Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 392: Cặp đấu định mệnh
Thời gian đã điểm, vị lão tổng quản già của Thập Vương Thành lại xuất hiện trên đài, ông ta nhìn một lượt xung quanh thấy các thế lực đã đến đầy đủ mới dùng chân khí cất tiếng nói vang, giọng của ông ta lọt vào tai tất cả mọi người ở đây.
“ Chào mừng toàn thể chư vị đạo hữu và khán giả đã tề tựu về Thập Vương hội, hôm nay là ngày thì đấu bán kết, tuy nhiên cũng có thể là chung kết của đại hội. Mời ba thiên kiêu bước lên đài bốc thăm quyết định.”
Trước mặt ông ta xuất hiện một bệ đá, bên trên là thùng phiếu quen thuộc. Ngay lập tức Nam Cung Vẫn, Bắc Cung Thượng và Lãnh Trường Phong dẫn theo Nam Cung Hải, Bắc Cung Nhược Giai và Lâm Phàm tiến vào giữa sân.
Họ cẩn trọng nhìn lẫn nhau sau đó theo hiệu lệnh mà lần lượt thò tay vào lấy thăm của mình rồi đưa cho lão tổng quản. Ông ta tự mình mở phiếu sau đó khẽ gật đầu nói.
“ Kết quả đã được định, hai người đánh trận bán kết sẽ là Lâm Phàm và Nam Cung Hải, Bắc Cung Nhược Giai bốc trúng là thăm trống được đặt cách qua vòng chung kết.”
Mọi người ồ lên xôn xao một trận, kết quả này cũng nằm trong dự đoán của nhiều người, trận so tài kế tiếp sẽ là cuộc đấu quyết định với phần thắng nhỉnh hơn về phía Lâm Phàm, chỉ cần hắn đánh bại Nam Cung Hải là xong, Bắc Cung Nhược Giai kia cả thành ai không biết là người yêu của hắn, nàng khả năng cao sẽ nhường quán quân cho nam nhân của mình.
“ Tốt, hai khắc sau sẽ bắt đầu trận đấu, mọi người có thể trở về chuẩn bị sẵn sàng.” Lão tổng quản nói xong liền vụt biến mất, ba phương thế lực trên đài nhìn nhau một cái rồi cũng xoay người dẫn theo thiên kiêu của mình bay về trên lầu các.
“ Haha, Lâm huynh đệ xem như toại ý rồi nhỉ, chỉ cần xử lý Nam Cung Hải thì quán quân năm nay chính thức thuộc về ngươi, kế tiếp có thể vừa tu hành vừa ngủ nữ nhân thả cửa rồi.” Chu Cương Liệt bộ dáng không đứng đắn đang lòn tay bóp vú Gia Tuệ cười lớn.
“ Hừ, Nam Cung Hải đó trước đây huênh hoang tự mãn không xem ai ra gì, nhiều lần bỡn cợt rêu rao tình cảm với Nhược Giai. Nàng đã từng nói muốn hắn chết để Tiềm Long Các hoàn toàn lụi tàn, tiểu tử nhất định phải giết hắn.” Lâm Phàm ngồi vào ghế, chiến ý sục sôi nơi đáy mắt, sát tâm đã trỗi dậy.
“ Ây dà, chẳng phải chỉ là trêu ghẹo vợ chưa cưới của ngươi thôi sao, nam nhân đừng quá ôm hận ý, nếu lỡ ngươi không giết được mà chỉ đánh hắn trọng thương nói không chừng đêm nay hai vị nương tử của ngươi và cả mẫu thân muội muội ruột đều phải đi tạ lỗi đền bù cho người ta đó. Ngươi sẽ có cảm nghĩ ra sao khi để Nam Cung Hải kia chơi nữ nhân của mình nhỉ?”
Lâm Phàm nghe những câu trào phúng của Chu Cương Liệt mà nội tâm như sóng triều cuồng bạo, phải rồi, lần trước hắn chém Thiên Phần trọng thương thì các nàng lập tức đến hiến dâng thể xác cho kẻ bại trận kia. Lần này thì sao? Không phải cả Nam Cung Hải cũng được chơi nữ nhân của hắn đấy chứ?
