Chương 373: Hiếu tâm biến chất (1)

“ Ôi trời, con là tu sĩ Hoá Thần cảnh đó, sao lại để bản thân say như thế này?” Lâm Phàm tướng đi xiêu vẹo một tay khoác vào vai mẫu thân Hà Yên được nàng dìu trở về phòng. “ Ức... ôi... con cũng không rõ... không hiểu tại sao hôm nay con thấy rất hưng phấn, muốn uống cho đã, mà loại rượu kia cũng thật kì lạ... ục... càng áp chế men say thì càng nồng hơn...” Hắn vừa nói vừa nấc lên từng hồi, cảnh vật xung quanh như mờ ảo, hắn chỉ biết bước đi theo sự ân cần dìu dắt của mẫu thân. Lâm Gia Tuệ ăn no buồn ngủ đã được Lãnh Nhược Hy dẫn về phòng mình. Lâm Vấn Thiên cũng lấy cớ bản thân mệt mỏi rời đi trước. Hà Yên lãnh trách nhiệm chăm sóc cho con trai cưng. Hai mẹ con cứ thế quay lại phòng, nàng đưa hắn đến giường, Lâm Phàm nằm xuống khẽ day day trán, men rượu làm hắn chếnh choáng, đầu óc hiện tại cứ lâng lâng. “ Mẫu thân à, còn một hai trận nữa thì con trai mẹ sẽ vấn đỉnh thiên kiêu Tây Hải này rồi... ức... sau này con sẽ không bị ai khinh khi chê bai nữa...” Lâm Phàm giọng lè nhè nói. “ Coi con kìa, sao lại không bỏ giày ra, thật là không có phụ nữ thì bề bộn hẳn ra, con là thiếu chủ Mặc Ngọc Đảo ta, ai dám khinh thường con chứ.” Hà Yên hừ giọng trách yêu con trai sau đó cúi người giúp hắn tháo giày và vớ. “ Người không biết, từ khi bước trên con đường tu hành này con chỉ có một thân một mình, khi chạm trán các đệ tử môn phái khác hoặc là tự thân chống lại hoặc là sẽ bị họ khi dễ, nếu đánh thắng chúng đi gọi kẻ tu vi cao đến ức hiếp cũng chỉ có thể đào tẩu như chó nhà có tang... con tranh thức ăn trong miệng hổ, mọi tài nguyên bí cảnh đều phải liều mạng, đi một bước cẩn thận hai bước, bị trọng thương suýt mất mạng không biết bao nhiêu lần.....ực...” Lâm Phàm mượn men rượu kể lại hết mọi khó khăn của mình từng trải qua trong bao nhiêu năm làm tán tu yếu hèn, Hà Yên nghe mà lòng mềm xốp hẳn ra, thương cảm cho đứa con trai thân là thiếu chủ một thế lực Thập Vương lại có tuổi thơ cơ cực, nàng ngồi bên giường nắm lấy bàn tay hắn, lại ân cần vuốt ve mái tóc. “ Hức... ừm... đến hơn ba năm trước con rơi vào trong một hiểm địa tưởng chừng chết chắc lại vô tình nhặt được một sư phụ, từ đó học được công pháp võ kĩ thượng thừa của yêu tộc. Con và ngài ấy sống nương tựa nhau, con đường tu hành cũng khởi sắc. Không lâu sau thì con gặp Nhược Giai, cùng muội ấy bên nhau vào sinh ra tử rồi có tình cảm.... Đó cũng lại là một lần nữa con cảm nhận rõ sự nhỏ bé của mình, con dù có thiên phú vượt trội cũng chẳng qua chỉ là một tên tán tu, muội ấy lại là thiên kim lá ngọc cành vàng của Cổ Đảo. Chúng con buộc phải xa lìa nhau, tất cả chỉ vì con không đủ mạnh mẽ, không có thế lực nên luôn bị người ta coi thường khinh rẻ. Rồi một cơ duyên trời ban lại tới, con gặp được Nhược Hy, sau đó lại may mắn được Chu tiên nhân nhìn trúng, ông ấy chính là bước ngoặc lớn nhất cuộc đời này của con, cũng là mục tiêu mà con nhắm đến để phấn đấu. Nếu con có thực lực như Chu tiền bối thì có thể thoải mái mà sống không ai dám nhìn con bằng đôi mắt khinh bỉ nữa...