Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 355: Cân bằng....
Các vị tông chủ và cả những Địa Tiên khác trong khán đài đều tập trung chú ý đến trận cuối cùng này, ai cũng muốn biết liệu người có tư chất Hoàng Kim sẽ thể hiện như thế nào. Ở vòng loại Lâm Phàm ghép cặp với Hà Tập là huynh đệ trong nhà, hai người chỉ so đấu với nhau đến điểm thì dừng không có chút kịch tính nào.
Nhưng Thiên Phần thì khác, tên này là đệ tử xuất sư từ La Sát Môn, xưa nay ai không biết Ninh Hồng Chí kia huấn luyện đệ tử khắc nghiệt như thế nào, ai nấy sát ý kinh nhân, kinh nghiệm chiến đấu đa dạng.
“ Hừ, để xem tên nhà quê ngươi có qua nổi Thiên Phần hay không, nếu bại ở đây xem như ngươi may mắn, nếu thắng vào vòng trong mới chính là tử kì của ngươi.” Nam Cung Hải vẻ mặt cay độc gian tà nhìn chằm chằm Lâm Phàm như con mồi.
Hai đấu thủ đứng đối diện nhau trên sân, một người trông điềm đạm, khí phái, nét điển trai chắc khoẻ không phải dạng công tử trắng trẻo yếu đuối. Một người thì dáng người cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, đầu tóc đỏ dựng ngược, lông mày xếch lên.
Hai người cứ thế lườm nhau không ai nói rằng cho đến khi trọng tài gõ kẻng bắt đầu trận đấu.
Ngay lập tức hai người lấy tốc độ sét đánh lao thẳng vào nhau, trên nắm tay hừng hực hoả thuộc tính bốc cháy, khán giả và những đại lão còn đang nghị luận xem hai người sẽ lấy phương thức nào đối đầu nhau, không ngờ lại là cách đơn giản mà bạo lực nhất.
Cả Lâm Phàm và Thiên Phần đều nhìn chằm chặp đối phương, chiến ý mười phần dâng cao, hai nắm tay bốc lửa cùng so đấu chính diện, họ vung tay liên tục tạo ra tàn ảnh, âm thanh không khí bị đánh nổ nát bôm bốp vang dội.
“ Tiền bối nghĩ bên nào sẽ giành phần thắng?” Lâm Vấn Thiên dù không đáng làm người nhưng vẫn là một người cha quan tâm con trai, hắn quay qua hỏi vị tiên nhân kinh nghiệm đầy mình này.
“ Dĩ nhiên là con trai cưng của ngươi rồi, lúc ta mới gặp Lâm Phàm, hắn chưa được ta chỉ dạy đã có thể tự mình đánh bại một tên Tán Tiên sơ kì, dám đối mặt với Tán Tiên hậu kỳ không sợ hãi, một Thiên Phần chỉ cao hơn một phẩm cấp thì có nghĩa lý gì.” Chu Cương Liệt trề môi điệu bộ chắc chắn vô cùng.
“ Công công, chủ nhân nói đúng lắm, lúc đó con cũng có mặt, Lâm Phàm đệ đệ so với đám đồng trang lứa quả thật chênh lệch vô cùng lớn, với lại hắn xưa đâu bằng nay, mấy tháng qua được chủ nhân dạy dỗ tuy chưa tăng tiến tu vi nhưng năng lực chiến đấu đã hơn trước rất nhiều.” Lãnh Nhược Hy nhìn Lâm Vấn Thiên khẽ cười.
“ Hứ, đã gọi công công lại còn dám xưng tỷ đệ với Lâm Phàm ca ca, tỷ đúng là không biết phép tắc gì.” Bắc Cung Nhược Giai khoanh tay nhân cơ hội đá đểu.
“ Ôi dào, có sao đâu, Lâm Phàm nhỏ tuổi hơn ta, gọi tỷ đệ nó mới tình thú chứ, còn hiếu tâm của ta với công công đây ai mà không biết, công công, con mắc tiểu rồi.” Nữ tử áo vàng điệu bộ lẳng lơ ưỡn ẹo đưa tay ngoắc về phía cha chồng.
“ Ô ồ, ta đến đây, con dâu thật quá hiếu thảo, haha.” Lâm Vấn Thiên mặt đầy vui sướng, hắn biết bản thân luôn được Chu Cương Liệt đặt trong huyễn thuật nên cứ thế đứng dậy đi đến trước mặt Nhược Hy.
Nàng này đã sớm tụt quần dài và quần lót xuống, vạt áo vén qua một bên, hai đùi mở rộng để mu lồn nâng lên, tay nàng vạch mép môi ra chờ đợi sẵn.
Lâm Vấn Thiên sà xuống liền vục mặt vào háng con dâu mà bú ngay, miệng lưỡi hắn hoạt động cố đớp hết cái lồn Nhược Hy vào.
