Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 353: Thiên phú thần thông
“ Ồ, Chu đạo hữu có cách nhìn nhận khác với chúng ta sao? Xin mời cho ý kiến.” Lý Đạo Thành một bộ dáng tiên phong đạo cốt khẽ vuốt râu nói. Những vị khác cũng yên lặng nâng tai lên lắng nghe.
“ Công pháp thôi diễn thiên cơ biết trước tương lai thông qua nhật nguyệt sao trời quả thực rất khó chịu, nhưng đó là khi đối phó với những kẻ có kế hoạch hay phương thức tác chiến chú định sẵn. Còn nếu gặp những kẻ bình sinh sử dụng man lực, chiến đấu hoàn toàn dựa vào bản năng gặp đòn đỡ đòn biến hoá tùy ý thì liệu có đủ thời gian để bói toán được hay không?”
Chu Cương Liệt gõ gõ ngón tay lên cạnh bàn, giọng điệu bình thản nêu ra ý kiến bản thân.
“ Ừm, quả thật nếu muốn thôi toán tinh thần chuẩn xác cần phải hiểu rõ hết đấu pháp của đối thủ sau đó dùng đến pháp môn của Thái Nhất Môn quan sát thiên tượng tìm ra hướng đi hợp lý từ đó bày bố trước mọi thế cục.” Lãnh Trường Phong tất nhiên đồng thuận với ý kiến của tiền bối rồi, hắn là tiên nhân nói gì mà không đúng.
“ Nhìn con hổ kia hình như không có chút nào gọi là có kế hoạch tấn công cụ thể để bị thôi toán đâu, bọn yêu tộc này xưa nay hành xử tùy tiện đâu có theo bất cứ quy chuẩn nào cụ thể.”
Bắc Cung Thượng vừa nói vừa ngó xuống đài, Thiết Hổ thực sự đang dùng đôi lợi trảo sắc nhọn liên tiếp nhằm vào Hoắc Thiên Cơ mà vung chém cào cấu loạn xạ không có chút gì tính chiến thuật, tên đệ tử của Thái Nhất Môn cũng chỉ dùng bộ pháp tránh né, lông mày hơi cau lại.
“ Hừm, tuy không thôi toán được nhưng chẳng phải tu vi Hoắc Thiên Cơ vẫn hơn con hổ kia một cấp sao? Dù là cùng nhau triền đấu thì chỉ chốc lát nữa chênh lệch về thực lực sẽ hiện rõ, tên yêu tộc kia không có cửa thắng người hơn cấp.” Nam Cung Vẫn vẫn giữ vững quan điểm bản thân.
“ Nam Cung lão cẩu, lần đó ngươi chẳng phải tu vi cũng trên hai nữ nhân trung thổ kia hay sao, người ta chỉ là hai cái Địa Tiên vừa đột phá chưa lâu còn ngươi một tên Địa Tiên hậu kỳ già đời thế tại sao vẫn suýt bị hai ả đó giết vậy? Chẳng phải cũng chênh lệch cấp độ hay sao, mà lệch tận hai tiểu cảnh giới đấy.” Ninh Hồng Chí giọng ẻo lả the thé cất tiếng trào phúng.
Đám đại lão lẳng lặng nhìn nhau sau đó cũng khẽ cười, quả thực ai nói về chuyện hơn thua cảnh giới thì không sao chứ lão già Nam Cung Vẫn này vừa mấy tháng trước bại bởi Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê kia mà còn mặt mũi khinh người tu vi thấp sao.
“ Hừ, lần đó nếu không có bổn vương cùng Trịnh Thời Thiên và lão trọc A Du Đà ra mặt điều đình thì có khi lão già Nam Cung nhà ngươi ăn chuối cả nải rồi, giờ còn dám ở đó giở giọng khinh miệt đệ tử của bổn vương sao?” Kim Mao Sư Vương thẳng thừng liếc mắt khinh bỉ nói.
Nam Cung Vẫn mặt già bí xị, ông ta im lặng không nói thêm gì nữa, tâm trạng cay đắng không thôi, đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, thời ông ta chưa trọng thương, hai đứa con còn sống thì Tiềm Long Các trong Thập Vương cũng xếp thứ hạng đầu, từ ngày đại bại trong tay hai nữ nhân nước Tần kia thì cả danh vọng lẫn mặt mũi đều bị sụp đổ, đi đâu cũng bị khinh miệt.
Lão ta biết đa số thế lực không ưa mình vì Tiềm Long Các muốn mượn lực Tây Hải để khai chiến với trung thổ, bọn họ chỉ muốn an phận làm vương ngoài hải ngoại này.
