Chương 397: Giết hắn!

“ Haha, thằng con hoang nhà ngươi đi chết đi, để coi ngươi còn huênh hoang được nữa không, thứ mà bổn thiếu đã không có được thì ngươi đừng hòng có.” Nam Cung Hải cầm trên tay một quả cầu thủy tinh tương tự bóp nát, một vòng quang tráo lập tức bao bọc lấy hắn. Thứ hắn vừa ném đi không gì khác ngoài thủ đoạn bảo mệnh mà gia gia kính yêu kia cho hắn phòng thân. Bên trong đó phong ấn một chiêu toàn lực cấp độ Địa Tiên tối đỉnh của Nam Cung Vẫn thời kì đỉnh phong, còn quả cầu Nam Cung Hải sử dụng cho mình chứa thủ đoạn phòng ngự vững chắc nhất. Tất cả mọi người trên mặt mang đủ loại cảm xúc, có bất ngờ, hốt hoảng, căm tức, khinh bỉ, vui vẻ, đau lòng... Ai cũng nghĩ phen này Lâm Phàm khó thoát rồi, tất cả những người thân của hắn đều đứng dậy nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh, dù có là Địa Tiên ở khoảng cách như vậy cũng không thể kịp thời ứng cứu chỉ biết trơ mắt ra nhìn thiếu niên yêu nghiệt kia bước chân qua Quỷ Môn Quan. Nếu đòn này được thi triển thì đừng nói là Lâm Phàm đứng gần nhất, ngay cả khán giả trên sân cũng khó thoát tai bay vạ gió, một kích toàn lực của Địa Tiên tối đỉnh đủ để thổi bay cả một hòn đảo, các vị Địa Tiên khác chỉ đủ thời gian bảo hộ cho đệ tử của mình chứ không thể kịp thời cứu mấy mươi vạn con người ở đây được. Thảm cảnh hàng vạn nhân mạng ngã xuống oan uổng đã bày ra trước mắt. “ Xoẹt.... ầm... ầm...ầm....” Thời khắc cuối cùng khi Lâm Phàm tưởng mình đã vong mạng đến nơi thì một khối lập phương được tạo từ các tia lôi điện đủ màu sắc bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Quả cầu chứa công kích kia bị khối lập phương bao phủ sau đó từng tiếng sấm sét ầm vang dội khiến tất cả mọi người ở đây run rẩy cả tâm hồn. Tràng cảnh máu tanh tưởng chừng đã định sẵn lại không hề xảy ra, sau mấy mươi giây khối lập phương kia tách ra thành từng tia sét rồi tan biến vào thiên địa, quả cầu cũng tan nát thành tro bụi, hoàn toàn không gây tổn hại gì. “ Là ông ta???” đám Địa Tiên cao tầng các thế lực đều đưa ánh mắt nhìn về một người tướng mạo cao lớn vạm vỡ, thân mặc y phục oai vệ không kém bất cứ vị Thập Vương nào ở đây, khuôn mặt hàm hậu mà nghiêm nghị, đuôi lông mày xếch nhẹ lên, môi kèm nụ cười nhẹ. Người này không ai khác là vị tán tu họ Chu được xem như Thầy của Lãnh đảo chủ Ngũ Hành Đảo. Bình thường thấy hắn vui vẻ hào sảng trông rất vô hại không ngờ một thân bản lãnh lại cao cường như thế, có thể triệt tiêu một đòn công kích toàn lực của Nam Cung Vẫn, kẻ này không tầm thường. Đó là suy nghĩ chung của tất cả mọi người, ánh mắt họ nhìn Chu Cương Liệt cũng khác hẳn, có kính phục, có bất ngờ, nếu không có hắn kịp thời cứu nguy e rằng Thập Vương hội năm nay sẽ kết thúc bằng máu tươi ngập trời xác nằm đầy đất. “ Cái gì??? Không thể nào, tuyệt đối không thể, tên khốn nhà ngươi sao còn chưa chết hả? Là ai? Là kẻ nào dám xen vào chuyện của bổn thiếu? Ta phải giết cả họ nhà hắn....” Âm thanh gào thét không cam của