Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 358: Thăm bệnh
Trời lúc này vẫn còn sớm, Chu Cương Liệt khẽ đưa mắt nhìn qua rồi lặng lẽ truyền âm.
“ Nhớ làm đúng theo kế hoạch đó.”
Lâm Vấn Thiên, Hà Yên, Lãnh Nhược Hy và Bắc Cung Nhược Giai cũng âm thầm ngó qua hắn sau đó gật đầu như hiểu ý. Hắn khẽ búng tay, một luồng chân khí nhàn nhạt bay vào trong váy của Lãnh Nhược Hy sau đó mất hút trong âm hộ của nàng.
“ Lâm Phàm ca ca, hôm nay muội phải về chỗ phụ thân không ở lại với huynh được, đừng giận muội nha.” Nhược Giai tiến tới bám vào một bên tay Lâm Phàm, cố ép cặp ngực bự lên bắp tay hắn.
“ Ừ được, muội có việc thì cứ đi trước, mai nhớ qua chỗ ta, chúng ta cùng dự yến tiệc.” Lâm Phàm gãi đầu cười, hắn cảm nhận rõ sự đàn hồi từ đôi núi thịt kia, ừm, xúc cảm thật quá tốt.
Chu Cương Liệt cũng lấy cớ phải vấn an nương tử sau đó rời đi, hắn gặp lại Nhược Giai ở một con hẻm gần đó.
“ Hứ, người ta muốn ở bên cạnh Lâm Phàm ca ca mà chủ nhân cũng không cho, tại sao không để em làm trước mà lại là họ Lãnh kia chứ?” nàng khoanh tay phồng má ra vẻ trách cứ.
“ Ôi trời ai trước mà không được, Nhược Hy có kinh nghiệm dẫn dụ Lâm Phàm hơn, để nàng ta làm trước thì có sao. Vả lại không phải nàng muốn đi dạo với ta hay sao?” Chu Cương Liệt ôm eo nàng kéo sát vào người.
“ Em biết rồi, ài, người ta bây giờ về vui vẻ trong hạnh phúc, còn em phải một mình phục vụ ngài, đến khi để Lâm Phàm ca ca hưởng thụ cơ thể này chắc lồn em đã bị ngài làm rộng như cái hang rồi.”
“ Hê hê, coi cô gái cuồng khoả thân nói kìa, lúc đó ta sẽ cho nàng một khoả Cường dương đan, nàng cho Lâm Phàm uống vào sẽ kích phát tinh lực của hắn, dù tiểu tử đó cặc nhỏ như quả ớt cũng sẽ trở nên to dài không thua gì ta, lồn có rộng cỡ nào cũng vẫn sướng như thường. Đi thôi, trước khi đi dạo phố chúng ta đến chỗ này đã.” Chu Cương Liệt vỗ vào mông nàng một phát sau đó nắm tay kéo đi.
“ Ơ, còn phải đi đâu nữa?”
“ Tên người yêu thiên tài của nàng trong trận ra tay cũng quá nặng, chém cho đối thủ trọng thương suýt chết, nếu không chữa trị kịp thời e phải nằm giường cả năm là ít, nàng thân là vợ sắp cưới có phải nên thay Lâm Phàm thăm hỏi Thiên Phần kia hay không?” Chu Cương Liệt khẽ nháy mắt, Nhược Giai ngẩn ra một hồi mới biết ý định của hắn.
“ Đáng ghét, ngài nghĩ gì mà lại muốn em làm vậy, em dù gì cũng là thiên kim của Bắc Cung gia, lỡ tên Thiên Phần kia mà nói lung tung thì sao em còn mặt mũi nhìn ai.” Nàng chùn bước chân lại lắc đầu nguầy nguậy.
“ Nàng thật khéo lo, yên tâm, ta sẽ giải quyết gọn gàng, bảo đảm không có vấn đề gì phát sinh.” Hắn lại trưng bộ mặt nghiêm túc đáng tin ra làm Nhược Giai không biết phải làm sao chỉ đành gật đầu chấp nhận.
Nơi này là khu vực phủ đệ của La Sát Môn, theo lệnh của Ninh Hồng Chí, Thiên Phần đã được đưa về tiểu viện riêng, rất nhiều dược sư được mời đến ra sức cứu trị cuối cùng cũng cầm máu thành công cho hắn.
“ Sư phụ, đệ tử làm người thất vọng rồi.” Thiên Phần nằm yếu ớt thều thào nói với Ninh Hồng Chí đang đứng ở đầu giường.
