Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 352: Một đời liêm khiết
“ Ô ô ô, huhu sao chàng có thể chơi kiểu này, thả thiếp xuống, a a a... ưm... đừng mà... hức... á trời ơi... sâu quá rồi... ưm... đừng.... chàng hứa sẽ hỏi ý người ta rồi mà... phu quân xấu xa nuốt lời... rách mất... thiếp thốn quá... ưm... ư ư... tha cho thiếp... chàng đâm vào bên Lạc Thủy tỷ tỷ đi mà..... cứu....”
Âm thanh vừa kiều mị vừa đáng thương của Tiểu Thiện vang lên khắp phòng, nàng đang ở trong một tư thế mà bản thân cho là rất bất nhã.
Tên phu quân chết bằm của nàng bắt nàng nằm chất chồng lên trên người Lạc Thủy, hai cái mông thịt vểnh cao để lộ hết toà sơn động mê người. Bốn cái lỗ thịt xếp hàng đều tăm tắp chờ người đến khai phá.
Lúc đầu Chu Cương Liệt vẫn rất nhẹ nhàng thương yêu nàng, hắn từ tốn ôn nhu hết mức làm vị nương tử này vừa phê lòi vừa hạnh phúc, nhưng sau khi nàng đã lên đỉnh được hai lần thì hắn mới bắt đầu cuộc chơi.
Ba cái dương căn lần nữa xuất hiện khiến Tiểu Thiện sợ chết khiếp nhưng nàng bị hắn dụ ngọt, hứa chỉ dùng một cái cho nàng hai cái kia cho Lạc Thủy, nàng cũng chấp nhận với cái tư thế chất chồng kì cục này.
Nhưng tên này bản chất dâm ma khó đổi, chỉ chốc lát sau Tiểu Thiện đã khóc lóc vang trời vì hắn thất hứa, âm hộ và cúc huyệt của nàng bị hắn tấn công cùng lúc, hai cái dương căn thi nhau đâm thọt mặc cho nàng có van xin.
“ Huhu, chàng là đồ ác nhân, từ nay đừng hòng thiếp để chàng như nguyện nữa... ưm... ư... đừng đâm nữa... á... ôi chao ôi... ư.....”
Lạc Thủy nằm bên dưới cũng hết biết nói sao với tiểu cô nương khóc nhè này, nàng chỉ đành tự mình tận hưởng tư vị dương vật của chủ nhân đâm thấu tử cung, mặc kệ muội tử này mè nheo.
“ Ngoan nào, nàng ngưng khóc rồi cảm nhận kĩ xem có thực là đau thốn không? Ta đã khai phá hai lỗ đến tận cùng rồi, hôm nay chỉ là luân phiên đâm vào thôi, nàng là đang tự mình doạ mình có biết không hả?”
Chu Cương Liệt từ phía sau nâng Tiểu Thiện dậy, vừa nhấp vừa đưa tay xoa cặp tuyết lê, hơi thở cương dương phả vào gáy làm nàng ngất ngây thêm.
“ Hức... chàng không thương thiếp... oà... ưm... ái da... ô ô ô....”
Khuôn mặt đỏ ửng của nàng đã hoàn toàn mất đi vẻ thiện lương thánh khiết hằng ngày, biểu hiện bây giờ trông tràn ngập xuân tình, đôi mắt đẹp mơ màng, hơi thở như lan, lưỡi khẽ đưa ra.
“ Nương tử ngoan, cảm nhận thật tâm nói cho ta biết, nàng thích chuyện này mà đúng không, chẳng có đau đớn gì hết nhỉ.” Hắn giở ngón nghề dẫn dắt cảm xúc của mình.
Vị nương tử này tất nhiên không hề bị đau, hắn đã ôn nhu hết mức có thể, hai lỗ thịt đã được khai phá sớm quen thuộc với con cặc của hắn, bây giờ có chơi cùng lúc thì cũng đâu đến nỗi, nàng này chính là sợ quá nên tự mình phóng đại đau đớn tong tiềm thức mà thôi.
Nghe những lời thì thầm yêu thương của lang quân, Tiểu Thiện cũng dần bình tĩnh tự cảm nhận.
“ Ơ, đúng là không đau thật... á...á...á... ôi chao... ưm... phu quân... thiếp... thiếp không đau... thiếp sướng... phê quá... chàng cọ xát mạnh quá... hừm... ưm... ôi a.... thiếp raaaaa.....”
Âm tinh từ tử cung phóng xuất, Chu Cương Liệt ôm cả Lạc Thủy dậy sau đó ba con cặc dồn dập mà nắc, tốc độ nhanh dần. Hai nàng quấn lấy nhau ngửa cổ mà rên xiết, hắn dập một hơi mấy trăm phát rồi mới lên đỉnh, tinh dịch toàn bộ bắn vào ba cái lỗ thịt.
Hai nàng vô lực cùng nằm bẹp xuống giường, hông vẫn không ngừng co giật, tinh dịch theo lồn và đít chưa khép lại mà chảy ra. Lạc Thủy thể chất vẫn hơn, nàng bò ngược hướng lại vục mặt vào háng Tiểu Thiện cố gắng vừa bú liếm lồn cho muội tử vừa ăn hết số tinh.
“ Tỷ tỷ, kì quá... huhu... sao lại liếm chỗ đó của muội.” Cô gái nhỏ trắng trong xấu hổ ngượng ngùng che kín mặt.
“ Ta thích nhất là ăn tinh của chủ nhân, vừa ngon vừa có thể giúp ta tu hành, không thể bỏ sót được, với lại ta còn có thể giúp chỗ đó của muội bớt đau rát.” Lạc Thủy vừa nói vừa điều động nước cọ rửa cho Tiểu Thiện, cảm giác mát lạnh dễ chịu khiến nàng thư thái không thôi.
