Chương 400: Sắp xếp sau đại hội

“ Vô Lượng Tam Kiệt, cái quỷ gì? Huynh đệ Lưu Quan Trương phiên bản lỗi sao, haha sắp tới sẽ còn nhiều chuyện vui nữa đây.” Chu Cương Liệt thích thú cười khẽ. Lúc này, vị lão tổng quản lại lần nữa xuất hiện trên đài đứng giữa chư vị cường giả. “ Trận bán kết phần thắng đã thuộc về Lâm Phàm của Ngũ Hành Đảo, chung kết vì Bắc Cung Nhược Giai của Cổ Đảo từ bỏ thi đấu cho nên ta công bố, quán quân thiên kiêu Thập Vương năm nay sẽ là Lâm Phàm, đảo chủ Lãnh Trường Phong trở thành tân minh chủ cũng như thành chủ Thập Vương Thành, đảo chủ Cổ Đảo Bắc Cung Thượng làm phó minh chủ.” “ Nam Cung Hải của Tiềm Long Các cuồng ngông có ý vì thù riêng mà suýt tàn sát vạn người nay đã đền tội, các thế lực lấy đó làm gương, luật lệ và uy tín của Thập Vương Tây Hải là không ai có thể phạm dù có là người thân hay thiếu chủ của tông phái nào. Ngày mai đại điển tân nhậm minh chủ sẽ tổ chức tại phủ thành chủ, ta tuyên bố đại hội kết thúc.” Sau khi ông ta nói xong thì từ bốn phía khán đài đều ầm ầm dậy sóng hoan hô rợp trời, âm thanh vang vọng khắp Bắc Thành. Lâm Phàm đã có một chiến thắng rất xứng đáng, sau đó còn thay họ trút giận giết tên Nam Cung Hải kia, khắp nơi tiếng ca tụng tán thưởng không ngớt. “ Phàm nhi...” “ Lâm Phàm ca ca...” “ Lâm Phàm đệ đệ....” “ Đại ca ơi...” Nghe tiếng gọi, Lâm Phàm hào hứng quay người lại, sau lưng hắn là bốn trang tuyệt sắc mĩ nhân mỗi người một vẻ, có mĩ phụ thành thục, ngự tỷ chân dài nóng bỏng, thiếu nữ hiền dịu thanh đạm và cả tiểu muội phổng phao ngây thơ. Cả bốn người thân thể đều trần như nhộng không hề xấu hổ che đậy phơi hết đủ kiểu vú đít và mu lồn trước bao nhiêu vạn con mắt đang nhìn. Họ không ai khác chính là mẫu thân, hai vị nữ nhân và muội muội của Lâm Phàm, tất cả cùng xuống sân chung vui với hắn. “ Con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?” Hà Yên lo lắng nhìn ngó con trai. “ Hứ, tên bán yêu xấu tính đó, chết là đáng, dám làm hại Lâm Phàm ca ca của ta.” Nhược Giai bĩu môi chà chà lên những mảnh tro vương vãi trên sàn. “ Đệ là niềm tự hào của tỷ.” Lãnh Nhược Hy hấp háy mắt vui sướng. “ Đại ca là giỏi nhất, thiên kiêu đương thời không ai là đối thủ.” Lâm Gia Tuệ nhảy tưng tưng bất chấp vú đít lắc lư. Nhìn từng bộ ngọc thể như thiên tiên hạ phàm này làm tâm hồn Lâm Phàm như tan thành nước, hắn đã có đầy đủ những gì mình hằng ao ước, danh vọng, địa vị, bất cứ ai cũng không thể coi khinh hắn nữa, hắn còn có lại gia đình, có những nữ nhân xinh đẹp nóng bỏng, đời này còn mong gì hơn. Kế tiếp hắn sẽ dành thời gian cho họ, vừa tu hành vừa tận hưởng tháng ngày bên gia đình êm ấm hạnh phúc của mình, một ngày nào đó hắn độ kiếp thành tiên sẽ cùng họ tự do tự tại làm bất cứ điều gì mình muốn. “ Lâm huynh đệ, haha, ngươi làm tốt lắm, quả không phụ ta tin tưởng.” Chu Cương Liệt cũng xuống sân chia vui, đi theo sau là Tiểu Thiện và Lạc Thủy. “ Đa tạ tiền bối cứu giúp, nếu không có ngài e là tiểu tử đã vong mạng rồi.” Lâm Phàm chắp tay cúi đầu thành kính lễ độ. “ Ầy, chuyện nhỏ, có ta bảo kê ngươi, không ai làm hại được.” Chu Cương Liệt phất tay nâng hắn dậy. Trời lúc này cũng đã quá giờ trưa, khán giả lũ lượt kéo nhau ra về, ai nấy đều phấn khởi hài lòng với