“ Hừ, nếu là ta ở độ tuổi của ngươi gặp phải Lâm Phàm cũng nắm chắc thất bại thôi, tên yêu nghiệt đó là quá sức với những kẻ đồng trang lứa rồi. Quan trọng là ngươi có còn ý chí hay không?” Ninh Hồng Chí cất giọng the thé hỏi.
“ Sao lại không, con muốn nhanh chóng hồi phục, sau đó cầu người những bài luyện tập nghiêm khắc khốc liệt hơn, con muốn mạnh lên, Lâm Phàm là mục tiêu của con, con phải vượt lên trên hắn.”
Bàn tay to lớn khẽ nắm chặt, trong mắt hắn không hề có đau buồn khổ sở vì bại trận, chỉ có chiến ý sục sôi cùng quyết tâm mãnh liệt, tất cả đều không qua khỏi sự quan sát của môn chủ La Sát Môn.
“ Được, nghỉ ngơi cho tốt, dùng đan dược quý giá nhất của ta giúp nó nhanh chóng phục hồi, khi ngươi khoẻ lại chúng ta sẽ tiếp tục huấn luyện địa ngục.” Ninh Hồng Chí ném bình đan dược cất giữ đã lâu cho dược sư sau đó rời đi.
Mấy vị thầy thuốc sau khi điều trị cho Thiên Phần xong cũng lui hết ra để hắn nghỉ ngơi, ngoài đại môn chỉ giữ lại hai tên đệ tử canh gác.
Thiên Phần nằm im trên giường nhắm mắt suy nghĩ mông lung, chợt hắn cảm nhận hình như có ai đang đứng ở cạnh bên giường của mình.
“ Lui ra đi, ta điều trị xong rồi bây giờ cần tĩnh dưỡng.” Hắn tưởng là đệ tử hay dược sư nào đó ở lại coi sóc cho mình, bản thân hắn là người tự lập không thích có kẻ kè kè bên người.
“ Ôi chao, thương tích nặng như vậy mà vẫn còn sống, ngươi quả nhiên rất bền bỉ à nha.” Âm thanh nữ tử trẻ tuổi trong trẻo vang lên.
“ Hửm, ai đó?” Thiên Phần hơi ngạc nhiên mở mắt nhìn qua, không lẽ hôm nay sư phụ thấy hắn chiến đấu quả cảm nên đưa nữ đệ tử nào đó vào chăm sóc cho hắn?
“ Sao lại là cô? Sao cô vào đây được?” hắn giật mình mở to mắt nhìn qua, cơ thể vẫn chưa cử động được nên đành nằm im tại chỗ nếu không hắn sẽ bật người dậy luôn mất.
Cô gái đứng bên cạnh giường mặc một bộ váy áo thiên thanh, thân thể thon thả yêu kiều, mái tóc đen dài, khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp mang theo biểu cảm thanh đạm dịu dàng, nàng không ai khác chính là Bắc Cung Nhược Giai, ái nữ của Cổ Đảo Bắc Cung gia.
“ Bắc Cung Nhược Giai? Sao cô vào được đây? Cô muốn làm gì?” Thiên Phần liếc mắt đầy cảnh giác quan sát cô gái này, tuy là thiên kiêu cùng thời nhưng hắn và nàng chưa từng nói chuyện qua lại gì, nàng ta đột nhiên lù lù xuất hiện trong phòng mà không ai ngoài kia phát hiện, nàng ta muốn làm gì?
“ Đừng căng thẳng vậy chứ, ta chỉ đến thăm hỏi một chút thôi mà.” Nhược Giai vẫn giữ bộ mặt hiền dịu, miệng hơi nhếch lên cười duyên dáng.
“ Hừ, ta và cô xưa nay không có giao du cũng chưa thân thiết đến mức cô lẻn vào tận đây để thăm bệnh ta đâu, nói đi cô muốn gì?” Thiên Phần khẽ nhăn mặt thẳng thừng nói.
Đa số mọi người đều biết Bắc Cung Nhược Giai này và Lâm Phàm đã đánh bại hắn là một cặp tình lữ, có khi nào nàng này đến để xử lý hắn dứt điểm để về sau khỏi phải tái chiến với Lâm Phàm hay không? Đây là chủ ý của nàng ta hay của Lâm Phàm kia?
