Chương 399: Trợ lực

“ Các vị thong thả đã, dù gì Tiềm Long Các cũng đã ở trong Thập Vương mấy trăm năm, tuy hiện nay sa sút nhưng dù sao cũng còn Nam Cung các chủ đây gánh vác, chúng ta sao có thể chỉ vì vậy mà gạt ông ta ra được.” Người vừa lên tiếng là Lữ Huyên của Phiêu Miểu cung. “ Bần đạo cũng có ý nghĩ tương tự, nếu như loại Tiềm Long Các ra khỏi Thập Vương thì thế lực nào sẽ lấp vào khoảng trống? Không phải sẽ vì ngôi vị này mà mở thêm một cuộc tranh đoạt đẫm máu nữa chứ?” Lý Đạo Thành cũng đứng ra ủng hộ Lữ Huyên. Mọi người yên lặng nhìn nhau, tất nhiên ai cũng có sắp xếp của riêng mình, muốn đưa thế lực thân cận của mình lên nắm giữ vị trí, bên dưới mười tông phái nắm giữ không ít thế lực hạng hai có Địa Tiên trung kì, sơ kì toạ trấn. Nâng đỡ họ lên thượng vị sau này lợi ích mang lại rất lớn nha. Lãnh Trường Phong và Lâm Vấn Thiên liếc qua nhau, Chu tiền bối từng nói có kẻ trong Thập Vương vẫn ủng hộ Tiềm Long Các xem ra chính là Thanh Vân Cung và Phiêu Miểu Cung, Lý Đạo Thành cùng Lữ Huyên đang ra sức bảo vệ cho lão già kia. “ Haha, các ngươi nói lão phu trọng thương không đủ khả năng gánh vác, Tiềm Long Các ta không đủ thực lực để làm Thập Vương nữa sao?” lúc này Nam Cung Vẫn kìm nén sự tức giận vì mất cháu mà cười dữ tợn. “ Vậy nhiêu đây thực lực đủ để lão phu giữ ghế hay chưa?” Đang lúc mọi người vẫn còn đang ngơ ngác, lão già phất nhẹ tay, sau lưng ông ta đột nhiên xuất hiện ba người, uy áp Địa Tiên hậu kỳ đồng loạt toả ra. Những người khác đồng loạt lùi lại giữ khoảng cách, vẻ mặt như lâm đại địch, chân khí vận khởi đề phòng đến cực độ trước sự xuất hiện của mấy kẻ lạ mặt. Mà những tên này cũng không ai xa lạ chính là ba huynh đệ Địa Tiên đang nhắm vào Lạc Thủy và Tiểu Thiện suýt bị Chu Cương Liệt động nộ muốn giết hôm trước. Đêm qua cũng chính là ba tên này mặc hắc y đến gặp Nam Cung Vẫn, còn hai người hắc y đến sau chính là Lý Đạo Thành và Lữ Huyên. “ Nam Cung Vẫn, lão già ngươi đây là có ý gì? Chuyện của Thập Vương từ khi nào lại kéo cả ngoại nhân vào? Ngươi nghĩ chỉ với ba cái Địa Tiên có thể khiến chúng ta chùn bước hay sao?” Ninh Hồng Chí vẫn thể hiện bản thân là kẻ hiếu chiến không nể sợ gì, liêm đao đã cầm sẵn trên tay. “ Ninh môn chủ chớ có hiểu lầm, ta làm sao có thể để ngoại nhân tùy tiện ra oai trước các vị Thập Vương ở đây được, hôm nay lão phu chính là muốn giới thiệu ba người này cho mọi người biết mặt lẫn nhau mà thôi, họ chính là tân nhiệm phó các chủ và hai vị đại trưởng lão của Tiềm Long Các ta.” Nam Cung Vẫn nhếch mép cười khẽ. “ Phó các chủ, đại trưởng lão? Lão già ngươi lẩm cẩm rồi có phải hay không? Đem một