Chương 357: Chỉ còn ba người

“ Ngươi... ta... bại sao?...” Thiên Phần trừng lớn mắt đầy ngỡ ngàng, hắn vẫn chưa thể tin bản thân bại trận thảm như vậy, ý thức hắn trở nên mơ hồ sau đó rơi xuống sàn nằm bất động. Giông lốc tản đi, trên sân chỉ còn hai người, một kẻ vẫn đứng thẳng hiên ngang tay cầm đại kiếm, phong thái cường nhân vô địch. Một kẻ nằm trong vũng máu, trước ngực có một vết chém dài, tay vẫn nắm lấy Phương Thiên Kích đến lúc bại cũng không buông bỏ. Trọng tài đến gần xem xét sau đó gõ kẻng, “ Thiên Phần trọng thương mất khả năng chiến đấu, trận này Lâm Phàm giành chiến thắng.” Cả khán đài từ trong đến ngoài như nổ tung, tiếng hò reo, huýt sáo phấn khích, tiếng vỗ tay ầm ầm vang dội cả một góc Bắc Thành. Một trận đấu kịch tính và mãn nhãn, từng chiêu thức vừa mạnh mẽ lại hoa mĩ tột cùng, hai đối thủ đều dùng toàn bộ thực lực bản thân đánh nhau công bằng, không mánh khoé mưu mô. “ Huynh ấy thắng rồi, Lâm Phàm ca ca thật quá ngầu, lại còn đẹp trai nữa.” Bắc Cung Nhược Giai vừa vỗ tay vừa nhún mông mà quên mất mình đang ngồi dán lồn trên mặt cha chồng Lâm Vấn Thiên. “ Ực, ta nói đệ ấy nhất định chiến thắng mà.” Lãnh Nhược Hy nuốt ngụm tinh trùng do chủ nhân vừa bắn vào miệng xuống sau đó đứng dậy chùi mép nói. Hà Yên nhìn con trai đang ở dưới sân hưởng thụ vạn người cỗ vũ tung hô cười trìu mến, con trai nàng quả nhiên phải là vô địch đồng lứa, ừm, sắp tới người mẹ này cũng nên thưởng cho nó vài thứ, để tình cảm mẹ con càng thêm khắng khít hơn. Lãnh Trường Phong và đám người Ngũ Hành Đảo cũng vui mừng ra mặt, Lâm Phàm đã đến gần hơn với vị trí đầu, ai cũng tin tưởng thiếu niên này sẽ giúp thế lực đứng lên vị trí minh chủ đỉnh phong. “ Lấy tu vi Hoá Thần sơ kì vậy mà có thể đánh bại cả Hoá Thần hậu kì, đúng là tên yêu nghiệt thiên phú quá mức nghịch thiên.” Trịnh Thời Thiên khẽ thở dài đưa ra đánh giá. “ Thế hệ này quả nhiên thiên kiêu xuất hiện vượt trội hơn so với đại hội mười năm trước nhiều, điềm báo Tây Hải thịnh vượng nha.” Lý Đạo Thành vuốt râu gật gù. “ Chỉ với một thiếu niên tư chất thành tiên này nếu kết thiện duyên chính là phúc báu về sau, các ngươi sau này chớ có kiếm cớ chọc ra thù hận với Mặc Ngọc Đảo đó.” Kim Mao Sư Vương liếc mắt dặn dò đám yêu chúng phía dưới. “ Haha, nghe nói thiếu chủ Nam Cung gia kia có hiềm khích với Lâm Phàm, Tiềm Long Các đã suy bại lại còn chọc phải loại yêu nghiệt bậc này, tương lai u ám vô cùng nha.” Ninh Hồng Chí liếc qua lão già Nam Cung Vẫn cười đểu, tuy đệ tử của hắn bại nhưng cũng không ảnh hưởng gì, là cường giả ai chẳng phải trải qua những thất bại như vậy, La Sát Môn huấn luyện đệ tử chính là như thế, nếu bản thân mình không thể mạnh hơn thì tự chuốc lấy bại vong. Nếu sau khi thua mà ngã luôn không đứng dậy được thì chính là phế vật xứng đáng bị loại bỏ. Qua hôm nay chắc chắn Thiên Phần sẽ hiểu núi cao còn có núi cao hơn mà bớt kiêu ngạo háo thắng lại. “ Chết tiệt, thằng khốn đó sao lại có thể mạnh như vậy chứ. Xem ra ta phải chuẩn bị trước mọi tình huống phát sinh.” Nam Cung Hải cay cú vô cùng khi thấy tên tình địch của mình hưởng thụ hết vinh quang được vạn chúng chú mục. “ Hai vị đệ đệ, lão ca biết nên xử lý Mặc Ngọc Đảo ra sao rồi.” Tên đại ca đầu hói đảo mắt nhìn chằm chặp vào Lâm Phàm. “ Tốt, đợi sau đại hội thì kiếm cơ hội ra tay thôi, hô hô.” Tên béo tóc bờm ngựa vẫn nhồm nhoàm nhai đồ ăn cười khả ố nói. “ Lâm Phàm, ngươi rất mạnh, ta... sẽ phải mạnh hơn nữa, một ngày nào đó... ta... sẽ đến tái đấu với ngươi, trả lại một kiếm này của ngươi chém ta, nhớ đó...” Thiên Phần đã tỉnh lại nhưng thương tích quá nặng chỉ có thể nằm một chỗ cố gắng đưa mắt nhìn kĩ kẻ đã đánh bại mình. “ Được, ta đợi ngươi khiêu chiến.” Lâm Phàm đối diện trực tiếp với kẻ bại trận dưới sân, hắn không có một tia khinh thường hay tự cao nào, đó là ánh mắt chứa đầy sự tôn trọng và chiến ý với đối thủ. Thiên