Tâm lý hắn hơi dao động, bản thân Lâm Phàm không ưa gì Nam Cung Hải, nói thẳng là ghét đến muốn chém nát hắn ra, nhưng nghĩ đến cảnh tên kẻ thù không đội trời chung này địt tung lồn từng người các nàng.... chậc quả thực là quá hấp dẫn, đây là sự kích thích mà một tên nón nô thèm khát.
“ Ừm, tiền bối nói đúng, không nên quá cay nghiệt với kẻ yếu hơn mình, ta sẽ chừa cho hắn con đường sống, sau đó nếu hắn được các nàng thăm nom mà chịu không nổi bị hút khô thì đó là số kiếp của hắn, haha.” Lâm Phàm đã thu liễm sát ý, đánh tên đó trọng thương xong để mấy nữ nhân của mình giúp hắn một ân huệ chết dưới háng các nàng, chà, quả thực là nhân từ.
Bắc Cung Nhược Giai sau khi bốc thăm xong liền tót qua chỗ của Lâm Phàm trước sự bất lực của phụ thân Bắc Cung Thượng, đúng là đẻ con gái như bát nước đổ đi. Nàng ngúng nguẩy lắc lư hai vú và mông thịt bước đến đúng lúc nghe Chu Cương Liệt và Lâm Phàm đang bàn về chuyện của Nam Cung Hải.
“ Gì cơ? Huynh muốn tha cho hắn để muội và mọi người trong nhà cùng tên đó gian dâm á? Đừng có mơ, muội ghét tên đó nhất, có cho ngựa hay chó địt cũng không đến lượt hắn chạm vào người muội đâu.” Nàng khoanh tay giận hờn xụ mặt.
“ Haha, nếu muội không muốn ta làm sao dám ép, được, để ta trên đài diệt trừ hắn cho muội vừa lòng.” Lâm Phàm gãi đầu ngượng ngùng vì bị nàng nhìn thấu tâm can.
“ Theo ta thấy cũng không phải không được, Lâm Phàm đệ để lại cho hắn chút hơi tàn, sau đó để chúng ta đến. Ta và Nhược Giai sẽ dập cho hắn liệt cặc trong khi bà bà và Gia Tuệ ép lồn lên mặt cho hắn đứt hơi, bốn người chúng ta cho hắn chết một cách đau đớn nhất.” Lãnh Nhược Hy lém lỉnh bày trò.
“ Được nha, muội thích, muội sẽ đái vào họng cho hắn sặc nước chết tươi.” Lâm Gia Tuệ cũng vỗ tay hùa theo.
Lâm Vấn Thiên và Lâm Phàm nép một bên âm thầm niệm Phật, trời ơi mấy con đĩ cuồng dâm này ác quá ác, bề ngoài ai nấy đều xinh đẹp thánh thiện ai nhìn cũng mê mà sao tâm địa lại độc đến vậy.
Nam Cung Hải đâu có ngờ phía bên kia đã bàn tới chuyện làm cách nào để giết hắn bằng lồn rồi. Lúc này đây tâm trạng hắn nhộn nhạo vô cùng.
“ Cuối cùng cũng để bổn thiếu gặp được ngươi, mấy hôm nay tận hưởng hào quang chắc tên nhà quê ngươi huênh hoang lắm. Nhưng ngươi tự đắc không được lâu đâu, ta phải ở trên võ đài dìm ngươi xuống, dù phải trả giá nặng nề ta cũng phải khiến ngươi rời trận đấu chỉ còn là cái xác không hồn.”
Hắn nhìn qua bên kia thấy nữ nhân đáng lẽ sẽ hứa hôn với mình đang vui vẻ âu yếm tên thiếu niên mà mình căm hận, bàn tay nắm chặt, sát ý nồng đậm khiến mắt hắn đỏ cả lên.
“ Hải nhi, đại sự là trên hết, cấm ngươi làm càn, Tiềm Long Các sau này chính là dựa vào ngươi kế thừa, chớ có phẫn nộ, phẫn nộ sẽ làm giảm trí tuệ của ngươi. Trận này dù thua cũng không vấn đề gì, tiểu tử kia rồi sẽ có người đứng ra xử lý thay chúng ta.” Nam Cung Vẫn nhăn mày nghiêm trọng nhắc nhở cháu mình.