Nam Cung Hải đã làm mọi người thoát khỏi ngỡ ngàng. “ Cuồng đồ!!! Dám làm xằng làm bậy trong đại hội Thập Vương? Ai cho ngươi lá gan chó đó?” Kim Mao Sư Vương là người đầu tiên giận dữ gào lên, uy áp Địa Tiên tối đỉnh không hề giữ mà bộc phát mạnh mẽ khiến toàn bộ những Tán Tiên trở xuống run rẩy, ai tu vi thấp hơn thì trực tiếp ngã nhào. “ Dùng công kích cấp Địa Tiên hậu kỳ phong ấn để tấn công suýt làm hoạ hại bao nhiêu nhân mạng ở đây, tội của ngươi xứng đáng chết vạn lần.” Lâm Vấn Thiên lúc này không còn bộ dáng tên cha chồng đáng khinh nữa, khuôn mặt ông ta lạnh lẽo, bàn tay khẽ run vì tức giận, con trai cưng của mình suýt nữa bị tên bán yêu kia giết tại đương trường, người làm cha ai mà không tức. “ Tiểu tử coi trời bằng vung, trong mắt ngươi rõ ràng không xem chúng ta ra gì có phải hay không? Bổn toạ đề nghị xử chết Nam Cung Hải tại chỗ để làm gương cho những thiên kiêu khác, đừng để người ta coi thường uy danh của Thập Vương Tây Hải.” Ninh Hồng Chí tay cầm liêm đao lúc nào cũng sẵn sàng để gặt lấy đầu tên nhãi nhép dưới đài. “ Muốn hại cháu ngoan của ta, Nam Cung Vẫn nếu ngươi không cho ta một cái công đạo thì Tiềm Long Các của ngươi đừng mong yên ổn.” Hà Vân Khánh bẽ gãy cây quạt trên tay gắt gao nhìn lão già bên kia. Lúc này khán giả trên sân mới hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra. Tên nửa người nửa yêu kia bại trận nhục nhã nên đã dùng bảo vật chứa công kích cấp Địa Tiên của gia gia hắn hòng ám toán giết cho bằng được Lâm Phàm. Hắn thậm chí không thèm quan tâm mấy mươi vạn nhân mạng ở đây sẽ bị ảnh hưởng, nếu vừa rồi đòn đánh đó thành công thì hiện tại đấu trường đã thành cái máy xay thịt người chết như rạ rồi. “ Con mẹ mày tên dị nhân chó má.” “ Đây mà là thiên kiêu của Thập Vương sao? Rõ ràng là tên ác đồ coi mạng người như cỏ rác.” “ Giết hắn, giết hắn, giữ gìn uy nghiêm Tây Hải Thập Vương.” “ Đúng, tên này chỉ mới nhiêu đó tu vi đã nghênh ngang muốn đồ sát vạn người, nếu để hắn trưởng thành sẽ là ma đầu gây hoạ nhân gian, giết hắn!!!” “ Giết hắn!!! Giết hắn!!!” Từ trong ngoài khán đài là hàng ngàn hàng vạn âm thanh ầm vang chửi bới nguyền rủa Nam Cung Hải lẫn Tiềm Long Các cùng với tiếng hô đồng thanh muốn diệt trừ kẻ tội đồ này. Các vị chủ thế lực quan sát lẫn nhau, khuôn mặt ai nấy đều âm trầm, đây là lần đầu tiên Thập Vương hội xảy ta chuyện lớn như vậy, suýt nữa đã trở thành vết nhơ không thể gột rửa của liên minh Tây Hải. Nam Cung Hải nghe tiếng quát tháo miệt thị lẫn uy áp Địa Tiên đang khoá chặt lấy mình mà sợ đến nằm bẹp dưới đất, đũng quần ướt nhẹp, hắn lúc này mới lấy lại chút lý trí biết mình phạm tội tày trời rồi. Hắn đưa ánh mắt khẩn cầu về phía gia gia của mình mong một con đường sống. “Các vị khoan đã, Hải nhi chỉ là quá xung động cộng thêm bị dã tính của yêu huyết kia chi phối nên mới cả gan làm như vậy, xin hãy nể mặt lão già này mà tha cho nó, ta sẽ đem hắn về giáo huấn nghiêm túc, với lại chuyện này cũng chưa gây ra hậu