“ Hức, chỉ có tỷ thương muội thôi, tướng công nhà chàng là cái đồ ác nhân dâm tặc chỉ biết sướng mỗi mình mình thôi.” Tiểu Thiện thoải mái tận hưởng, cũng để mặc cho Lạc Thủy đang liếm láp âm hộ và lỗ nhị của mình, nàng trừng mắt ghét bỏ tên lang quân vô lương tâm đang ngồi ở mép giường kia.
“ Được rồi, là ta sai, cho ta xin lỗi, đừng giận nữa nha.” Chu Cương Liệt chồm người tới xoa lấy hai vú của nàng, khuôn mặt áp sát, Tiểu Thiện dù đang giả vờ giận nhưng thấy hắn muốn hôn thì lập tức đổi thái độ chu môi lên ngay.
Hắn bó tay với cô vợ khẩu thị tâm phi này, rõ ràng là thích muốn chết nhưng lại không bỏ được mặt mũi, vì nuông chiều nàng nên hắn đành phải đóng vai ác thôi. Có ai làm tình với vợ mình mà luôn phải chịu cái tiếng dâm tặc cưỡng hiếp cô nương nhà lành như hắn không?
Chu Cương Liệt một đời liêm khiết, hắn chơi gái luôn là quang minh chính đại thế mà lại hủy hết thanh danh trong tay cô nàng tiểu thư bán cá này.
“ Ừm, cũng đến giờ rồi, ta quay lại đại hội đây, ta để Lạc Thủy ở lại bầu bạn với nàng nhé.” Hắn đứng dậy tự mặc vào quần áo.
“ Đi đi, đi đi, nói là nghỉ trưa mà chàng làm người ta mệt chết, mồ hôi ướt cả giường rồi, lát phải tắm lại rồi mới nghỉ ngơi được.” Tiểu Thiện đuổi hắn như đuổi tà.
“ Chủ nhân cứ làm việc của mình đi, có em ở đây chăm sóc cho Tiểu Thiện rồi.” Lạc Thủy ôn nhu giúp muội muội xoa bóp thân thể.
“ Nè, nhớ kĩ đó, chàng làm gì thì làm nhưng cấm có đem cơ thể đầy mùi nữ nhân về đây ôm thiếp nếu không thiếp sẽ không cho chàng chạm vào người đâu.” Tiểu Thiện nheo mắt dặn dò thêm, nàng hiểu rõ gã lang quân này ra ngoài không tìm mấy tình nô kia mới là lạ đó.
“ Ôi chà ta biết rồi mà, tối ta sẽ về sớm.” Hắn gật đầu rồi đi ra ngoài đóng cửa lại, hắn cũng không sợ ba tên Địa Tiên huynh đệ kia tìm đến đây bắt Lạc Thủy, bọn chúng chưa có gan làm càn trong thành, dù có dám thì hắn cũng sẽ biết ngay, trên người nàng có thủ đoạn bảo hộ do hắn chuẩn bị.
Khi Chu Cương Liệt trở lại lầu các của Ngũ Hành Đảo thì dưới sân hai đấu thủ đã vào vị trí, một bên là nam tử mặc áo thêu hình tinh tú, dáng người tuấn tú phiêu dật như tiên đồng. Bên còn lại là một gã dáng người cao lớn, đầu hổ dữ tợn với lông đen vằn vàng bao phủ toàn thân.
“ Keng, trận đấu thứ ba giữa Hoắc Thiên Cơ và Thiết Hổ bắt đầu.” Trọng tài vô cùng quen thuộc gõ kẻng. Hai người lập tức thủ thế chuẩn bị công kích.
“ Tiền bối về rồi, vừa kịp xem trận kế tiếp nha.” Lãnh Trường Phong cùng mọi người ở đây theo thói quen gật đầu chào hắn.
“ Ài, có nương tử thật là bận rộn, để mọi người chê cười rồi, haha.” Hắn gãi đầu sau đó ngồi vào vị trí của mình.
“ Các vị thấy trận này như thế nào? Có đoán được ai chiến thắng không?” âm thanh từ phía Cổ Đảo vọng tới những lầu các khác, là Bắc Cung Thượng đang hỏi.
“ Tất nhiên là đệ tử của ta rồi.” Trịnh Thời Thiên cùng Kim Mao Sư Vương đồng thanh nói, sau đó lườm nhau một cái.
“ Hoắc Thiên Cơ tu vi cao hơn một bậc, tỉ lệ thắng đương nhiên sẽ cao hơn rồi.” Nam Cung Vẫn mặt già vuốt râu nêu ý kiến.
“ Ừm, ta cũng thấy như vậy, công pháp thôi toán của Thái Nhất Môn tác dụng lên người cấp thấp hơn thường sẽ không bao giờ thất bại, mọi hành động của Thiết Hổ ắt sẽ bị Hoắc Thiên Cơ nhìn ra hết, nếu không để ý sẽ bị hắn xem như quân cờ mà bố cục toàn bộ đường đi nước bước.” Lâm Vấn Thiên nhấp ngụm trà trầm ngâm nói.
Mọi người ở đây đều gật đầu cho là đúng, ván này Hoắc Thiên Cơ có khả năng thắng cao hơn hẳn tên yêu tộc cục súc đầu hổ kia.
“ Ta thì không nghĩ như vậy.” Một âm thanh hờ hững vang lên đối lập lại ý kiến số đông, mọi người nhìn sang, là vị tiền bối họ Chu thầy của Lãnh Trường Phong, hắn đang tựa người thoải mái trên ghế, miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
0 bình luận