“ Con biết rồi.” Nam Cung Hải cố kìm nén cảm xúc bình tĩnh trở lại, nhưng nội tâm của hắn thì trái ngược hoàn toàn.
“ Người khác xử lý ư? Không cần, bổn thiếu sẽ tự mình chà đạp ngươi, Lâm Phàm phải do chính ta giết.”
“ Keng, trận đấu bán kết sắp sửa bắt đầu, Nam Cung Hải của Tiềm Long Các đối đầu với Lâm Phàm của Ngũ Hành Đảo, mời hai thiên kiêu xuống sân.” Trọng tài gõ kẻng lớn giọng hô vang thu hút sự tập trung của mấy mươi vạn người.
“ Lâm Phàm ca ca, đánh hết mình nhé, ừm, nếu huynh thật sự muốn muội cùng tên Nam Cung Hải đáng ghét kia địt nhau... cũng được thôi, cho hắn tận hưởng chút ân huệ rồi giết cũng không sao.” Nhược Giai bám vào bên tay hắn thỏ thẻ.
Lời của nàng như tiếp thêm động lực cho hắn, máu nón nô trong người dâng lên khiến Lâm Phàm hưng phấn muốn điên. Hắn gật đầu với mọi người ở đây rồi nhanh chóng nhảy xuống đài. Phía đối diện Nam Cung Hải lấy tư thế ngẩng đầu tự đắc xuất hiện, hai người đứng đối diện nhìn chằm chằm nhau.
“ Nè, ta cảm thấy sau đại hội sẽ có nhiều chuyện thú vị xảy ra, các ngươi chuẩn bị tâm lý cho tốt, Tiềm Long Các kia không phải dễ xô ngã vậy đâu.” Chu Cương Liệt vừa đút trái cây cho Tiểu Thiện ăn vừa khẽ truyền âm cho Lãnh Trường Phong và Lâm Vấn Thiên.
Hai người nghe hắn nói lập tức ngồi thẳng lưng nghiêm túc nhìn nhau, trong đáy mắt toát ra sự ngờ vực khó hiểu.
“ Ý tiền bối là Tiềm Long Các giấu quân bài chưa lật có thể giúp Nam Cung lão cẩu kia ngồi vững ghế Thập Vương không ngã?” Lãnh Trường Phong nắm chặt nắm tay hỏi.
“ Ừm, chỉ cần có người muốn ép Nam Cung Vẫn nhường vị thì lão ta sẽ có hành động, các ngươi phải sáng suốt đừng biến mình thành bia ngắm của chúng, ta cũng bật mí luôn trong số chín Vương còn lại cũng có người theo phe Tiềm Long Các.”
Lâm Vấn Thiên và Lãnh Trường Phong lần nữa giật mình, thì ra không phải tất cả thế lực đều muốn thừa cơ đạp đổ Nam Cung lão gia tử, trong nội bộ vẫn có người ủng hộ hắn, vậy chuyện sắp xếp sau khi đại hội kết thúc cần phải bàn bạc kĩ lại.
“ Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở.” Lãnh Trường Phong khẽ cúi đầu, hiện nay Ngũ Hành Đảo đang rất sáng đường trở thành minh chủ kế tiếp, hắn phải chuẩn bị kĩ càng không thể để biến số làm mất thời cơ này.
Lâm Vấn Thiên nhanh chóng truyền tin này về cho nhạc mẫu, mà Bắc Cung Nhược Giai cũng quay lại chỗ của Cổ Đảo nói chuyện với phụ thân của mình. Cả Bắc Cung Thượng và Hà Vân Khánh đều rất bất ngờ nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, hoá ra Nam Cung lão cẩu đó vẫn chưa chịu từ bỏ, biết được tin tức này xem như họ sẽ có tiên cơ, dù biến số xảy ra cũng không quá bị động, tiếp theo chính là án binh chờ xem biến, coi thử lão ta giấu giếm thứ gì.
0 bình luận