Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 398: Xử chết
Thiếu niên yêu nghiệt hạng đầu Tây Hải lúc này đang vô cùng giận dữ, vẻ mặt hắn nghiêm nghị, đôi mắt tràn đầy sát ý nhìn xuống kẻ đối diện như nhìn thứ sâu bọ đáng ghê tởm nhất.
Trên tay hắn là một con chim nhỏ, không, phải nói đúng là một khối năng lượng hoả chủng hình đại điểu hai màu. Đây chính là chiêu thức mà Lâm Phàm đã từng thi triển ở Vân Lăng Thành, Hoả Linh Phượng Hoàng Nộ, kết hợp hai luồng chân hoả với nhiệt độ và sức bộc phá kinh khủng.
“ Tên rác rưởi như ngươi cũng xứng được xem như thiên kiêu ngang hàng phải lứa với ta hay sao? Ngươi chẳng qua là một con tạp giao thấp kém ngu xuẩn lại nhiều lần khiêu khích ta, lần này còn muốn hại cả ta lẫn bao nhiêu nhân mạng ở đây chôn cùng, súc sinh như ngươi còn giữ lại làm gì?”
Lâm Phàm nắm lấy sừng trên đầu Nam Cung Hải mặc cho hắn kêu la vẫy vùng mạnh tay ném ngược lên giữa lôi đài.
“ Lâm Phàm, mau dừng tay, nếu ngươi dám làm hại cháu ta, lão phu sẽ cùng ngươi không chết không thôi.” Nam Cung Vẫn chồm người muốn nhào xuống ứng cứu nhưng liêm đao của Ninh Hồng Chí đã chặn ngay trước mặt.
“ Nam Cung lão đầu, ông dạy cháu không nghiêm thì đừng trách ta, tưởng ta sợ những lời đe doạ đó lắm sao, hôm nay không ai có thể cản ta lấy mạng chó của tên này.” Giọng Lâm Phàm âm vang mọi người đều nghe rõ.
Tính cách hắn dù có qua cải tổ thì vẫn giữ vững như thế, kiệt ngạo bất tuân, bốc đồng không sợ cường quyền, đây là thứ hắn trui rèn từ bao nhiêu năm làm tán tu.
Lâm Phàm đã đồng ý chỉ luận thắng thua không luận sinh tử, tha cho Nam Cung Hải một mạng để những nữ nhân của mình xử lý hắn trên giường. Nhưng tên này đã động đến nộ hỏa trong lòng hắn.
Hắn vừa đối mặt với cái chết cận kề, nếu không nhờ Chu tiền bối kịp thời ứng cứu thì giờ đây hắn đã là một cái xác. Lâm Phàm không thể để kẻ luôn mang hận ý muốn giết mình bằng mọi giá này sống sót.
Dù hắn thích dâng thê để nữ nhân của mình cho những người đàn ông khác chơi nhưng với Nam Cung Hải thì không thể nữa, để hắn sống thêm giây phút nào sẽ là tai hoạ tiềm tàng.
“ Ngươi không thể giết ta... Lâm Phàm, ngươi sẽ không dám giết ta, ta là thiếu chủ Tiềm Long Các, là kẻ tương lai nắm trùm Tây Hải, ngươi dám ra tay với ta sao?”
“ Đã đến nước này ta còn gì mà không dám!” Lâm Phàm mặc kệ những lời gào thét tự phụ của tên kia, đưa tay nắm cổ hắn sau đó quăng lên không trung.
“ Không, mau dừng tay!!!” Nam Cung Vẫn với nỗ lực cuối cùng thi triển hồn lực tập kích về phía Lâm Phàm muốn trấn sát hắn cứu cháu mình nhưng khi công kích linh hồn đến gần lại như va vào bức tường kiên cố dội ngược ra, đây là thủ đoạn bảo vệ Chu Cương Liệt mới vừa thi triển hỗ trợ.
“ Kiếp sau làm người cho tốt đi, Hoả Linh Phượng Hoàng Nộ!!!” Lâm Phàm ném khối năng lượng hoả chủng hình phượng hoàng lên, khi nó vừa chạm vào cơ thể Nam Cung Hải trên không trung lập tức bùng lên nổ tung hình thành đám mây hình nấm.
