Chương 393: Tinh huyết Long tộc

“ Tiền bối, nếu như có biến số diễn ra vượt quá tầm kiểm soát của chúng ta, mong ngài có thể tùy thời trợ giúp một chút, vãn bối chân thành tạ ơn.” Lãnh Trường Phong vẫn không yên tâm nên truyền âm cho Chu Cương Liệt. “ Ài, theo thiên điều thì ta không thể lấy đẳng cấp tiên nhân tham dự vào bất cứ tranh đấu nào của phàm giới, nhưng ngươi yên tâm, có lẽ ta cũng sẽ có một vai trong vở kịch sắp diễn ra, chỉ cần chúng chủ động ra tay với ta thì mọi chuyện dễ nói.” Chu Cương Liệt vừa nhấp ngụm trà vừa truyền âm trả lời, nghe hắn nói khiến Lãnh Trường Phong yên tâm hơn hẳn, tên Nam Cung lão cẩu kia lại có tính toán riêng mà còn lôi cả Chu tiên nhân này vào, vậy thì lão ta chết cũng không oan. Hắn có thể yên tâm chuẩn bị cho việc làm minh chủ được rồi. “ Trận đấu bắt đầu.” Trọng tài dưới sân hô lớn, Nam Cung Hải và Lâm Phàm vẫn đăm đăm quan sát lẫn nhau. “ Haha, tên nhà quê, mấy ngày qua chắc ngươi vui vẻ lắm, được bao nhiêu lời tán dương tung hô, nhưng hôm nay bổn thiếu sẽ cho ngươi thấy vị trí thật sự của ngươi, cóc ghẻ chỉ mãi là cóc ghẻ, ta sẽ đạp ngươi xuống bùn, xé tan hào quang của ngươi.” Trên tay Nam Cung Hải xuất hiện trường thương lam ngân chĩa thẳng về phía Lâm Phàm, hắn gằn giọng cay độc từng chữ một. “ Bớt nói lời thừa, dù sao đây cũng chỉ là so đấu tranh ngôi vị, chỉ luận thắng thua không luận sinh tử, ta không muốn giết ngươi đâu.” Lâm Phàm rút Xích Hoả Phượng Vũ Kiếm ra thủ thế trước ngực, trong lòng thầm nghĩ, phải giữ mạng ngươi để ngươi chết dưới háng mấy nữ nhân của ta mới tốt nha. “ Nhưng bổn thiếu lại rất muốn giết ngươi đó, không luận sinh tử? Nực cười, ta sẽ xử lý ngươi, rồi Nhược Giai muội muội sẽ là của ta, xem chiêu, Chân Long Chiến Thân, Long trảo, Long Vĩ, Long Giác...” Chân khí bộc phát đến cực hạn, cơ thể Nam Cung Hải nhanh chóng được bao phủ trong lớp vảy giáp cứng cáp màu lục, trông hắn bây giờ như một chiến binh rồng thực thụ tay cầm Long thương. “ Hửm, vậy mà thương thế đã hoàn toàn bình phục rồi? Nam Cung lão gia tử nhà ông đầu tư cho trận này cũng khá đó.” Ninh Hồng Chí ở trên lầu tựa người vào ghế quan sát đánh giá. “ Hừ, nếu thực lực yếu kém làm sao có thể gánh vác trọng trách chủ nhân tương lai của Tiềm Long Các ta, chỉ là phá trận của đám đạo sĩ kia mà thôi làm sao có thể khiến cháu ta trọng thương được.” Nam Cung Vẫn híp mắt tự phụ. “ Lão già này ăn nói lúc nào cũng khó nghe, haha, có hồi phục hoàn toàn thì sao, ta thấy cũng chả hơn được Thiên Phần là bao, chắc sẽ nhanh chóng bị tiểu tử Lâm Phàm kia đánh gục thôi, thậm chí còn thê thảm hơn gấp nhiều lần đó.” Kim Mao Sư Vương há miệng cười lớn đánh giá. Nam Cung Vẫn nghe vậy cũng không nói gì thêm, ông ta nhíu mày chăm chú nhìn cháu mình dưới sân sau đó khẽ thở dài. “ Tiểu tử ngươi lại háo thắng không nghe lời ta dặn, ài, vậy để ngươi nếm chút thất bại cho quen đi, ngu xuẩn.” “ Ta đã có thể đánh ngươi nằm dưới đất một lần thì sẽ có lần hai, xưa nay kẻ bại trận trong tay ta sẽ tiếp tục bại trận, đừng mong có thể có kì tích, Xích Diễm Lục Hợp Kiếm Kĩ – Hồn Kiếm Lục Hợp Trảm!!!” Lâm Phàm vung múa trọng kiếm trong tay, sáu luồng kiếm ảnh lập tức xuất hiện sau lưng sau đó theo chân thân