáng.” Quan Thao vắt chéo chân hờ hững nói.
“ Ý ngươi là sao? Cháu ta chết trước mặt mà bảo ta không tiếc thương? Ta không phải loại ác nhân máu lạnh như ba huynh đệ ngươi đâu.” Nam Cung Vẫn nghiến răng tức giận.
“ Bớt nóng lại, thực sự không đáng, từ khi tên tiểu tử đó nuốt vào tinh huyết của yêu long thì hắn đã không còn là cháu ruột của ông rồi. Hừ, quả thực là ngu dốt không tả nổi, chỉ vì một trận so tài không quan trọng mà tự hủy hoại bản thân như thế.
Long huyết kia đã hoàn toàn khiến hắn trở thành bán yêu, dã tính nhưng linh trí sẽ bị giảm sút, hình dáng cũng không thể thay đổi, Nam Cung lão gia tử ông còn nghĩ đó là cháu mình sao? Hắn còn có thể kế thừa Tiềm Long Các nữa sao?
Lão già nhà ông cũng biết mục đích và lợi ích khi làm theo kế hoạch của sư phụ chúng ta, ông thực sự dám để một tên hậu nhân ngu dốt như thế làm chủ Tiềm Long Các tương lai sao?”
Nghe từng câu của tên lão đại Lưu Ấp chất vấn, Nam Cung Vẫn lặng thinh cúi đầu, tuy hắn nói khó nghe nhưng lão biết đúng không thể cãi.
“ Ôi chà, ta thấy tuy lão già ông nhìn như hết xí quách nhưng vẫn là Địa Tiên thọ mệnh dồi dào, mau kiếm vài chục nữ nhân gieo giống thế nào cũng sẽ có cả lứa hậu nhân mới, cần gì phải đau lòng vì một tên tôn tử phế vật ngu ngốc như thế.” Trương Bàn vẫn bộ dáng gặm đùi lợn miệng đầy dầu mỡ nói chuyện.
“ Vả lại thời điểm Lâm Phàm ra tay giết tên ngốc kia không phải ông không biết dù có ra tay muốn cứu cũng chắc chắc sẽ bị ngăn cản, chẳng phải ông đã dùng tinh thần công kích vẫn thất bại đó sao?” Quan Thao nhe răng vẩu ra tiếp lời.
“ Phải rồi, nhưng kẻ nào đã giúp súc sinh kia đỡ được công kích tinh thần của ta? Không lẽ là đám người Hà Vân Khánh, Lâm Vấn Thiên hay Lãnh Trường Phong?” Nam Cung Vẫn lúc này mới nhíu mày nhớ lại.
“ Không, chúng ta ở bên khán đài đã quan sát kĩ mọi sự việc trong tầm mắt, không ai trong bọn chúng ra tay, kẻ giúp cho Lâm Phàm chính là cái tên đã hoá giải một kích toàn lực do cháu ngươi ném ra.”
Nghe Lưu Ấp nói, Nam Cung Vẫn nhớ lại kẻ được cho là Thầy của Lãnh Trường Phong kia.
“ Là tên họ Chu đó sao? Thì ra là hắn làm lỡ thời cơ cứu Hải nhi của ta, được lắm, ta nhớ kĩ ngươi rồi.”
Nam Cung Vẫn không phải kẻ rộng lượng, ông ta thù rất sâu, trong lòng quyết định phải giải quyết hết những kẻ có liên quan đến cái chết của cháu mình.
“ Hừm, với thực lực hiện tại của ông dù có ở khi đỉnh phong cũng chưa chắc là đối thủ của tên đó, nhớ xem hắn ta hoá giải đòn đánh phong ấn của ông dễ dàng như thế nào. Nhưng không sao, chúng ta và tên đó cũng có chuyện cần giải quyết với nhau, khi đó ông có thể đi theo cùng huynh đệ ta làm thịt hắn.” Lưu Ấp khoanh tay nghiêm giọng nhắc nhở.
“ Ừm... các vị nói ta mới nhớ đến một chuyện, khoảnh khắc tên đó sử dụng khối lập phương lôi điện kia phá giải nguy cơ khiến ta cảm nhận được nguồn năng lượng hết sức quen thuộc....” Nam Cung Vẫn đăm chiêu xoa cằm.
“ Ý ông là sao? Quen thuộc như thế nào?” Lý Đạo Thành ngồi khoanh chân đúng tư thế đạo gia hé mắt hỏi.
“ Hẳn các vị nhớ mấy tháng trước ta chính là lật thuyền trong mương bị hai tiện nhân Tần quốc kia giở thủ đoạn đánh bại chứ?”
“ Nhớ rất rõ, cũng vì thất bại của ngươi mà làm kế hoạch của sư phụ phải kéo dài thêm bao nhiêu năm.” Lưu Ấp liếc xéo đáp.
“ Sở dĩ hai ả kia có thể phá được trận pháp do hai đứa con của ta và hai tên cung phụng bày ra, phản sát giết sạch cuối cùng còn suýt giết được lão phu là do chúng sử dụng mấy đòn sát chiêu được phong ấn trong ngọc bài. Ta lúc đó phần vì nóng nảy phần lại lơ là nên dính phải đòn nặng. Và ta nhớ rất kĩ, sát chiêu hai tiện nhân kia sử dụng cũng là lôi điện đa sắc, khí cơ y hệt khoả lập phương lúc nãy tên họ Chu kia thi triển.” Vẻ mặt Nam Cung Vẫn sa sầm lại khi nhớ về khoảnh khắc hai đứa con chết thảm, bản thân mình cũng suýt thì đi đời.