quả gì, còn có thể nói chuyện được.” Nam Cung Vẫn lúc này mới lên tiếng, giọng điệu bớt đi vài phần lạnh nhạt như lúc trước. “ Có thể nói chuyện được? Lão già nhà ngươi xem chúng ta là bù nhìn sao? Cháu ngoan của ngươi đương trường muốn tàn sát mấy mươi vạn người ở đây, chỉ một câu nhất thời xúc động có thể cho qua?” Lãnh Trường Phong thể hiện bộ mặt lãnh khốc uy nghiêm của tân minh chủ ra chất vấn lão già đối diện. “ Phải đó, nếu hôm nay không thể cho tất cả mọi người ở đây một cái công đạo vậy sẽ thành tiền lệ xấu, ngươi là muốn thiên hạ cười chê Thập Vương Tây Hải này kỷ luật không nghiêm bao che người nhà hay sao?” Bắc Cung Thượng cũng gật đầu đồng ý. “ Mô Phật, thiện tai thiện tai, ác tính khó mà gột rửa, may mắn Chu thí chủ đây đã kịp thời cứu giúp, nếu không thật là tràng cảnh đau thương a, bần tăng thay mặt mọi người đa tạ thí chủ.” A Du Đà không có bình luận gì về Nam Cung Hải mà quay sang cúi đầu cảm ơn Chu Cương Liệt, các vị khác cũng theo đó gật đầu cảm tạ. “ Việc nên làm mà thôi, các vị chớ để tâm.” Chu Cương Liệt ngồi im ra vẻ không có gì, Tiểu Thiện ngồi kế thì tâm trạng vô cùng vui vẻ bám lấy tay hắn, phu quân vừa ngăn được một tràng sát kiếp vạn người, nàng cũng có công nhắc nhở trước thông qua cảm ứng thiện tâm. “ Các vị thật không nể mặt lão phu sao? Chuyện cũng chưa gây ra tai hoạ gì, ta chỉ có một đứa cháu này kế thừa Tiềm Long Các, các ngươi muốn giết nó khiến lão phu tuyệt hậu sao?” Nam Cung Vẫn mặt già trở lại âm trầm. Lãnh Trường Phong, Lâm Vấn Thiên, Bắc Cung Thượng và Hà Vân Khánh âm thầm nâng cao đề phòng, Nam Cung lão cẩu này vẫn còn thủ đoạn ẩn sâu để giữ vị thế, họ đã được báo trước nhất định không thể vọng động tránh lão già này cắn ngược. “ Ngươi đang uy hiếp chúng ta sao? Cứ theo đúng luật định mà làm, đừng mong có chút nương tình nào.” Kim Mao Sư Vương lông bờm xù lên hung hăng nói. “ Các vị ngại ra tay thì để ta, ta không để ý đến mặt mũi đâu, giết một tiểu bối hay một con kiến chả khác gì nhau cả.” Ninh Hồng Chí đứng phắt dậy cầm liêm đao trên tay định chém xuống. “ Nếu hôm nay lão phu nhất định phải bảo vệ cháu ta thì thế nào? Kẻ nào dám ra tay.” Nam Cung Vẫn cũng bộc phát chân khí hình thành long trảo sẵn sàng nghênh chiến. “ Hừ, lão già ngươi còn bao nhiêu sức lực để mạnh miệng như vậy?” Ninh Hồng Chí cười khẩy khinh bỉ. “ Còn bao nhiêu ngươi thử rồi sẽ biết.” Hai vị cường giả thập vương đăm đăm nhìn nhau, khí thế bộc phát mạnh mẽ, khán giả xung quanh im bặt không ai dám nói câu nào, đây là cuộc đấu của Thập Vương, họ chỉ cần ngồi xem kịch là được. “ Tên... tên con hoang nhà ngươi muốn làm gì? Gia gia mau cứu con...” Giữa lúc tình huống đang căng thẳng thì tiếng Nam Cung Hải hét lên bên dưới khiến mọi người chú ý. Hắn đang ngồi bệt dưới đất liên tục lê lết tấm thân tàn lùi về phía sau, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi cùng căm tức. Mà đối diện tên bán yêu cụt tay này không ai khác chính là Lâm Phàm.
0 bình luận
aaa