lúc ba tên Địa Tiên hậu kỳ ra rồi phong chức lung tung, ngươi có ý gì đây?” Kim Mao Sư Vương nhíu mày, sự việc dường như đã rẽ sang hướng khác. “ Sao hở, để thế lực vững vàng vượt qua đầu sóng ngọn gió nên ta đã mời ba vị bằng hữu của mình đầu nhập. Bây giờ họ là thành viên của Tiềm Long Các giúp ta giữ vững ngôi vị, đây là quyết định nội bộ của lão phu, chẳng nhẽ các vị đây muốn xen vào hay sao?” Nam Cung Vẫn chắp tay sau lưng liếc mắt qua Ninh Hồng Chí và Kim Mao Sư Vương, hai kẻ này nãy giờ liên tục gây khó dễ cho lão ta. “ Hừ, ngươi đường đột đem ba tên Địa Tiên này đến ngay sau đại hội là để thị uy với chúng ta, nên nhớ liên minh Tây Hải là một khối đoàn kết đối ngoại, ngươi để người ngoài xen vào việc nội bộ thì sao bọn ta không thể ý kiến được?” Trịnh Thời Thiên cũng cảm thấy tình huống không ổn nên đứng ra nói. “ Lão phu không có ý phô trương thanh thế làm các vị e ngại, ta cơ bản chỉ muốn giữ lại cái ghế của mình tại Thập Vương mà thôi, ba người này cũng là gốc gác Tây Hải không phải ngoại nhân, ta cũng không ham muốn chức vị minh chủ nữa. Chỉ cần các vị đồng ý không ép lão phu ra khỏi liên minh thì ta lập tức quay về địa bàn Tiềm Long Các tĩnh dưỡng không chút oán than hay dị tâm nào.” Nghe những lời ông ta nói, mọi người đều ngó nghiêng qua nhau âm thầm thảo luận qua ánh mắt, ai nấy đều tràn đầy nghi hoặc. “ Ừm, bần đạo thấy cũng không có gì, kết nạp thêm thành viên là chuyện riêng của Nam Cung đạo hữu, chúng ta đâu thể xen vào.” Lý Đạo Thành vẫn một bộ dáng tiên phong đạo cốt phe phẩy phất trần nói. “ Nô gia cũng nghĩ thế, Nam Cung các chủ đây chỉ là không muốn thế lực mình gầy dựng bị lụi bại mà thôi, nay ông ta đã có ba vị đây trợ lực vậy thì đủ tư cách giữ ghế Thập Vương rồi.” Lữ Huyên giọng tràn đầy mị hoặc tiếp lời. Tới đây thì đám người Lãnh Trường Phong, Lâm Vấn Thiên, Hà Vân Khánh và Bắc Cung Thượng đã hiểu con bài ẩn của lão già Nam Cung Vẫn này rồi. Hắn muốn mượn trợ lực từ ba kẻ Địa Tiên bên ngoài kết hợp với Lý Đạo Thành và Lữ Huyên để khiến bản thân đủ mạnh mẽ níu giữ vị trí Thập Vương. Đây là hành vi hết sức nguy hiểm mà lão già này cùng đường mới dám nghĩ ra, ba gã Địa Tiên kia bộ dáng giảo hoạt không phải hạng tốt lành gì, nếu chúng đảo khách thành chủ biến Tiềm Long Các thành của riêng thì Nam Cung Vẫn xem như rước sói vào nhà. “ Ừm, ta thấy cũng được, dù sao nếu để Tiềm Long Các rời khỏi Thập Vương thì chúng ta vẫn phải đau đầu tìm thế lực lấp vào, nay Nam Cung lão gia tử đã có đủ thực lực đứng vững vậy ghế của ông ta vẫn là của ông ta thôi.” Lãnh Trường Phong thế hiện khí độ của vị tân minh chủ. “ Ta không có ý kiến.” Bắc