Từ khán giả đến các đệ tử, trưởng lão và cả những vị Địa Tiên tối đỉnh ở đây đều sững sờ nhìn cảnh tượng khói lửa như luyện ngục trên trời, sau ít phút thì mọi thứ lại trở về yên tĩnh, chỉ còn một số tro bụi rơi xuống, Nam Cung Hải một thời nổi danh bậc nhất thế hệ trẻ Tây Hải cứ thế hình thần câu diệt.
“ Chết... chết rồi, Nam Cung Hải chết mất xác rồi!”
“ Haha, giết hay lắm, tên đó chết là đáng kiếp.”
“ Hoan hô Lâm Phàm, hoan hô đệ nhất thiên kiêu...”
Những tiếng khán giả tung hô chính là từng vết dao đâm sâu vào tim Nam Cung Vẫn, đứa cháu ruột thịt duy nhất cuối cùng của mình cũng đã không còn nữa, thân thể ông ta run run, môi mấp máy.
“ Tiểu súc sinh, ngươi dám giết cháu ta, ngươi vậy mà thật dám giết cháu ta, đền mạng đi!!!”
Hai tay vận khởi long trảo, Nam Cung Vẫn vẻ mặt hung tợn như dã thú lao xuống sân đấu, lần này Ninh Hồng Chí lại thu liêm đao về không ngăn cản còn nhếch môi cười khẩy.
Lâm Phàm vẫn đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm lão đầu đang xông về phía mình, ngay khi trảo thủ của ông ta cách hắn chỉ vài tấc thì đã thấy hai bóng người đứng chắn phía trước đồng loạt ra tay đánh bay Nam Cung Vẫn ra.
“ Lãnh Trường Phong, Lâm Vấn Thiên?” Ông ta nghiến răng khẽ gắt lên, nhìn những người trước mặt như kẻ thù truyền kiếp.
“ Hừ, hết cháu rồi đến gia gia, Tiềm Long Các của ngươi chỉ biết dùng tu vi cao hơn để ám toán bắt nạt hậu bối thôi sao?” Bắc Cung Thượng cũng xuất hiện ngay sau đó đứng cạnh hai người kia.
“ Được... được lắm, các ngươi hợp nhau bao che cho tên nhãi ranh kia giết hại cháu ta, haha, thù này lão phu sẽ nhớ kĩ, các ngươi không ai có thể thoát được.” Nam Cung Vẫn giận dữ đau đớn đến mức bật cười.
“ Lão già nhà ngươi coi bộ vẫn chưa biết mình sai ở đâu hả? Cháu trai ngươi xem thường luật định dùng công kích phong ấn của ngươi tính giết cả bao nhiêu vạn người ở đây, đó là tử tội dù có là ai thân phận gì cũng không thoát khỏi xử tử. Lâm Phàm đã thay mặt Thập Vương giết hắn xem như đúng người đúng tội. Lão già ngươi còn dám ra tay với hậu bối? Bộ mặt Thập Vương bị ông cháu nhà ngươi hủy sạch rồi.”
Trịnh Thời Thiên lên tiếng chất vấn, hiện tại toàn bộ các cường giả đứng đầu đều đã xuống đài đứng đối diện nhau, bầu không khí căng thẳng bao trùm.
“ Cháu ta dù có tội nhưng cũng chưa gây ra hậu quả gì các ngươi lại cắn chặt không buông, nay lại bảo vệ cho kẻ đã khiến lão phu tuyệt hậu, có phải các ngươi thấy Tiềm Long Các ta suy bại nên muốn giậu đổ bìm leo đuổi tận giết tuyệt hay không?”
Sau khi nghe ông ta nói, chín vị đứng đầu khẽ đưa mắt nhìn nhau sau đó như thống nhất quyết định.
“ Nam Cung lão gia tử, cháu ngươi chết là đúng tội không cần bàn cãi nữa, hiện tại còn một vấn đề khác quan trọng hơn, Lâm Phàm đã dành chiến thắng, xem như đệ nhất hiện tại đã thuộc về Ngũ Hành Đảo có phải hay không?” Lữ Huyên che môi mọng giọng ỏng ẹo hỏi.
“ Ây dà, vẫn còn trận chung kết giữa Cổ Đảo và Ngũ Hành Đảo không phải sao?” Lãnh Trường Phong khiêm tốn trả lời.