“ Công công, con đái đây, người sẵn sàng uống đi nè, aaa....”
Mồm của Lâm Vấn Thiên đang dán chặt vào lồn Lãnh Nhược Hy, lưỡi hắn quét qua lại lỗ niệu đạo của nàng, một dòng nước ấm nhanh chóng phun ra sau đó rót hết vào miệng hắn.
Yết hầu khẽ lay động, Lâm Vấn Thiên nuốt ừng ực từng ngụm nước tiểu, toàn bộ là thủy thuộc tính được nàng điều động tích tụ trong bàng quang.
Nếu chỉ là nước tinh khiết thì có vẻ sẽ hơi chán, vậy nên các nàng có thể tự vận chuyển tế bào trong cơ thể để tùy thời biến đổi màu sắc và mùi vị của nước. Nếu dùng để pha trà hoặc ủ rượu thì các nàng sẽ dùng nước tiểu có mùi thơm đặc trưng của cơ thể nữ tử.
Còn đối với một tên cha chồng biến thái nghiện húp lồn con dâu như Lâm Vấn Thiên thì Lãnh Nhược Hy cho hắn uống nước đái càng nặng mùi càng tốt, nước rót vào miệng hắn vàng nhạt với vị khai đặc trưng, tuy thế nhưng đối với gã này thì đây chính là mĩ vị nhân gian.
“ Coi hai người kìa, Lâm Phàm đang chiến đấu hăng hái bên dưới, chàng lại ở đây ăn lồn con dâu như vậy, nó biết nó buồn đó.” Hà Yên đưa tay cốc vào đầu chồng mình một cái.
“ Sụp soạp... Mlem... con trai bận chiến đấu trong khi con dâu mắc tiểu, nếu để Nhược Hy ra nhà vệ sinh sẽ bỏ lỡ chuyện xem trận đấu đó, là một cha chồng tốt ta nguyện lấy miệng mình ra làm bô tiểu để giúp con dâu giải toả tại chỗ, Lâm Phàm sao mà buồn được đúng không, haha.” Lâm Vấn Thiên tuy đã uống xong vẫn thèm thuồng lấy cớ giúp con dâu làm sạch âm hộ để tiếp tục vục mặt vào lồn nàng mà bú liếm.
“ Công công, hình như con cũng hơi mắc tiểu, ngài mau đến đây.” Bắc Cung Nhược Giai đưa ngón tay lên miệng khẽ mút, đôi mắt khêu gợi mị mị nhìn cha chồng.
“ Ồ, tới ngay, haha, các con đúng là hiếu tâm rất lớn, biết ta đang khát nên ai cũng muốn cho ta uống.” Lâm Vấn Thiên hào hứng liếm lồn Lãnh Nhược Hy thêm vài phát sau đó bò đến dưới hạ thân của Bắc Cung Nhược Giai.
“ Công công người mau giúp con cởi đồ đi, còn nữa, con chỉ mới hơi mắc tiểu thôi, ngài có thể để con ngồi lên mặt một xíu, khi nào tiểu sẽ nói cho công công biết.” Nhược Giai khẽ cười đầy ẩn ý.
“ Được, được, con dâu nhỏ, mau ngồi lên, cha sẽ lấy mặt làm ghế cho con ngồi xem chồng con chiến đấu, ta sẽ giúp con xoa bóp huyệt dâm bằng lưỡi.”
Gã cha chồng này cười toe toét, hắn tựa người sát vào ghế ngay cạnh háng Nhược Giai, hạ thân của nàng trần truồng cứ vậy đặt lên trên mặt hắn, lồn nàng hoàn toàn dán vào miệng trong khi lỗ đít cọ ngay chóp mũi.
Hà Yên cũng bó tay với độ mặt dầy của chồng mình, bản thân nàng muốn xem con trai chiến đấu không bỏ sót chi tiết nào nên không tham gia cuộc loạn luân kia.
Lãnh Nhược Hy sau khi cho cha chồng uống nước đái xong thì chính nàng lại bò đến quỳ dưới háng Chu Cương Liệt để giúp hắn bú cặc.
Lâm Phàm đâu hay gia đình mà mình vừa vui vẻ nói cười bây giờ lại đang bày ra tràng cảnh loạn dâm giữa thanh thiên bạch nhật trên kia trong khi hắn vẫn đang so đấu dưới này.
Hai người đã chuyển từ đánh tay đôi qua dùng vũ khí, Thiên Phần vung Phương Thiên Kích lưỡi bốc hoả diễm nóng rát xoay múa, lực đạo kinh khủng đến mức không khí xung quanh bị đốt bốc hơi xèo xèo.