“ Đúng là cái tên cục súc ăn nói cũng quá ư là lạnh lùng đó, ta thật là chỉ đến thăm hỏi thôi, thậm chí còn giúp ngươi nhanh chóng phục hồi nữa đó.” Bắc Cung Nhược Giai tiến sát đến ngồi lên mép giường giọng điệu rất tự nhiên.
“ Bớt mấy lời gian xảo điêu ngoa lại, nói thẳng ý định của cô đi, có phải muốn xử lý ta hay không?” là một kẻ được La Sát Môn tập trung huấn luyện từ giết chóc mà ra, Thiên Phần cũng không ít lần nhận nhiệm vụ ám sát diệt cỏ tận gốc, nhưng hắn không tin một chính nhân quân tử như Lâm Phàm có thể chỉ vì một kẻ thua cuộc như hắn mà ra tay, khả năng cao là nữ nhân này không muốn hắn tương lai sẽ dây dưa đánh giết với người yêu của cô ta nên đến trảm thảo trừ căn, đúng là lòng dạ đàn bà độc thật.
“ Ôi trời, ta giết ngươi làm gì chứ, chúng ta xưa nay không oán không thù, ngươi cũng đã bại trong tay Lâm Phàm ca ca của ta rồi cần gì ta đến đây đuổi tận giết tuyệt.” Nhược Giai như hiểu ý hắn chỉ khoanh tay lắc đầu.
“ Vậy cô đến đây làm gì? Đừng có nói là thăm bệnh, có vấn đề gì thì mau nói.” Thiên Phần vẫn giữ thái độ cẩn trọng gay gắt, bàn tay nắm chặt sẵn sàng dùng toàn bộ hơi tàn để chống cự nếu nàng này giở trò.
“ Ừm, Thiên Phần huynh và Lâm Phàm ca ca đều là hai trang quân tử gặp nhau, người tài trọng người tài, trận đấu vừa rồi thực sự làm muội tử đây cảm động. Nhưng huynh ấy vì muốn triển lộ thực lực bản thân mà có vẻ đã ra tay quá nặng với huynh rồi, vết thương này ta thấy chắc phải một năm sau mới có thể xuống giường hoạt động được, tốn thêm vài năm thì mới lành hẳn.” Nhược Giai nhìn qua phần thân trên cởi trần đang băng bó của Thiên Phần, cách xưng hô cũng thay đổi thân mật hơn rồi.
“ Không cần cô lo lắng hộ, vết thương này thì nhằm nhò gì, ta sẽ sớm bình phục, tiếp tục tu luyện, ngày nào đó trở lại trả cho tên người yêu của cô vết chém này.” Thiên Phần quay mặt sang hướng khác cắn môi hậm hực.
“ Đây cũng là lý do muội đến thăm hỏi tình trạng của Thiên Phần huynh đó, Lâm Phàm là người yêu của ta, huynh ấy làm huynh ra nông nỗi này ta thân là vợ sắp cưới cũng có chút áy náy, ta có biện pháp giúp vết thương của huynh nhanh chóng phục hồi, bảo đảm trong một tháng có thể sinh long hoạt hổ mạnh mẽ như xưa.” Bắc Cung Nhược Giai trưng vẻ mặt chân thành thiện lương nhất có thể để tên cục súc này tin tưởng.
“ Thật sao? Nhưng làm sao ta có thể tin cô được? Ta có bị làm sao cũng đâu phải vấn đề cô cần quan tâm, cô muốn gì ở ta?” Thiên Phần nghe nói có thể hồi phục nhanh trong một tháng thì động tâm quay đầu lại nhưng vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn.
“ Ai dà, một tên nằm liệt giường như huynh thì có thể có cái gì mà ta cần chứ. Muội là thật tâm muốn giúp, huynh không tin muội cũng đành chịu, nếu huynh bỏ lỡ cơ hội này, phải mất bao nhiêu năm mới có thể tiếp tục tu hành đây, lúc đó so với những thiên kiêu đồng lứa và nhất là Lâm Phàm thì huynh sẽ càng bị bỏ xa hơn, huynh sẽ không bao giờ bắt kịp được huynh ấy chứ đừng nói tới khiêu chiến trả thù.”
Giọng điệu ữm ờ ngọt ngào lại thêm nét mặt thanh tú đầy chân thành kia không hiểu sao lại khiến Thiên Phần dần buông lỏng cảnh giác, những lời nàng ta nói chính là nỗi đau của hắn, nếu hắn nằm dưỡng thương thế này quá lâu thì sẽ nhanh chóng bị vượt mặt, trễ nải tu hành, hắn không muốn như thế.
0 bình luận