Phần nhanh chóng được người của La Sát Môn đưa xuống chữa trị, tuy rằng Ninh Hồng Chí dùng phương pháp nuôi cổ để huấn luyện địa ngục đám đệ tử nhưng chỉ có những kẻ yếu đuối thất bại mới bị loại bỏ. Thiên Phần dù có thua nhưng hắn thua trong tay kẻ có chiến lực và thiên phú trở thành tiên, hắn vẫn là thiên kiêu có tư chất minh chủ, tương lai nhất định vì trận thua hôm nay mà cố gắng gấp trăm lần. “ Ư, công công mau há miệng, con sắp tiểu rồi, nhanh lên kẻo Lâm Phàm ca ca trở lại.” Bắc Cung Nhược Giai vội vàng vạch rộng mép lồn mình ra, Lâm Vấn Thiên đã chực chờ sẵn, dòng nước tiểu đậm mùi khiến hắn ngây ngất chảy vào trong yết hầu từng ngụm. Hắn còn cẩn thận sau khi Nhược Giai đái xong thì giúp nàng liếm sạch sẽ âm hộ rồi mới quay về ghế ngồi, Lâm Phàm cũng vừa lúc quay lại lầu các. “ Ta nói thế nào nhỉ? Lâm Phàm huynh đệ sau đại hội nhất định dương uy tứ phương, trở thành cái tên trẻ tuổi kiêu hùng bậc nhất Tây Hải, thậm chí là nhiều nơi khác, ta đi vân du đã nhiều nơi nhưng chưa thấy ai ở độ tuổi của ngươi có được thực lực thế này đâu.” Chu Cương Liệt vểnh râu cười to vỗ vai không tiếc lời khen ngợi. “ Tất cả là nhờ ơn dạy dỗ của tiền bối, vãn bối không dám quên.” Lâm Phàm nghiêm nghị chắp tay khẽ cúi đầu. Mọi người đều tụ tập lại, ngươi một câu ta một câu hết sức đề cao Lâm Phàm làm hắn gãi đầu gãi tai không thôi, hắn còn được hai nàng tình nhân hôn lên má một cái như phần thưởng dành cho người xuất sắc. Lúc này âm thanh của lão tổng quản Thập Vương Thành truyền âm đến các khu vực. “ Mời mười vị thủ lĩnh đến khu vực hậu đình của đấu trường bàn bạc về trận đấu của vòng sau.” Mọi người quay sang nhìn nhau, sau đó Lãnh Trường Phong nhoáng một cái biến mất, chín vị trí còn lại cũng nhanh chóng rời đi. “ Chuyện gì vậy nhỉ?” Lãnh Nhược Hy ngơ ngác hỏi. “ Lát nữa khắc biết, không cần suy đoán lung tung.” Lâm Vấn Thiên vừa nói vừa khẽ liếm mép, trên râu vẫn dính chút nước tiểu của Nhược Giai. Một khắc đồng hồ sau, Lãnh Trường Phong quay trở lại, bộ dáng vẫn bình thường khí phái ngồi vào ghế. “ Đại ca, chuyện gì cần họp bàn vậy?” Lãnh Nhược Hy sà đến hỏi han ngay. “ Muội xem dưới đài kia chẳng phải sẽ biết sao? Là tin tốt đó.” Hắn hất cằm chỉ xuống bên dưới, mọi người nhìn theo, giữa sân vẫn là lão tổng quản già cầm cuốn sổ, ông ta đằng hắng giọng nói lớn. “ Chư vị đạo hữu cùng khán giả Thập Vương hội, ta xin có thông báo. Bởi vì Thiết Hổ và Hoắc Thiên Cơ đánh nhau đến mức lưỡng bại câu thương, hiện tại đã mất khả năng tiếp tục thi đấu, phải tĩnh dưỡng ít nhất mấy tháng. Cho nên nội bộ Thập Vương đã họp bàn và đưa ra đối sách mới cho vòng bán kết và chung kết. Ba thiên kiêu còn lại bao gồm Bắc Cung Nhược Giai của Cổ Đảo, Nam Cung Hải của Tiềm Long Các, Lâm Phàm của Ngũ Hành Đảo sẽ có một vòng bốc thăm. Chúng tôi có ba lá phiếu, hai lá có chữ Chiến và một lá phiếu trắng. Ba vị thiên kiêu sẽ tiến hành bốc thăm, hai người nhận được lá có chữ Chiến sẽ đối đầu nhau, người may mắn bốc trúng lá phiếu trắng sẽ được đặt cách vào thẳng vòng chung kết. Việc bốc thăm và đánh trận bán kết sẽ diễn ra sau ba ngày nữa, vòng tứ kết đến đây là kết thúc.” Ông ta nói xong lại theo tác phong cũ lập tức biến mất tăm. Khán giả bắt đầu xôn xao bàn luận, hai tên kia thế mà đánh đến mức không xuống nổi giường luôn rồi. Sau khi chứng kiến trận đấu của Lâm Phàm và Thiên Phần, hầu hết mọi người đều khẳng định hắn tám phần là quán quân rồi, tên Nam Cung Hải kia vượt qua vòng này một cách may mắn chật vật như vậy sao xứng là đối thủ, dù có là tư chất Đỏ cũng vô dụng, Lâm Phàm người ta là tư chất Hoàng Kim nha. “ Mọi người hiểu tình hình rồi đó, giờ thì về nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta sẽ chuẩn bị đại yến tiệc mừng chiến thắng cho Lâm Phàm cùng Bắc Cung tiểu thư.” Lãnh Trường Phong đứng dậy khẽ vỗ tay, mọi người ai nấy đều vui vẻ tán thành.
0 bình luận
aaa