“ Hừ, cho các ngươi cười, tưởng ta dễ bị hạ bệ như vậy sao? Đợi đi, một ngày nào đó dù các ngươi không muốn cũng phải lên chung chiến thuyền của lão phu cùng nhau đánh lên đất liền.” Nam Cung Vẫn bóp chặt bàn tay nghiến răng tự nghĩ.
“ Ừm, nói về hơn thua tu vi thì có lẽ đối với Thiết Hổ kia cũng không thể nói trước đâu.” Giọng điệu trầm ấm nhàn tản của Chu Cương Liệt lại vang lên kéo mọi người ra khỏi chuyện cà khịa Nam Cung Vẫn.
“ Chu đạo hữu lý giải như thế nào?” Bắc Cung Thượng giọng điệu có phần thân thiết hỏi.
Lúc nãy ở giờ giải lao hắn đã kéo con gái cưng Nhược Giai qua hỏi về những chiêu thức lôi đình kia, nàng nói là do Chu Cương Liệt dạy nhưng cũng giấu không cho cha mình biết chủ nhân là tiên nhân.
Bắc Cung Thượng hiểu rõ uy lực của hai thức đó, nếu là hắn thi triển thì còn kinh khủng hơn, vậy mà người họ Chu này dễ dàng dạy con gái mình như vậy, chắc là do Nhược Giai là người yêu của Lâm Phàm nên hắn cũng nhiệt tình mà dạy dỗ. Đúng là khí độ của tán tu vân du khắp nơi, vô cùng cởi mở và hào sảng, rất đáng để giao du kết bạn.
“ Các vị đừng quên Thiết Hổ là yêu tộc, ta đã du lịch khắp nơi, hiểu biết về yêu tộc cũng có chút ít. Thể phách của họ so với nhân loại mạnh mẽ hơn bội phần mà không cần gian khổ luyện tập.
Họ tu luyện cũng nhiều phương pháp hơn chúng ta, có hấp thụ linh khí, có ăn linh đơn dị thảo và cũng có cắn nuốt lấy kẻ khác để lớn mạnh bản thân, yêu tộc thọ nguyên so với nhân loại lớn hơn nhiều, có những đại yêu tồn tại mấy nghìn năm.
Và thứ có thể giúp yêu tộc xoá nhoà khoảng cách chênh lệch tu vi chính là thiên phú thần thông, mỗi tộc loài đều có năng lực bản mạng riêng rất khó nắm bắt, bởi vậy không thể dùng cấp độ để so sánh nhân tộc với yêu tộc được.”
Sau khi nghe Chu Cương Liệt giảng giải, đám cường giả ở đây đều khẽ trầm ngâm, quả đúng như hắn nói, yêu loại sở dĩ lớn mạnh chính là nhờ khi đã có đủ linh trí hoá hình thì đều có thiên phú thần thông riêng cho mình, đó coi như là kĩ năng riêng của giống loài, chính nhân tộc cũng phải học hỏi bắt chước chiêu thức từ yêu tộc rất nhiều.
“ Haha, tên họ Chu kia nói hay lắm, đám con người các ngươi xưa nay coi khinh chê bai yêu tộc chúng ta, chỉ là thời đại hoà bình các tộc cùng nhau chung sống thôi, đừng tỏ ra ai cao ai thấp.” Kim Mao Sư Vương há miệng cười vang sau đó nâng chén rượu về phía Chu Cương Liệt bày tỏ đủ sự kính trọng.
Hắn cũng rất nhiệt tình bưng rượu uống cạn, bản thân Chu Cương Liệt đối với yêu tộc không có sự kì thị hay hận thù gì, hắn còn có ba cái đại yêu Hiên Viên Mộ trong túi và cả Chân Hoàng sắp về tay nữa, thương còn không hết sao có thể ghét bỏ được.
Quả thật như những gì Chu Cương Liệt đã nói, bên dưới đài Thiết Hổ với cặp vuốt bén nhọn đang thể hiện từng cú vồ mồi tấn công loạn xạ.
“ Chết tiệt, có nhìn ra đấu pháp cũng không thể theo kịp tốc độ của tên này, hắn nhanh quá.” Hoắc Thiên Cơ nhảy lùi về phía sau, vạt áo đã bị cào nát bấy.
“ Để xem ngươi chạy đi đâu, Thiết Trảo Lợi Nhẫn.” Thiết Hổ nâng hai tay bấu chặt vào khoảng không sau đó chém mạnh, mười móng vuốt hình thành mười thanh đao gió lấy thế bẻ gãy nghiền nát chém về phía Hoắc Thiên Cơ.
