Chương 379: Bắt gian tại giường

Cuối giờ Dần ( 5 giờ sáng), Bắc Cung Nhược Giai nuốt xuống một ngụm tinh đặc sệt sau đó tạm biệt Thiên Phần rồi dùng bùa chú ẩn thân rời khỏi phủ của La Sát Môn. Nàng và hắn đã thức dậy từ nửa giờ trước, lại cùng nhau làm một hiệp đến khi hắn bắn cho nàng ăn sáng no nê mới thoả mãn rời đi. Nàng vẫn là cô gái cuồng khoả thân, sau lớp huyễn thuật được Chu Cương Liệt bố trí hoàn toàn không có mặc gì, trời đã vào đông thời tiết buổi sớm mai khá lạnh nhưng càng làm cô gái bề ngoài thanh thuần bên trong dâm đãng này hứng thú hơn. Người tu hành thì cũng không sợ dăm ba cái thời tiết lạnh tầm thường, Nhược Giai thả bước đi trên quan đạo, hai tay buông thõng xuống tiếp nhận từng cơn gió đông rét buốt. Mái tóc dài mượt mà tung bay, núm vú vì lạnh mà se cứng nhô ra ngoài, nhúm lông lồn cũng bị gió thổi rối bời. Giữa háng nàng, khe dọc đỏ hồng cũng vì lạnh mà nhanh chóng se khít sau khi bị con cặc khủng của Thiên Phần chơi. “ Hì hì, phải nhanh đi tới đó thôi kẻo Lâm Phàm ca ca tỉnh giấc thì lỡ việc của chủ nhân.” Nàng tự mỉm cười rồi nhanh bước rời đi. Nhược Giai xe nhẹ đường quen đến tiểu viện của Lãnh Nhược Hy, trên đường gặp một vài hạ nhân trong Ngũ Hành Đảo nhưng vị tiểu thư này thường xuyên ra vào phủ nên họ cũng chỉ cúi đầu chào không ai dám ngăn nàng. Bước vào dãy phòng mà Lâm Phàm ca ca đang ở, nàng biết chắc đêm qua chỗ này đã xảy ra chuyện gì, hít một hơi chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, Nhược Giai tiến tới gần căn phòng, cửa chính chỉ khép hờ không chốt. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào sau đó đứng sững người, vẻ mặt như bị tạc tượng khó có thể tin nhìn tình huống trên giường. Ba thân thể trần trụi vẫn đang quấn lấy nhau ngủ say, Lâm Phàm nằm giữa ôn nhu hương, đầu gối lên ngực muội muội Gia Tuệ, hai tay hắn một bên bóp vú một bên vẫn ngâm trong âm đạo mẫu thân Hà Yên. Bắc Cung Nhược Giai loạng choạng bước đến trước giường nhìn chằm chằm, Hà Yên là người có tu vi cao nhất ở đây nhanh chóng phát hiện có người vào phòng lập tức thức giấc từ đó cũng đánh động cả Lâm Phàm dậy, chỉ có Lâm Gia Tuệ không quan tâm vẫn ngáy đều đều. Ba đôi mắt im lặng nhìn nhau, thời gian như ngừng lại, môi Nhược Giai run run, nước mắt chực trào sau đó quay người muốn đi ra, thậm chí bước chân còn không vững xô đổ lọ sứ trưng bày. Âm thanh loảng xoảng phát ra cũng khiến Hà Yên và Lâm Phàm giật mình thanh tỉnh. Hai người liếc nhìn nhau sau đó gấp gáp mặc lên quần áo. “ Khoan... Nhược Giai dừng lại nghe huynh nói...” Lâm Phàm vừa xỏ quần vừa gọi với theo. “ Không ổn rồi, Phàm nhi mau đuổi theo giữ nàng ấy lại, nếu để Nhược Giai đi nói lung tung thì chúng ta không sống nổi đâu, tiêu rồi... hức...” Hà Yên vẻ mặt tràn đầy hoảng loạn đến nỗi không kịp mặc cả đồ lót. Lâm Phàm không quan tâm mình chưa mặc áo, chỉ xỏ mỗi quần dài rồi lập tức chạy đi. Phía trước hắn thấy cô người yêu thanh đạm hiền dịu của mình đang nhanh bước đi tới phòng của Lãnh Nhược Hy, không lẽ muội ấy tính kể cho tỷ tỷ nghe. “ Nhược Giai, dừng lại nghe huynh nói đã.” Nghe âm thanh từ phía sau nàng còn chạy nhanh hơn, vẻ mặt cười gian xảo không ai thấy. Nàng cứ thế rẽ vào trước phòng của Lãnh Nhược Hy sau đó cứ thế xông vào hét lên với giọng đầy thảm liệt. “ Đại tỷ, giờ này còn tâm trí ngủ ngon sao? Mau dậy xem Lâm Phàm ca ca đang làm.... làm....” nàng nói tới đây thì chợt cứng họng đứng yên tại chỗ giống hệt lúc nãy, ánh mắt cũng dại ra như nghi ngờ nhân sinh. Cùng lúc đó thì Lâm Phàm và Hà Yên trước sau chạy tới, mĩ phụ nhân không thèm để ý hình tượng đầu bù tóc rối váy áo xốc xếch của mình. “ Nhược Giai, nàng nghe ta nói đã, mọi chuyện không như nàng nghĩ đâu, nàng nghe ta giải thích....????!!!!” Lâm Phàm sợ người yêu sẽ nói lung tung lập tức chạy đến dùng tay che miệng nàng lại nhưng khi quan sát tình huống trên giường thì hắn cũng như nàng xịt keo cứng ngắc. “ Con dâu nhỏ, đừng có....???!!!!” Hà Yên theo sau cũng tình trạng tương tự, nàng thậm chí đứng không vững tựa người bám vào cánh cửa, hai mắt mở to không chớp. Trong phòng nói đúng hơn là trên giường là cảnh tượng khó có thể tin khiến nhân sinh tam quan con người đều lệch lạc. Hai con người một nam một nữ trong trạng thái loã thể đang ôm lấy nhau, thậm chí nhìn kĩ còn có thể thấy dương vật của tên đàn ông vẫn đang đút trong âm đạo của cô gái. Hai người trên giường cũng đang chết lặng mà nhìn ba người mới từ bên ngoài đạp cửa xông vào này. Nếu chỉ là một cặp đôi đang ân ái với nhau thì cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa bình thường, nhưng thân phận của đôi nam nữ này mới là chuyện khiến người ta không ngờ. Một người là Lâm Vấn Thiên, chồng của Hà Yên, cha ruột của Lâm Phàm. Một người là Lãnh Nhược Hy, vợ tương lai của Lâm Phàm. Và hai người này rõ ràng là quan hệ cha chồng con dâu với nhau lại bị bắt gặp trong tình cảnh trần truồng trên giường ôm ấp nhau, bộ phận sinh dục gắn kết... “ Chuyện... chuyện gì xảy ra thế này, trời ơi...!!!” Bắc Cung Nhược Giai là người phát hiện ra cả hai căn phòng, nàng hiện tại như không còn tin vào mắt mình nữa mà ôm đầu ngồi xổm xuống đất. “ Phụ thân... Nhược Hy... hai người, hai người các người....” Lâm Phàm lắp bắp chỉ về phía giường, cơ thể hắn run rẩy, một cỗ tà hoả từ não hải như muốn bùng lên, hắn quên luôn cả chuyện bị bắt gian loạn luân, hắn đang thấy cái gì, cha ruột của hắn đang cắm cặc trong lồn vợ sắp cưới của hắn, trên giường đầy những dấu tích và mùi dâm khí chứng tỏ họ đã cùng nhau chơi cả đêm rồi. “ Phu quân, chàng... sao chàng lại...” Hà Yên cũng mím môi chực khóc đến nơi. “ Phu nhân, Phàm nhi, ta...” Lâm Vấn Thiên cũng không biết giải thích thế nào, cặc hắn vì bất ngờ mà vẫn chưa rút khỏi âm đạo con dâu, còn có thể giải thích thế nào. “ Đủ rồi, các người quá đẹp mặt rồi. Cha chồng lấy con dâu, con trai lấy mẫu thân và em gái, loạn đến vậy còn ai nói được ai chứ hả?” lúc này đây Bắc Cung Nhược Giai đóng vai người có tiếng nói nhất, nàng bắt cả hai bên dâm loạn. “ Lấy mẫu thân và em gái??? Phàm nhi, con...?” Lâm Vấn Thiên lúc này mới chú ý bộ dáng váy áo không đứng đắn của vợ mình, ông ta cũng run lên không nói gì thêm được nữa. Cả căn phòng chìm vào khoảng lặng, ngoài kia mặt trời đã mọc, chim hót líu lo báo hiệu ngày mới đã tới. Chu Cương Liệt tỉnh giấc, đập vào mặt hắn là một khoả trắng phau đang ép sát, xúc cảm thật quá êm ái, Tiểu Thiện vẫn ngáy đều đều, tay nàng ôm chặt đầu phu quân nhấn vào giữa hai vú trần của mình. “ Mlem... chụt chụt...” hắn cười gian sau đó liếm một phát rồi ngậm cả đầu ti vào miệng mà nút. “ Ưm... phu quân đừng quậy mà, nhột... hihi...” Tiểu Thiện bị tập kích bất ngờ tỉnh giấc, nàng cười khúc khích xong vẫn đè lấy đầu của hắn vào. Chu Cương Liệt tiếp tục mút ngực nàng một hồi mới chồm người dậy, hai người trao nhau nụ hôn nồng nàn chào buổi sáng, Lạc Thủy ngồi chực chờ kế bên cũng nhanh chóng có phần, không thể bên trọng bên khinh được. “ Sáng nay ta phải đi dạy cho mấy tiểu tử kia vài môn thuật pháp chuẩn bị cho vòng đấu quyết định, nương tử nàng ở nhà có buồn không?” Hắn vừa mặc vào quần áo vừa ân cần hỏi. “ Thiếp từ bé đã thường xuyên ở nhà đã quen rồi, chàng có việc cứ đi làm đi, chẳng phải xong đại hội chúng ta sẽ rời đi lúc đó sẽ tha hồ du ngoạn.” Tiểu Thiện giúp hắn chỉnh lại trang phục nhu mì trả lời. “ Mà nè, nếu tương lai có một số kẻ đáng chết bắt buộc ta phải ra tay diệt trừ thì có làm nàng phiền muộn hay không?” Chu Cương Liệt xoay người nhìn vào mắt nàng, nương tử này vốn thiện lương, hắn chỉ sợ nàng quá thánh mẫu gặp ai cũng không cho hắn giết thì khổ lắm. “ Thứ thiếp lo sợ là sát nghiệp nặng nề hàng ngàn vạn sinh linh vô tội bị đồ thán, còn có những kẻ thực sự đáng chết làm đủ loại điều ác tự rước lấy quả báo bị chàng trừ khử thì thiếp ủng hộ còn không hết sao trách chàng được. Đôi khi giữa việc giết một vài người để bảo toàn cho hàng trăm hàng ngàn người thì đó là là phúc không phải tội.” Tiểu Thiện nhẹ nhàng đáp lời, tay nàng chỉnh lại vạt áo cho hắn. “ Tiểu Thiện, nàng quả thực là thiện niệm đến để cân bằng cuộc đời của ta, chỉ cần là người nàng muốn họ sống thì ta nhất định sẽ không giết.” Hắn ôm lấy tiểu nương tử vào lòng đầy yêu thương, ở bên cạnh nàng hắn cảm nhận được thần ma thiện ác trong tâm như được bình hoà. Sau khi rời Tây Hải nếu mọi chuyện thuận lợi để hắn tìm được Bồ Đề tổ sư thì hắn cùng Tiểu Thiện và Lạc Thủy sẽ có một khoảng thời gian dài êm ấm bên nhau, hắn sẽ vừa chuyên tâm tu hành tăng thực lực vừa dành mọi điều hạnh phúc cho các nàng, về sau khi lên Thiên Đình nhiều biến số sẽ xảy ra, hắn nhất định phải có đủ năng lực bảo hộ tốt hai nữ nhân này của mình. “ Phu quân mau đi đi, thiếp cùng Lạc Thủy tỷ sẽ cùng nhau uống trà tâm sự, hừ, tỷ ấy kể hết cho thiếp nghe mọi chuyện xấu xa chàng làm rồi, khi nam bá nữ dâm loàn trác táng, thật không ra thể thống gì.” Nàng véo vào hông hắn một cái phụng phịu như hờn dỗi. “ Ôi dào, những nữ nhân kia cũng chẳng qua là tình nô bên đường đa số được ta cứu vớt thôi, họ có đủ lợi ích còn ta thỏa mãn tính dục, đối với ta hai người các nàng là quan trọng nhất, nàng đừng ghen mà.” Chu Cương Liệt khẽ liếc mắt nhìn Lạc Thủy, nàng này vẻ mặt như biết lỗi cúi xuống không dám nhìn. “ Thiếp mà thèm ghen á, mấy nữ nhân đó chịu ân huệ của chàng không thể nào báo đáp thì tự mình hiến thân, chàng là làm chuyện tốt lấy chút lợi ích thiếp ghen làm gì cho mệt thân, chỉ là chàng chơi bời quá độ cẩn thận sức khỏe đó.” “ Haha, có được nàng làm nương tử hiểu chuyện như thế quả là phúc của ta, phu quân của nàng là Tiên nhân, đám nữ lưu phàm giai làm sao đủ bản lãnh khiến ta hao tổn tinh lực được, nương tử yên tâm.” Chu Cương Liệt lại ôm nàng hôn một ngụm sau đó mới từ biệt rời đi. Trong lòng hắn chắc mẩm, tình hình bên phía Lâm Phàm kia chắc đang loạn cào cào lên hết rồi, đây là thời cơ chín mùi để ngửa bài.
0 bình luận
aaa