liên hoàn tung kiếm khí về phía Nam Cung Hải. “ Long Hồn Hộ Thể, hừ, chiêu này của ngươi còn kém chút, không phá nổi vảy rồng của ta đâu, đỡ này, Long Xuyên Vân Tiêu!” Hàng trăm nhát kiếm nhận chém lên hộ thân cương khí của Nam Cung Hải chỉ để lại mấy vệt trắng, hoàn toàn không thể xuyên thủng được phòng ngự của hắn, thiếu chủ Tiềm Long Các nghiến răng cầm ngược đầu thương lại, vận chuyển chân khí gia trì, trên mũi thương xuất hiện hư ảnh một con mãnh long quấn quanh gào thét. Nam Cung Hải lấy đà chực phóng trường thương về phía Lâm Phàm, mũi thương bay với tốc độ xé gió khiến không khí dao động, nếu trúng phát này chắc chắn sẽ bị xiên thủng một lỗ lớn. “ Bách Điểu Triều Phượng, Lực Bạt Sơn Hà!” Lâm Phàm khẽ ngâm tụng chiêu thức, đùng một cái hai tay áo hắn vỡ nát để lộ cơ bắp cuồn cuộn gân guốc, cánh tay như to thêm một vòng, hắn lấy thế từ bên dưới quét kiếm lên kèm theo âm thanh tiếng ngân như phượng hót và hào quang năm màu. Chỉ một chiêu xách kiếm quét lên cao vô cùng nhẹ nhàng như vậy nhưng lại khiến chiến thương với hư ảnh chiến long kia như gặp trùng kích mạnh mẽ bị đánh văng qua một bên cằm mạnh vào vách khán đài làm mấy khán giả ngồi kế bên giật thót suýt đái ra quần. “ Hay, xảo thuật thật là tinh vi, không biết tiểu tử kia học là công pháp gì mà lại vừa có sát phạt mạnh mẽ lại còn phòng thủ kín kẽ, đúng là tuyệt thế yêu nghiệt, quân bài ẩn của Lâm Phàm này có rất nhiều nha.” Trịnh Thời Thiên vỗ tay tán thưởng. “ Một bên là Tiềm Long, một bên là Phượng Hoàng, haha, đúng là cặp đấu rất duyên nợ, không biết hôm nay rồng sẽ ăn phượng, hay phượng sẽ xé xác rồng đây.” Bắc Cung Thượng đưa ánh nhìn nguy hiểm về phía Nam Cung Vẫn, từ khi biết lão già này còn dấu thủ đoạn phía sau khiến hắn luôn dè chừng. “ Ngươi chưa được dạy vũ khí thì phải cầm trên tay, chớ nên phóng lung tung hay sao.” Lâm Phàm nhân cơ hội xông tới tiếp cận đối thủ, kiếm trong tay vung chém liên tục. “ Không có thương nhưng bổn thiếu vẫn còn thứ khác, Cường Long Lợi Trảo, xem ta xé xác ngươi thế nào.” Hai bên triển khai cận chiến, kẻ công người thủ chiêu nào cũng như muốn lấy mạng đối phương, lưỡi kiếm chém vào vuốt rồng toé lửa. Khán giả được một phen phấn khích không thôi với lối đánh mạnh mẽ đẹp mắt của cả hai bên, họ rào rào hoan hô vỗ tay nhiệt tình. Càng đánh lâu càng khiến tâm trạng của Nam Cung Hải thêm bí bách, hắn đã xuất sử gần như toàn bộ những tuyệt học của Tiềm Long Các, cả Cầm Long Thủ hay Chiến Long Song Toàn Pháo đều không thể làm gì được Lâm Phàm, rõ ràng tu vi hắn cao hơn tên nhà quê kia một bậc nhưng không hiểu sao bản thân lại đang dần yếu thế, bị dồn ép phải đỡ đòn liên tục. “ Ài, chênh lệch giữa thiên tài và yêu nghiệt vẫn là một cái lạch trời, tiểu tử Nam Cung gia kia bắt đầu bị đàn áp rồi.” Lý Đạo Thành nhàn nhã vuốt râu lắc đầu, trận này xem như không có biến số gì. “ Nam Cung Hải, mau cúi đầu nhận thua đi, ngươi thậm chí còn yếu hơn Thiên Phần nữa, bằng không kết cục của ngươi so với hắn không sai biệt gì nhau đâu, ngươi còn chưa thể ép ta xài đến nửa phần tuyệt học, phế vật.” Lâm Phàm vừa tung đòn liên tiếp ép Nam Cung Hải lùi về mép đài vừa lên tiếng nhạo báng. “ Chết tiệt, được, vậy thì ngươi chớ trách ta, hây...” ánh mắt Nam Cung Hải loé lên sát ý mãnh liệt, từ thể nội của hắn ầm một tiếng toả ra chấn động mạnh mẽ như sóng triều quét ngang làm Lâm Phàm giật mình vội nhảy ngược về phía sau cẩn thận quan sát. “ Ực...” yết hầu của thiếu chủ Tiềm Long Các khẽ động, sau đó có thể thấy thân thể hắn run rẫy mãnh liệt, trên khắp cơ thể gân guốc nổi lên, đôi mắt đỏ kè, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đáng sợ. “ Không lẽ... nguy!!! Hải nhi, mau đầu hàng, mau rời khỏi đài, nhả thứ ngươi vừa nuốt ra, đồ ngu! Chỉ vì một trận đấu so tài mà ngươi làm đến mức này sao? Có đáng hay không?” Nam Cung Vẫn đứng phắt dậy mặt lúc đỏ lúc xanh gắt giọng quát lớn, thậm chí ông ta còn định xông vào sàn đấu kéo lấy cháu mình nhưng bị mấy vị khác ngăn cản. “ Lão già, so đấu vẫn đang diễn ra, đừng có chen vào.” Ninh Hồng Chí cười nửa miệng trêu tức. “ Gia gia, đừng có ngăn con, trận đấu hôm nay mọi chuyện đều là do con quyết định, tên Lâm Phàm này đã là tâm ma của con, con phải tự mình trừ khử lấy, dù có ra sao con cũng không hối hận.” Nam Cung Hải thét lớn, có thể thấy rõ trên làn da hắn bắt đầu nổi lên từng chiếc vảy thực sự chứ không phải chân khí hoá giáp như lúc nãy, móng tay vươn ra nhọn hoắt, răng nanh mọc dài, trên đầu còn có hai sừng nhú lên. “ Chuyện này là sao? Tên nhóc kia sao có thể hoá yêu hình?” Lữ Huyên bặm môi thắc mắc. “ Tiền bối có giải đáp gì không?” Lãnh Trường Phong vịn lan can quan sát nhìn qua Chu Cương Liệt, tên này vẫn đang tình tứ nắm tay cô nàng nương tử của mình xoa xoa lại còn đưa ngón tay lên miệng mút làm Tiểu Thiện đỏ mặt xấu hổ. Nhận thấy mọi người đang nhìn mình, Chu Cương Liệt ráng liếm thêm phát nữa rồi ho khan nói. “ Chẹp... ừm, khụ khụ, tiểu tử kia vừa nuốt vào một giọt tinh huyết của yêu tộc long hệ nên xảy ra thuế biến, hắn bây giờ đang ở hình thái bán yêu, lai tạp giữa nhân loại và long tộc, chiến lực cũng vì vậy mà sẽ tăng cao, nhưng bù lại chính là từ nay sẽ mang hình dáng đó vĩnh viễn không thể làm người nữa.” Nghe lời vị tán tu hiểu biết sâu rộng này, các vị cao tầng ở đây đều khẽ run, đây là lần đầu họ chứng kiến một kẻ dám nuốt tinh huyết của yêu loại. “ Nam Cung lão cẩu, tinh huyết long hệ ở đâu ngươi có được?” Kim Mao Sư Vương hơi thở gấp gáp hỏi, ông ta là vua của yêu tộc Tây Hải, trong tộc đàn có rất nhiều loại yêu nhưng không hề có rồng. “ Hừ, việc gì lão phu phải nói cho ngươi, đừng quên thế lực của ta gọi là Tiềm Long Các, công pháp đều dựa trên long tộc mà phát triển, có chút máu huyết của rồng thì có sao chứ?” Nam Cung Vẫn lo lắng nhìn cháu mình không muốn giải thích dài dòng. “ Hừ, ngươi đừng quên bên dưới Tây Hải là địa phận của ai? Nếu Tây Hải Long Vương biết Tiềm Long Các của ngươi cất giấu tinh huyết của long tộc ông ta sẽ không để ngươi yên đâu.” Kim Mao Sư Vương gầm lên gay gắt, chuyện nhân loại giết yêu tộc lấy máu huyết là điều khiến ông ta ghét nhất. Mọi người ở đây nghe nói đến Tây Hải Long Vương đều khẽ run lên, tồn tại bên dưới đáy biển không ai không sợ. Nếu thực sự Nam Cung lão cẩu dám giết đồng loại của Long Cung lấy máu mà để vị Long Vương kia biết thì nhắm chừng cả thế lực của lão sẽ bị xé xác làm mồi cho hải tộc.
0 bình luận
aaa