Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 396: Kinh biến
“ Phựt... xoẹt....”
“ Aaaaa.....” tiếng thét đau đớn tận tâm can phát ra, tất cả mọi người đều thấy rõ hai luồng hoả mang chéo nhau kia chém lên hộ tráo của Nam Cung Hải như thái đậu phụ. Sau đó tiếp tục cắt lên vảy rồng của hắn, nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng của hắn là đưa long trảo chắn trước người.
Sau một tiếng động lớn, Nam Cung Hải bật ngửa ngã nhào trên sàn, một cánh tay đứt lìa văng ra với nhát cắt bén ngọt, trên ngực hắn là vết thương hình chữ X chéo nhau. Nó tương tự với vết chém mấy ngày trước của Thiên Phần nhưng nghiêm trọng hơn, lại còn mang theo hoả diễm đốt cháy da thịt khiến mùi khét lẹt toả ra.
“ Aaaa... đau quá, tay ta... tay ta mất rồi, chết tiệt...Aaa... Lâm Phàm, ta không bỏ qua cho ngươi đâu... nóng quá...”
Tên bán yêu gào rú như heo chọc tiết nằm lăn lộn trên vũng máu, trên vết thương khủng bố trước ngực vẫn đang xì xèo cháy đen.
“ Trọng tài, mau dừng trận đấu, Tiềm Long Các nhận thua.” Nam Cung Vẫn bóp nát cả lan can tầng lầu hét lên.
“ Nam Cung các chủ bình tĩnh, trừ khi thiếu công tử tự nhận thua rời khỏi đài hoặc mất hoàn toàn năng lực chiến đấu, người bên ngoài nhận thua sẽ không được tính, đây là luật.” Vị trọng tài vẫn đứng yên tại chỗ nghiêm túc nói.
“ Lão phu phỉ nhổ cái luật chó má đó, cháu trai ta sắp mất máu chết rồi còn đánh cái gì nữa, mau để ta đưa nó đi. Hải nhi, nhận thua rồi bước xuống sàn mau.” Nam Cung Vẫn gấp đến tái cả mặt bất chấp luật lệ vung tay tính kéo lấy cháu mình.
Một thanh liêm đao từ hướng khác phóng tới khiến lão ta giật mình rụt tay về, Nam Cung Vẫn ánh mắt loé lên sự nguy hiểm gằn giọng hướng về phía kẻ vừa ra tay.
“ Ninh Hồng Chí! Ngươi làm vậy là có ý gì?”
“ Hứ, ta chính là muốn chơi đúng luật của Thập Vương hội, trước nay thiên kiêu chết trên đài cũng không phải là hiếm, một khi đã chấp nhận tham chiến chính là sinh tử tự chịu, bất cứ ai cũng không được xen vào, ngươi lấy tư cách gì muốn cứu người trước mặt chúng ta?” Môn chủ La Sát Môn vắt chéo chân khinh khỉnh trả lời, vẻ mặt bán nam bán nữ độc địa vô cùng.
“ Phải, Nam Cung lão gia tử, trước đây mấy mươi năm có một lần thiên kiêu của ngươi đương trường lấy đầu thiên kiêu Yêu Đạo Môn, ta muốn cứu nhưng ngươi đem luật lệ ra từ chối không cho phép còn nhớ hay không? Bây giờ cháu ngươi gặp tình cảnh tương tự là báo ứng tự nhận lấy, đừng hòng can thiệp vào luật lệ của Thập Vương hội đề ra.” Kim Mao Sư Vương gầm lớn đầy căm phẫn.
“ Các ngươi...” Nam Cung Vẫn nghiến răng nghiến lợi, ông ta sốt ruột muốn điên rồi, Nam Cung Hải dù sao cũng là kẻ nối nghiệp duy nhất còn lại, dù hay la mắng nhưng lão ta vẫn thương hắn nhất sao mà bỏ được.
Lâm Phàm thoát khỏi hình dáng Phượng Hoàng hai màu từ từ đáp xuống trước mặt Nam Cung Hải, đưa đôi mắt khinh bỉ thương hại nhìn chằm chằm đối phương.
“ Ngươi đã biết khác biệt giữa chúng ta rồi chứ, các thiên kiêu đồng lứa vốn đã không cùng một đẳng cấp với ta từ lâu, chính cái thói kiêu ngạo không xem ai ra gì tự cao tự lợi đã khiến ngươi chịu kết cục như ngày hôm nay.”
Nam Cung Hải đau đớn nhục nhã vô cùng nhưng hắn hiện tại không thể nói gì thêm nữa, chỉ biết đưa ánh nhìn tràn đầy căm hận quan sát kẻ thù mà hắn căm ghét này.
“ Hừ, nể mặt mọi người cùng là thành viên của Thập Vương, sau này cũng là liên minh cùng sống tại Tây Hải ta sẽ không giết ngươi, tự chữa trị cho tốt đi....” Lâm Phàm bước tới một đá tiễn Nam Cung Hải bay xuống đài, câu cuối hắn vẫn chưa nói hết ý, giữ mạng tên này cốt yếu để thoả mãn sở thích dâng thê để mấy nữ nhân kia có thêm cặc để chơi thôi.
“ Keng, Nam Cung Hải rơi đài, trận bán kết này phần thắng đã thuộc về Lâm Phàm của Ngũ Hành Đảo.” Trọng tài lúc này mới gõ kẻng lớn giọng hô.
Nam Cung Vẫn nhìn thấy tình huống như vậy cũng âm thầm thở phào một hơi, chỉ cần giữ được mạng cháu trai là tốt nhất rồi.