“ Cổ Đảo chúng ta xin tuyên bố rút lui khỏi trận tranh đoạt này, ta cũng không ham làm minh chủ, nhường cho Lãnh huynh đây đi, với lại dù ta có muốn thì đứa con gái kia cũng sẽ không chịu đánh đâu.” Bắc Cung Thượng chắp tay sau lưng lớn tiếng tuyên bố. Đây cũng là chuyện trong dự liệu của mọi người.
“Tốt, vậy thì chức vị minh chủ Thập Vương mười năm kế tiếp giao cho Lãnh đảo chủ, còn Nam Cung các chủ, ông cũng nên giao ra quyền lực rút về địa bàn Tiềm Long Các dưỡng thương đi thôi.” Lý Đạo Thành nhàn nhã vuốt râu.
“ Khoan đã, bổn toạ cảm thấy hiện tại là thời điểm nên nói rõ rạch ròi mọi chuyện, Tiềm Long Các hiện nay không còn Địa Tiên trấn giữ, bản thân Nam Cung lão gia tử trọng thương chỉ còn nửa cái mạng. Ông nên xem xét rời khỏi vị trí Thập Vương mà an ổn chữa trị, chúng ta sẽ tìm thế lực khác lên thay thế.” Ninh Hồng Chí đưa tay lên thẳng thừng mà nói.
“ Phải, bổn vương cũng thấy lão già ông nên buông bỏ địa vị rồi, an dưỡng cho tốt, kiếm mấy mươi bà vợ rồi sinh thật nhiều hậu nhân haha.” Kim Mao Sư Vương gật đầu cười.
“ Ừm, Thập Vương vốn phải cần cường giả cấp cao toạ trấn, Tiềm Long Các đi đến bước suy tàn như hôm nay đã rơi xuống thành thế lực hạng hai rồi, ông đừng tham quyền cố vị nữa.” Trịnh Thời Thiên gật đầu phụ hoạ.
“ Các ngươi... trước giết cháu ta, giờ lại bức ta thoái vị. Các ngươi muốn ép chết lão già này rồi từ từ nuốt lấy thế lực của ta có phải hay không?” Nam Cung Vẫn tuy tự biết sẽ có hôm nay nhưng ông ta vẫn nghiến răng đầy chưa xót.
“ Biết sao được, đi đến bước đường tự hủy hôm nay không phải do chính ông và Nam Cung gia tự làm tự chịu hay sao? Nếu bổn vương cùng Trịnh môn chủ và A Du Đà thiền sư không cứu ông đi thì hiện tại lão già nhà ông đã sớm ngủ với giun từ lâu rồi. Thời thế mỗi lúc mỗi khác, lão đừng cố gắng níu giữ quyền lực.” Kim Mao Sư Vương là kẻ hung hăng mà thẳng thắn nhất không nể nang gì.
“ Đấu hội đã xong, bây giờ mới tới tiết mục chính thức thú vị đây, haha.” Chu Cương Liệt thoải mái tựa lưng vào ghế bế lấy Tiểu Thiện ngồi trên đùi mình hứng thú quan sát kịch tình bên dưới.
“ Xì, người tu hành các chàng ai nấy đều được gọi là thần tiên nhưng xấu xa tư lợi hơn cả phàm nhân, còn vì chút thù hận muốn đồ sát vạn người nữa.” Nàng tựa vào ngực hắn bĩu môi chê bai.
“ Ầy, nhân tính mỗi người mỗi khác biệt, đâu phải ai cũng ngoan hiền thánh thiện được như nương tử của ta, bởi vậy nàng mới xuất hiện ở đây, chỉ một lời nói đã cứu giúp mấy mươi vạn người khỏi cảnh máu chảy đầu rơi, vợ ta công đức vô lượng nha.” Chu Cương Liệt hôn lên má nàng một cái tán dương.
“ Có thể đây cũng là một phần sát kiếp mà chúng ta phải đối mặt, xem ra thiếp đã đúng, chúng ta ở bên nhau chính là cùng đương đầu hoá giải đại nạn nhân gian.” Tiểu Thiện sau khi cứu được bao nhiêu nhân mạng thì tâm trạng vui vẻ vô cùng.
“ Tốt, kiếp nạn có bao nhiêu cứ đến, có ta cùng nàng thì mọi chuyện sẽ êm xuôi thôi, bây giờ tiếp tục xem trò vui nào.” Hắn cùng nàng mỉm cười hiểu ý nhau quan sát màn kịch bên dưới.
0 bình luận