ực... Hiện tại sư phụ của con đã đi theo Chu tiền bối chờ ngày tái sinh rồi, con đã hứa với người, đạp lên tiên lộ trở thành cự bá một phương, con sẽ mượn Thập Vương hội này mà đạp lên, Lâm Phàm con phải là đệ nhất.” “ Mẹ tin con sẽ làm được, bây giờ con không cô đơn nữa, con có phụ mẫu, có gia đình, có người yêu, còn có các thế lực ở sau ủng hộ, mẫu thân tin một ngày nào đó chính con sẽ thống lĩnh Thập Vương, con trai của mẹ đâu thể nào thua ai phải không nào.” Hà Yên nghe con trai nói mà rơm rớm lệ, Lâm Phàm đã chịu quá nhiều đau đớn tủi nhục, thân làm mẹ nàng lại không thể tùy lúc có mặt bảo bọc cho nó, hiện tại nàng phải ra sức bù đắp cho con trai suốt hai mươi năm thiếu tình thương gia đình. “ Ừm, để mẹ bỏ bớt áo cho con nhé, đổ mồ hôi rồi này.” Nàng đưa tay kéo dây đai lưng sau đó giúp Lâm Phàm cởi áo khoác và áo vải bên trong ra, hắn hiện tại đã để trần thân trên lộ ra từng khối cơ rắn rỏi. Tuy không phải loại thân hình hộ pháp to lớn như Chu Cương Liệt nhưng vẫn rất ra dáng nam nhân trẻ tuổi phong độ. Nàng sau đó rời giường lấy khăn mặt lụi cụi nhúng nước giúp hắn lau mặt và cả cơ thể. Lâm Phàm lim dim mắt nhìn mỹ phụ nhân dịu dàng trước mặt, vì huyễn thuật do Chu Cương Liệt tạo ra vẫn còn nên hắn là thấy mẹ mình vẫn trong bộ trang phục gợi cảm, áo khoét sâu lộ non nửa vú thịt, núm vú cộm lên thật cao, váy xẻ tà đưa cả một mảng hông và đùi trắng ngần. Thi thoảng vì động tác đưa chân của nàng khiến vùng tam giác bí ẩn bị lộ ra chút ít, trắng tươi không có lông, hắn còn thấp thoáng thấy cái khe rãnh chạy dọc vào sâu trong háng chứng tỏ mẫu thân không hề mặc quần lót. “ Ực...” âm thanh nuốt nước bọt khô khốc vang lên, Lâm Phàm không thể rời mắt trước cảnh xuân bày ra như vậy. Hà Yên biết con trai đang nhìn cái gì nhưng vẫn giả lơ còn cố nâng đùi rộng ra một xíu khiến âm hộ nàng bây giờ gần như phơi bày. Tuy chỉ là huyễn thuật nhưng Chu Cương Liệt làm rất có tâm, không khác gì thân thể thật của nàng lộ hàng. “ Mẫu thân, người đẹp quá.” Bàn tay hư hỏng của hắn dường như mất khống chế mà đặt lên đùi non của nàng khẽ vuốt ve, Hà Yên chỉ khẽ khựng người lại sau đó cũng xem như không có gì mà tiếp tục giúp hắn lau mình. Lâm Phàm thấy mẹ mình ậm ờ thì bạo dạn hơn, bàn tay không kiêng nể xoa bóp dần dịch lên trên mông thịt đẫy đà của nàng, men say đã tiếp thêm cho hắn sự gan dạ. “ Ưm... coi con kìa, con đang nghĩ gì đó?” nàng rên nhẹ sau đó vỗ lên trán hắn một cái như đánh yêu. “ Mẫu thân, người thật quá mê hoặc rồi, con... con... buổi chiều vì sao mẹ lại làm như vậy?” hắn ấp úng rồi đổi chủ đề, tay vẫn không rời bờ mông của nàng. “ Con trai ở giữa chỗ yến tiệc đông người lại hứng đến