Lâm Phàm đứng hiên ngang trên đài nhắm mắt ngước mặt lên, hắn đang tận hưởng từng tràng pháo tay, từng lời tung hô chúc tụng từ bốn phía hàng chục vạn người. Hắn đã chiến thắng tuyệt đối, là đệ nhất thiên kiêu đương thời tại Tây Hải, từ nay không ai dám mở miệng chê bai khinh bỉ hắn nữa. Kế tiếp nên đến lúc tận hưởng tháng ngày vui vẻ bên gia đình với những nữ nhân dâm dật kia rồi.
Bốn nữ tử trên lầu các cũng ngưng nhảy múa mà vỗ tay, ai nấy đều tràn đầy hạnh phúc hãnh diện khi có một nam nhân uy phong như vậy.
“ Tiểu tử này có tâm địa của một cường giả, rất biết thời thế không vì thù riêng mà lạm sát lung tung, rất đáng khen.” Lý Đạo Thành gật gù khen ngợi.
“ Hừ, tiểu tử Nam Cung kia còn lại nửa cái mạng, thảm hơn cả đệ tử Thiên Phần của ta, nếu không tận tình chữa trị thì giữ mạng cũng chỉ là phế nhân vô dụng.” Ninh Hồng Chí giọng trêu tức đá xéo lão già Nam Cung Vẫn.
“ Hảo tiểu tử, đủ phong độ, đủ ngạo nghễ ngông cuồng, rất xứng làm con rễ ta, haha.” Bắc Cung Thượng lớn tiếng cười vang làm mấy vị khác liếc xéo bĩu môi, ừ thì hắn có con rể tốt rồi.
“ Em rể ta quả nhiên xuất chúng nha, haha...” Lãnh Trường Phong cũng không bỏ qua cơ hội khẳng định cho mọi người biết Lâm Phàm là em rể hắn, chức vị minh chủ này hắn nắm chắc.
“ Phu quân, thiếp cảm nhận được sát tâm người kia đã hoàn toàn bộc phát thành hắc khí rồi.” Tiểu Thiện lúc này tâm trạng thấp thỏm gấp gáp kéo tay Chu Cương Liệt nói.
“ Nàng nói vậy là sao?” hắn nhìn nương tử mình đầy thắc mắc.
“ Cảm giác của thiện tâm cho thiếp biết kẻ tên Nam Cung Hải kia sắp gây hại đến người vô tội, nếu không ngăn kịp sẽ trở thành tràng cảnh sát nghiệp giết hàng ngàn hàng vạn người đó.” Vẻ mặt nàng tái nhợt hối hả nói.
“ Nàng bĩnh tĩnh lại, ta sẽ chú ý đến hắn, có ta ở đây đừng lo lắng gì.” Chu Cương Liệt bán tín bán nghi nhưng vẫn một lòng tin tưởng cảm giác đặc thù của vợ mình mà âm thầm vận khởi chân khí sẵn sàng cho biến cố.
Nam Cung Hải lúc này mới vịn lấy mép đài mà đứng dậy, hắn gạt đi mấy đệ tử muốn khiêng mình đi chữa trị, máu từ vết chém trước ngực và cánh tay vẫn đang chảy ròng ròng, vẻ mặt hắn tái nhợt kèm bộ dáng nửa người nửa yêu trông thật đáng sợ. Dù gì bây giờ hắn đã là Tán Tiên lại là bán yêu thể phách hơn nhân loại cho nên vẫn có thể chịu đựng được không ngã.
“ Thằng con hoang, ngươi tưởng như vậy là xong rồi sao? Ta vẫn chưa bại, ta vẫn có thể giết được ngươi, Lâm Phàm, ta phải giết ngươi bằng mọi giá...” Nam Cung Hải thét lớn, từ trong túi trữ vật móc ra một khoả cầu thủy tinh lượn lờ vân vụ sau đó vận chút tàn hơi ném về phía Lâm Phàm trên đài.
“ Hải nhi, ngươi muốn làm gì? Không thể....” Nam Cung Vẫn một lần nữa trái tim như nhảy khỏi lồng ngực, thằng cháu ngu dốt này rốt cuộc muốn báo ông ta bao nhiêu mới hả dạ đây, quả cầu kia đương nhiên ông ta biết rõ.
“ Nguy to, mau ngăn cản lại...” Bắc Cung Thượng hét lớn.
“ Con mẹ nó thằng nhõi con đó hận tiểu tử Lâm Phàm đến cỡ nào mà chơi liều như vậy chứ?” Kim Mao Sư Vương há mồm gào lớn.
“ Không kịp rồi, mau tận lực bảo vệ mọi người thôi.” Trịnh Thời Thiên bộc phát chân khí hoá thành hộ tráo bao bọc phạm vi xung quanh.
“ Mô phật, thiện tai, thiện tai, sân hận thật làm con người mù quáng.” Lão thiền sư A Du Đà nâng tay úp một kim tráo xuống các đệ tử của mình lẫn khán giả xung quanh lầu các, ông ta muốn cứu càng nhiều người càng tốt.
“ Phàm nhi....!!!”
“ Lâm Phàm ca ca...!!!”
“ Cháu ngoại của ta....!!!”
Thời khắc này mọi người trên sân đa phần vẫn chưa phản ứng lại tình huống nguy cơ bên dưới, họ vẫn đang hò reo tán thưởng vị tuyệt đỉnh yêu nghiệt dưới kia.
Lâm Phàm quay người lại, trực giác của hắn báo động nguy cơ vô cùng lớn liên quan đến sinh tử khiến hắn trong vô thức muốn tránh lui nhưng quả cầu kia đã bay đến sát người hắn rồi vỡ nát, một nguồn năng lượng cực đại từ bên trong lấy tư thế hủy diệt mà bộc phát.
0 bình luận