trận tranh tài hôm nay, cũng không ít tiếng tức giận mắng chửi nguyền rủa Nam Cung Hải và Tiềm Long Các vì suýt thì hại chết bao nhiêu là nhân mạng. Các vị khác trong Thập Vương cũng cáo từ nhau ra về, chỉ có đám người Lãnh Trường Phong, Bắc Cung Thượng, Hà Vân Khánh, Lâm Vấn Thiên vẫn tập hợp với nhau trên lầu các, đối diện họ là Chu Cương Liệt. “ Tiền bối, kế tiếp nên làm sao với lão già đó?” Lãnh Trường Phong mở đầu hỏi. “ Không cần phải làm gì cả, các vị cứ yên lặng xem biến số, hiện tại Nam Cung Vẫn cũng không dám tại đây trở mặt đâu, lão ta muốn giữ cái ghế của mình để sau này tiện cho việc nắm quyền lực. Phía sau ba tên Vô Lượng Tam Kiệt kia vẫn còn một nhân vật lớn, chắc chắn là kẻ chống lưng cho chúng.” Chu Cương Liệt nhàn nhã húp ngụm trà do nương tử yêu quý pha cho. “ Nhân vật lớn? Nam Cung Vẫn và cả ba tên kia đều đã là Địa Tiên tối đỉnh, nếu mà lớn nữa không phải là...” Bắc Cung Thượng khẽ nắm chặt bàn tay bỏ lửng câu nói. “ Không sai.” Chu Cương Liệt đưa ngón tay chỉ trên trời, mọi người đều biết ý mà âm thầm lo lắng, có kẻ siêu việt Địa Tiên ở sau màn muốn thao túng thế lực Tây Hải, rốt cuộc chúng có âm mưu gì? “ Các vị cứ yên tâm, Tiên nhân cũng có luật định, không bao giờ dám chủ động ra tay với phàm giai, bằng không chính là tử tội. Hơn nữa là tiên thì có làm sao chứ, ta có thể gánh vác thay các ngươi. Tiếp theo mục tiêu của chúng chính là ta đó, haha.” Nghe qua mấy câu của vị tiền bối này Bắc Cung Thượng và Hà Vân Khánh làm sao chưa nhận ra lai lịch của hắn, để Lãnh Trường Phong cung kính như vậy, không thể là người đồng cấp. “ Vãn bối không biết tiên nhân đang ở trước mặt, lâu nay đã thất kính rồi.” Hai người đồng loạt muốn quỳ bái ngay nhưng đã bị Chu Cương Liệt cản lại. “ Kìa, đừng quá lễ tiết rườm rà ta không thích, các vị cứ đối đãi bình thường với ta là được rồi.” Khi biết hắn cũng là tiên nhân thì không khí ngột ngạt lo lắng cũng đã bị xoá nhoà, mọi người bớt đi sự căng thẳng, trời có sập cũng được hắn gánh, chỉ vài ba câu xả giao đã khiến mọi người tin tưởng hắn tuyệt đối. “ Ầy, trời đã trưa muộn rồi, ta phải đưa thê tử về nhà đây, các người cũng nghỉ ngơi sớm, mai chúng ta gặp lại.” Mọi người nghe hắn nói cũng vâng dạ làm theo, Bắc Cung Thượng và Hà Vân Khánh dẫn đệ tử cáo biệt trước, Lãnh Trường Phong cũng hồ hởi cáo lui chuẩn bị cho buổi lễ ngày mai. Để Lạc Thủy và Tiểu Thiện ngồi đợi, Chu Cương Liệt bước tới cạnh chỗ Lâm Phàm. Tên này đang hết sức tận hưởng ôn nhu được bốn mĩ nhân trần truồng vây quanh chăm sóc, hắn ỷ vào ảo cảnh che đậy nên rất hân hoan ôm ấp giai nhân. “ Phàm nhi con lại sốc nổi bốc đồng nữa rồi, tên Nam Cung Hải kia có sai cũng để cho các vị đại năng xử tội, sao con lại tự tay giết hắn, bây giờ bị lão già kia ghi thù rồi, con phải hết sức cẩn trọng đó.” Hà Yên nâng cặp vú núng nính sữa lên kê vào miệng con trai mình. “ Ực, tên đó con muốn tự tay mình giết, con đã rộng lượng tha cho hắn nhưng hắn lại thù hận đến độ bất chấp nhân mạng để giết con, không thể để hắn sống thêm được.” Lâm Phàm nút lấy bầu sữa đáp lại. “ Chỉ là ta xin lỗi đã thất hứa, không giữ lại mạng Nam Cung Hải cho các nàng chơi đùa được, tên này quá nguy hiểm.” “ Bọn muội hiểu mà, với những gì hắn làm với