dựng đứng như vậy nếu để họ thấy không phải danh tiếng thiên tài của con sẽ bị chê cười hay sao. Người làm mẫu thân như ta tất nhiên phải giúp con rồi, con nghĩ sao?” Hà Yên đáp lại với giọng rất tự nhiên. “ Nhưng, đó... không phải là loạn...” hắn chưa nói hết câu thì đã bị nàng bịt miệng lại, nàng nhíu mày nhìn con trai sau đó lắc đầu cười. “ Chu tiên nhân đó đã từng nói một câu rất hay, chúng ta là người tu tiên, không phải phàm nhân, người tu tiên chính là thoát khỏi phạm trù trần thế, có thể tự do tự tại làm những điều mình muốn, mọi luân lý đạo đức lễ nghi luân thường của phàm tục đều không thể trói buộc được chúng ta. Vậy nên cứ tự do tự tại sống theo ý thích của bản thân mình, con thấy có đúng không?” “ Tự do tự tại, làm tất cả những gì mình muốn... bỏ qua cả quan niệm cố hữu về đạo đức nhân sinh...” Câu nói này vang vọng lên trong tâm khảm của Lâm Phàm, đó chẳng phải điều mà hắn hướng tới sao, hắn tu tiên là để một ngày thoải mái làm điều mình thích, không ai có thể ngăn trở, không ai có thể cấm cản. Vậy... ý của mẫu thân có phải là chúng ta có thể xé tan rào cản cốt nhục tình thâm. Đầu óc hắn vốn đã bị quy tắc khiến tâm lý loạn luân luôn nhen nhóm, bây giờ lại bị cơn say làm giảm đi sự tỉnh táo, cùng với những lời cám dỗ của Hà Yên, đây là mẹ đang bật đèn xanh cho hắn, mẫu thân chắc cũng muốn cùng hắn vứt bỏ đi lý tính mẫu tử, hai người sẽ chỉ là một đôi nam nữ hoan giao.... Đúng vậy, lúc sáng mẹ giúp hắn thủ dâm, uống tinh của hắn đó chẳng phải là cố khêu gợi hay sao. Ánh mắt Lâm Phàm loé lên từng tia dục niệm, hắn vừa mất đời trai tân hôm qua, hưởng thụ được cơ thể nữ tử, mê mẩn ôn nhu hương, hắn dần để dục vọng lấn áp lý trí... “ Mẫu thân... con... con muốn người...” hắn bật người dậy, hơi thở vẫn đậm mùi cồn đưa hai tay vịn lấy bờ vai của Hà Yên, hai người chằm chằm nhìn nhau. “ Ý con là...?” nàng dù đã biết Lâm Phàm muốn gì nhưng vẫn hỏi lại. “ Con muốn người, mẫu thân, con muốn người là nữ nhân của con... con... muốn làm tình với mẹ.” Lâm Phàm gấp gáp trả lời, không để nàng phản ứng, hắn chồm người lên cố sức đẩy nàng nằm lăn lên giường. “ Ơ, này... khoan... con định làm gì? Con muốn làm gì? A... đừng... ôi chao, nghịch tử nhà con sao có thể nói ra lời như vậy?... Á....” Hà Yên trong lòng vui như mở hội nhưng vẫn theo đúng kịch bản mà bối rối đẩy Lâm Phàm ra, hắn bị men say và cơn nứng tình lấn áp không còn tỉnh táo nữa cứ thế chồm lên. Tay Lâm Phàm sờ loạn khắp từ mông, eo, đùi đến cặp ngực của nàng. Con cặc trong quần sớm cương cứng đâm chọt lung tung trên bụng. “ Mẫu thân, không phải người nói tu tiên có thể bỏ qua luân thường đạo lý phàm tục sao? Người chiều con đi, con yêu người, con muốn có được người.” Hắn nắm vạt áo của Hà Yên mạnh tay vạch toang ra, bên trong nàng không mặc áo yếm nên hai bầu vú tưng tưng bỗng chốc được giải khai.
0 bình luận
aaa