Cung Thượng cũng gật đầu thuận theo. “ Hừm, lão thân biết ba tên các ngươi, Vô Lượng Tam Kiệt, huynh đệ tán tu danh tiếng cũng không mấy tốt đẹp, nhưng lão già Nam Cung thu nhận các ngươi rồi ta cũng không ý kiến, sau này lỡ thành hậu hoạ thì ráng mà chịu.” Hà Vân Khánh lấy ra cây quạt mới tiếp tục phe phẩy. “ Mô Phật, bần tăng cũng không có gì phải nói.” A Du Đà chắp tay an tường không mang thế sự. Cả Nam Cung Vẫn và ba tên Vô Lượng Tam Kiệt kia cũng khá là ngạc nhiên, mọi chuyện suôn sẻ hơn họ nghĩ, chấp nhận cho ba gã Địa Tiên xa lạ vào liên minh là chuyện hệ trọng, không ngờ mấy người này lại dễ nói như vậy. “ Vậy còn ba vị đây?” họ quay sang nhìn Ninh Hồng Chí, Kim Mao Sư Vương và Trịnh Thời Thiên. “ Ài, số đông đã chấp nhận vậy thì Trịnh mỗ không ý kiến nữa, chỉ cần các vị an phận thủ thường, đừng ỷ việc mình có nhiều Địa Tiên mà dám xâm lược địa bàn của chúng ta, nếu không đón chờ các ngươi là liên minh cùng nhau tiêu diệt.” Môn chủ Thái Nhất Môn cười nhạt nhưng đôi mắt lộ vẻ nguy hiểm nói. Ninh Hồng Chí cùng Kim Mao Sư Vương cũng thu lại vũ khí và uy áp không nói gì xem như đồng thuận. “ Ầy dà ta nói các vị sao phải căng thẳng như thế, chúng ta bao nhiêu năm phiêu bạt vô định cũng chỉ muốn tìm nơi nương tựa mà thôi, tuyệt đối không có ý xấu đâu. Xin tự giới thiệu, huynh đệ bọn ta danh xưng Vô Lượng Tam Kiệt, ta là lão đại tên Lưu Ấp, kính chào chư vị đạo hữu.” Tên đại ca đầu hói với chòm râu dài cười niềm nở. “ Phải phải, bây giờ chúng ta cũng là người một nhà chung liên minh rồi, nhất định bỏ hết những chuyện xấu xa chuyên tâm phục vụ xây dựng Tây Hải vững mạnh, tại hạ là lão nhị tên gọi Quan Thao, xin ra mắt chư vị.” Tên thứ hai khuôn mặt gầy hóp với hàm răng vẩu hèn mọn tiếp lời. “ Để mừng ngày gia nhập và chào đón tân minh chủ có phải nên tổ chức ăn mừng linh đình hay không? Ta là lão tam Trương Bàn, kính chào các vị.” Tên cuối cùng béo múp tóc bờm ngựa miệng đầy dầu mỡ híp mắt nói. Khi nghe tới cái danh Vô Lượng Tam Kiệt này các vị chủ thế lực đều có nhận biết, ba tên Địa Tiên đã tung hoành Tây Hải từ rất nhiều năm về trước, nhưng chúng cũng chưa làm ra chuyện gì lớn, cơ bản rất điệu thấp cho nên không mấy ấn tượng. “ Nếu mọi chuyện đã êm xuôi, lão phu xin phép cáo từ trước, ngày mai gặp lại trên đại lễ tân nhậm minh chủ.” Nam Cung Vẫn nói rồi xoay người rời đi, ba huynh đệ Vô Lượng cũng theo sau. Lúc đi ngang qua chỗ Lâm Phàm, ông ta liếc mắt cố nén hận ý. “ Ngươi đúng là thiếu niên yêu nghiệt, nhưng lại quá cứng nhắc không biết làm người, chuyện ngươi giết cháu ta lão phu sẽ nhớ kĩ, thù này một ngày nào đó sẽ báo.”
0 bình luận
aaa