Mà trên tay của Lâm Phàm là bảo khí cấp Tán Tiên do Chu Cương Liệt cho hắn, Xích Hoả Phượng Vũ Kiếm, đại kiếm có chuôi khắc hình Phượng Hoàng, lưỡi kiếm đỏ chói tinh xảo tuyệt luân.
Hai người đều là tu sĩ chủ tu hoả hệ thuộc tính, nãy giờ đã va chạm trên dưới ba trăm hiệp vẫn ở tình huống bất phân thắng bại.
“ Haha, khá lắm, quả đúng là kẻ có tư chất quái thai, như vậy mới thú vị chứ, ta phải đạp ngươi xuống để khẳng định cho thiên hạ này biết không phải thiên phú có thể quyết định thành bại, Địa Ngục Đạo mở ra!!!”
Thiên Phần nhe hàm răng trắng sáng cười khoái trá, tay hắn vẫn liên tục vung kích dùng chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, phía sau xuất hiện dị tượng núi lửa phun trào, hoàn cảnh như luyện ngục trần gian, từng cơn sóng dung nham đánh về phía đối thủ.
“ Hừ, Xích Diễm Lục Hợp Kiếm Kĩ!” Lâm Phàm nâng đại kiếm lên, sau lưng hắn lần lượt xuất hiện sáu luồng kiếm khí hình dáng tương tự Xích Hoả Phượng Vũ Kiếm trên tay.
“ Hồn Kiếm Lục Hợp Trảm, chém nát cái địa ngục giả kia cho ta.” Theo Lâm Phàm điều động, hai tay hắn tuy cầm trọng kiếm nặng nề nhưng lại vũ động cực kỳ nhanh đến mức sinh ra tàn ảnh, sáu kiếm khí đằng sau cũng theo đó chém liên tục, chỉ trong mấy giây hàng trăm luồng kiếm nhận đã bủa vây sau đó trút như mưa xuống đầu Thiên Phần.
“ Địa Ngục Đạo, Sát Ý Thao Thiên, Bá Vương Loạn Toàn Phong!!!!”
Tiếng Thiên Phần gầm vang như mãnh thú, trán hắn nổi gân xanh, đầu tóc đỏ tán loạn, từ trong dị tượng Địa Ngục kia một luồng sát ý lạnh băng toả ra khiến tốc độ kiếm nhận chậm lại, hắn như một vị chiến thần cầm Phương Thiên Kích xoay nhanh như chong chóng chém nát toàn bộ công kích của Lâm Phàm vừa tới.
Khán giả trên đài đứng cả dậy mà vỗ tay hào hứng tung hô, đánh thế này mới là đánh chứ, từ đầu đến giờ Lâm Phàm cùng Thiên Phần hoàn toàn triển lộ là thực lực bản thân chân chính, so đấu tay đôi rất xanh chín với nhau không hề có chút mưu mô hay đường ngang ngõ tắt nào. Một trận chiến vô cùng mãn nhãn.
Lâm Phàm đã chứng minh cho mọi người ở đây thấy sự đáng sợ của người mang tư chất Hoàng Kim, hắn đánh tay đôi với kẻ hơn mình một cấp độ lại mang sát ý kinh khủng như Thiên Phần mà không hề tỏ ra lép vế chút nào.
“ Đại ca, sự xuất hiện của thằng nhãi này hình như hơi mất cân bằng rồi.” Trên một góc khán đài, ba tên Địa Tiên huynh đệ đang nhắm vào Lạc Thủy kia xì xầm bàn tán, kẻ vừa lên tiếng là tên thư sinh mặt gầy răng vẩu.
“ Ta cũng thấy vậy, Mặc Ngọc Đảo này trước thì có hai Địa Tiên hậu kỳ như Hà Vân Khánh và Lâm Vấn Thiên, giờ còn xuất hiện một kẻ tư chất nghịch thiên như vậy, đã dần có uy thế mất cân bằng so với đám còn lại rồi.” Tên đại ca trung niên đầu hói râu dài khẽ trầm ngâm.
“ Hô hô, nếu vậy thì chúng ta nên xử lý bớt để Tây Hải này cân bằng hơn có phải hay không? Nên giết ai trong đám Mặc Ngọc Đảo đây?” tên béo tóc bờm ngựa tay cầm hai cây thịt xiên vừa nhai vừa nói nước miếng văng phèo phèo.
“ Hừm, cần phải quan sát thêm, lần đại hội này có nhiều việc cần làm lắm, còn phải đi đoạt lấy mĩ nhân thể chất lô đỉnh kia nữa.” Tên đại ca vuốt râu nói.
“ Đại ca dạy chí phải, hi vọng cái tên tán tiên họ Chu kiến thức sâu rộng kia biết điều nhường mĩ nhân ra để khỏi phải động tay chân, hê hê.” Gã thư sinh liếm liếm môi cười dâm dê.
0 bình luận