“ Tinh Không Bàn xoay chuyển! Đẩu Chuyển Tinh Di.” Trên tay hắn xuất hiện bảo khí, la bàn quay một vòng lập tức đổi vị trí của hai người với nhau khiến Thiết Hổ phải tự đối mặt với mười đao gió do mình tự chém ra.
“ Trò trẻ con, thu.” Thiết Hổ nâng mười ngón tay, đao gió lập tức được trả về không gây chút sát thương nào.
“ Dị Tượng Nhật Thực, Thất Tinh tụ hội.” Hoắc Thiên Cơ ngay lập tức sử dụng lại đòn thế đã từng đánh với A Nan, trên mặt sân xuất hiện ảo cảnh mặt trăng che lấp mặt trời, khi quang cảnh đã tối đen thì lập tức bảy ngôi sao sáng lập loè rồi bắn xuống với sức phá hoại kinh người nhằm vào Thiết Hổ.
“ Tưởng lão tử sợ ngươi sao.” Thiết Hổ gào lên, không giữ lại bổn sự nữa, răng nanh hắn mọc dài ra, luồng tà khí hung ác lan toả khiến nhiệt độ xung quanh như giảm bớt.
“ Thao Thiết sao? Ăn thử cái này đi, Thiên Nguyệt Tinh Phạt.” Hoắc Thiên Cơ nghiến răng chỉ hai ngón tay về phía Thiết Hổ, Thất tinh còn chưa rơi xuống thì ở phía sau đã bồi tiếp một trận mưa sao băng, dưới chân của hắn còn bị dính Tù Tinh Không đang xoay chuyển hút hắn về trung tâm.
“ Hoắc Thiên Cơ đây là muốn sử ra hết lực lượng nhanh chóng kết thúc Thiết Hổ rồi, dồn nhiều đòn như vậy.” Lãnh Trường Phong vuốt râu nói.
“ Có vẻ tiểu tử này cũng nhận ra không thể dây dưa với yêu tộc, thể phách của chúng có phần vượt trội hơn nhân loại, đánh càng lâu chính là càng bất lợi, nếu cả hai cùng cạn kiệt chân khí thì tất nhiên kẻ có sức mạnh nhục thân như Thiết Hổ sẽ dễ dàng đánh bại Hoắc Thiên Cơ.” Chu Cương Liệt bế lấy Lâm Gia Tuệ ngồi vào lòng mình, dùng bánh kẹp dụ dỗ cô bé, phất tay tạo ảo cảnh sau đó lại bắt đầu táy máy tay chân.
“ Thực Thiên Phệ Địa, xem lão tử làm sao nuốt sạch sao trời của ngươi.” Thiết Hổ há mồm gào lớn, sau lưng hắn xuất hiện hình chiếu một tôn quái vật to lớn người đầy lông lá, hàm răng sắc nhọn to lớn như bồn máu.
Một tiếng gầm rú vang dội, con hung thú kia há to miệng bắt đầu cắn nuốt dị tượng trước mặt và cả các đòn công kích, chỉ phút chốc bầu trời lại quang đãng, toàn bộ chiêu thức của Hoắc Thiên Cơ đều đã vào bụng quái vật.
“ Lực cắn nuốt của Thao Thiết lại kinh khủng đến vậy? Chỉ là mang huyết mạch lai tạp đã như thế nếu thực sự là Thao Thiết thì còn đáng sợ thế nào nữa.” Lãnh Nhược Hy mím môi ngưng trọng.
“ Haha, nếu thực sự là Thao Thiết nguyên bản thì một cú hít thở của nó cũng đủ nhai nuốt mười toà Thập Vương Thành như thế này.” Chu Cương Liệt cười xoà trả lời, tay hắn lòn vào áo mà vân vê núm vú của Gia Tuệ, cô nàng này thật dễ tính, chỉ cần có đồ ăn thì muốn làm gì nàng cũng tùy ý.
“ Con hổ ham ăn, ngươi nghĩ bản thân là Thao Thiết thật sao? Không nhả ra thì nổ tan xác ngươi, dám nuốt ba chiêu thức của ta.” Hoắc Thiên Cơ tay cầm la bàn cười khẩy.
Thiết Hổ lúc này hai má phồng to, bụng trứng bự lên, nhìn bên ngoài thì là hình chiếu Thao Thiết kia nuốt lấy nhật nguyệt tinh thần nhưng thực tế là do chính hắn há to mồm cố ăn. Có vẻ hắn thực sự đã đến giới hạn, dám ăn lấy năng lượng từ ba đòn đánh của đối thủ hơn cấp quả nhiên khó nuốt trôi. Hắn giờ như quả bóng nằm lăn kểnh giữa sân.
0 bình luận