“ Thủ đoạn phong ấn chiêu thức trong ngọc bài, ồ, hèn gì lão già ngươi thân là Địa Tiên tối đỉnh lại dễ dàng bị chúng đánh tả tơi như thế.” Lữ Huyên gật gù ra vẻ thương hại.
“ Khoan đã, ý ngươi là tên họ Chu đó có liên quan đến chuyện hai ả Tần quốc kia, cũng là kẻ đứng sau giật dây làm Tiềm Long Các ngươi suýt hủy diệt?” Lý Đạo Thành trầm ngâm nhíu mày.
“ Ngươi có nhớ lầm hay không?” Quan Thao đưa ánh mắt dò xét.
“ Hừ, bây giờ nghĩ kĩ lại, làm gì có chuyện lầm, khí cơ của từng người đều không giống nhau, lão phu đã kinh qua nguy hiểm sinh tử làm sao quên được khoảnh khắc đó, chiêu lôi đình khủng bố đó từ màu sắc đến chân nguyên đều y hệt khối lập phương gã họ Chu kia thi triển.
Ta đã từng dò la được ái nữ Bắc Cung gia Cổ Đảo ở vòng trước dùng hai chiêu thức lôi hệ giành chiến thắng trước Từ Linh Linh cũng là do tên đó dạy.
Và các vị có để ý hay không? Tên khốn họ Chu đó tuy ngoài mặt nhìn rất vô hại cả ngày hi hi ha ha cười đùa vui chơi nhưng hắn hết lần này đến lần khác đều làm những việc tổn hại lợi ích của chúng ta.”
Sau khi nghe lão già nói, năm vị ngồi dưới đều im lặng suy ngẫm, đúng là kẻ này xuất hiện tại Ngũ Hành Đảo rất đáng ngờ.
“ Thà tin là có, đừng tin là không, chúng ta phải hết sức đề phòng tên này.” Lưu Ấp nghiêm túc nói.
“ Có thể dùng một đòn khiến Nam Cung lão gia tử trọng thương nặng, hoá giải công kích toàn lực của lão ấy, cản phá luôn sát thương tinh thần, các vị, có khi nào tên đó cũng là kẻ siêu việt Địa Tiên hay không?”
Lữ Huyên đột ngột lo lắng hỏi, điều ả ta vừa thắc mắc cũng khiến những người còn lại giật mình suy ngẫm.
“ Không, không thể, phàm giai đã vắng bóng tiên nhân từ lâu, họ dù có mặt cũng cực kỳ điệu thấp sẽ không ngang nhiên đi khắp nơi lại xen vào sự vụ của chúng ta như vậy.” Lưu Ấp lắc đầu bác bỏ.
“ Nếu hắn quả thật là tiên nhân thì Nam Cung lão gia tử đã sớm vong mạng, làm sao có thể còn sống, lúc sáng đòn thế hắn thi triển tuy mạnh mẽ nhưng vẫn nằm trong phạm trù linh khí Địa Tiên. Chắc là một lão già sống lâu năm nên thực lực mới cao cường hơn hẳn bình thường mà thôi.”
“ Vừa hay chúng ta cũng có chuyện muốn xử lý hắn, các vị có muốn trợ giúp một tay?” Quan Thao đảo mắt giảo hoạt qua từng người ở đây.
“ Được, lão phu phụng bồi, ta phải làm cho ra lẽ xem hắn có phải kẻ đứng sau hai tiện nhân kia hay không.” Nam Cung Vẫn lập tức gật đầu chấp thuận.
“ Còn hai người thì sao? Nếu chịu giúp chút sức lực ta sẽ bẩm tấu với sư phụ công lao của các vị, nhất định người sẽ có thưởng xứng đáng đó.”
Lý Đạo Thành cùng Lữ Huyên trao đổi ánh mắt qua nhau sau đó cũng đồng ý hỗ trợ, dù sao cũng chỉ là vây giết một tên Địa Tiên có chút hùng mạnh, họ cũng không tin từng ấy người không làm thịt nổi một tên đồng cấp.
“ Tốt, các vị chia nhau dò la thêm tin tức của tên họ Chu đó xem thử hắn sắp tới sẽ làm gì? Chúng ta phải bố trí bẫy rập đón chờ hắn.” Quan Thao loé lên vẻ tham lam, hắn vẫn không quên được hai mĩ nhân đi bên cạnh Chu Cương Liệt, nhất định phải thu các nàng về tay.
Sau khi đã thảo luận xong kế hoạch tỉ mỉ, năm người lặng lẽ rời khỏi phủ của Tiềm Long Các, chỉ còn Nam Cung Vẫn ngồi trên ghế, mắt ông ta khẽ nhắm, miệng lẩm bẩm.
“ Họ Chu, lần này lão phu phải trả cả vốn lẫn lời cho ngươi.”
0 bình luận