huynh thì muội còn muốn hắn chết sớm càng tốt.” Nhược Giai cọ vú bên cánh tay của hắn thỏ thẻ trong khi Nhược Hy và Gia Tuệ đang quỳ dưới sàn thi nhau bú liếm cặc. “ Chà, tiểu tử ngươi tận hưởng thật là tốt, đây, có quà cho các ngươi.” Chu Cương Liệt tới gần lấy từ trong túi ra năm khoả dương căn đan đưa cho Lâm Phàm. “ Tiền bối, đây là?” thiếu niên hơi thắc mắc, hắn biết loại đan dược này, bản thân cũng đã từng uống nhưng không hiểu Chu tiên nhân đưa thêm làm gì. “ Hừ, không phải các ngươi muốn ra tay với Hà Vân Khánh hay sao? Năm viên đan này đã được ta dùng pháp thuật bí truyền, chỉ cần đưa cho bà ta uống hết thì nhan sắc sẽ trẻ lại thành mĩ phụ chín mọng, hơn nữa suy nghĩ lẫn tính cách sẽ thoáng hơn, dễ dàng chấp nhận chuyện gia đình ân ái, còn về cách thức thì tự các ngươi bày bố đi.” Lúc nãy Chu Cương Liệt lại một lần nữa dốc sức mà dùng quy tắc lên mấy viên dương căn đan này, xem như giúp người giúp cho trót để gia đình họ hưởng trọn niềm vui với nhau. Bản thân hắn thì không ham hố thêm Hà Vân Khánh, dù gì cũng chỉ là bà già hồi xuân, để cha con họ Lâm kia tự mình lên là được rồi. “ Đa tạ tiền bối, chúng ta tự biết nên làm gì rồi.” Lâm Vấn Thiên vẻ mặt nịnh nọt cầm lấy đan dược cất kĩ. “ Nên nhớ phải tận dụng thời cơ nhanh nhất có thể để cho nhạc mẫu ngươi uống đan dược, sau đó đợi một đêm cho dược hiệu hoàn toàn phát tác là xong.” Sợ quy tắc tồn tại quá lâu bên ngoài sẽ sinh biến nên Chu Cương Liệt cẩn thận dặn dò hai cha con gấp rút mà làm. Đâu đó xong xuôi hắn dắt theo hai nàng nương tử cùng tiểu thiếp cáo từ rời đi, cha con Lâm Phàm thì chưa vội, họ ở ngay tại lầu các đấu trường chơi trò loạn dâm gia đình thêm ít hiệp xong mới thoả mãn quay về. “ Haha, nương tử thật là giỏi, nhờ có nàng mà chúng ta cứu cho cả hàng vạn nhân mạng, đây có tính là sát kiếp hay không nhỉ.” Sau khi về Bạch Phủ ăn bữa trưa, Chu Cương Liệt ngồi bên thính đình vừa ôm ấp hai giai nhân vừa tự hỏi. “ Hì hì, đây cũng được tính là một khoảng công đức lớn, nhưng theo những gì thiếp từng mơ thì chưa thể gọi là đại kiếp được. Kiếp nạn nhân gian kia thiếp mơ hồ đoán được liên quan đến ít nhất gấp trăm gấp ngàn lần số nhân mạng hôm nay.” Tiểu Thiện theo thói quen chu môi cho hắn hôn đáp lại. “ Uầy, nếu quả thật có hạo kiếp lớn đến vậy liệu chúng ta có đủ sức gánh vác hay không đây.” Chu Cương Liệt hơi rùng mình, nạn kiếp mà liên quan đến sinh mạng ức vạn người như thế thì một mình hắn làm sao cản nổi đây. “ Chúng ta cố hết khả năng là được, duyên kiếp tiền định cho chúng ta gặp nhau vậy thì chắc chắn chàng và thiếp sẽ có giúp ích gì đó trong tai kiếp, đâu ai bắt chàng một mình gánh vác chứ.” Tiểu Thiện xoa xoa hàm râu của hắn. “ Hề hề, cái đó để nói sau, hôm nay phu quân đã làm chuyện công đức vô lượng, nương tử có phải nên tưởng thưởng xứng đáng cho việc tốt của ta hay không?” hắn trờ quả mặt dâm tà ra hỏi. “ Hứ, chàng quả nhiên vẫn là đồ dâm tặc, nhưng thôi được, hôm nay thiếp sẽ chiều theo ý chàng.” Tiểu Thiện nháy mắt về phía Lạc Thủy, hai nàng mỉm cười nhìn nhau sau đó đưa mị nhãn mời gọi hắn. Chu Cương Liệt cười sảng khoái hai tay bế hai mĩ nhân đi thẳng vào trong phòng ngủ đóng cửa lại, hôm nay hắn phải chơi đến tận hứng.
0 bình luận
aaa