Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 350: Nhường?
“ Gia gia, con thắng rồi.” Nam Cung Hải lại khôi phục cái bộ dáng nghênh ngang vênh mặt tự đại sau khi trở về đến lầu các của mình.
“ Hừ, đã ngu dốt lại còn kiêu căng, tiểu tử ngươi quả nhiên là thiếu đòn mà.” Nam Cung Vẫn tức đến dựng cả râu, khuôn mặt già đã nhăn nheo nay còn trông khó coi hơn, ông ta lấy đâu đó một cây roi cứ thế quất cho thằng cháu trời đánh mấy phát.
“ Úi da... gia gia sao lại đánh con, chẳng phải con đã thắng rồi sao?” Nam Cung Hải vừa chạy vòng quanh vừa ấm ức ôm mông gắt lên.
“ Ngươi còn dám nói, ngươi tưởng mình thắng là do thực lực hay sao, nếu không phải Lý Đạo Thành còn nể mặt... thì lão già này đã phải bỏ hết sĩ diện mà nhào xuống cứu ngươi rồi có biết hay chưa?”. Nam Cung Vẫn dừng tay lắc đầu ngao ngán nhìn cháu mình.
“ Con biết mình thoát khỏi trận pháp là do đại môn kia ngẫu nhiên thay đổi vị trí đúng lúc con xông vào, đó là do may mắn của con, đôi khi may mắn cũng là một loại thực lực không phải hay sao? Tên họ Dương kia xui xẻo thì ráng chịu chứ, con làm sao có thể thua được.” Nam Cung Hải ngồi bệch xuống sàn mà thở.
“ Ngươi tưởng thật sự mình may mắn sao, ngây thơ, mà thôi, không nhắc đến chuyện này nữa, tự mình hồi phục cho tốt.” Lão già bĩu môi quay lưng đi, Nam Cung Hải tuy không hiểu ông nội nói gì nhưng cũng không để tâm nhiều, hắn thắng là được rồi, tiếp theo để xem tên tiểu tử Lâm Phàm kia có làm nên trò trống gì hay không.
“ Uầy, thằng nhóc Nam Cung gia kia cũng thật là vận khí quá tốt, không ngờ cắm đầu đi lụi lại may mắn đúng lúc Tử Môn đổi chỗ với Cảnh Môn.” Lãnh Trường Phong thở ra một cái.
“ Hừ, trên đời làm gì có nhiều sự ngẫu nhiên may mắn đến vậy.” Chu Cương Liệt khẽ lắc đầu bĩu môi, tay hắn vẫn đang tự bóc hạt dưa cho Tiểu Thiện ăn.
“ Ý tiền bối là sao?” Lâm Vấn Thiên cũng ngồi thẳng lưng lên hỏi.
“ Bát Môn Kim Toả Trận này là do Dương Đình Chân tạo ra, hắn cầm chủ kì đứng ở giữa mắt trận, mọi chuyện bên trong đều là do hắn điều động kể cả sự luân chuyển của các đại môn, các ngươi thật sự nghĩ tám cửa đổi phương vị cho nhau là ngẫu nhiên hay sao?”
“ Vậy có nghĩa là...” Lâm Phàm cũng nghiêm túc nắm chặt nắm tay.
“ Cả trận đấu Dương Đình Chân có đến hai cơ hội để khiến Nam Cung Hải phải thua cuộc trong đau đớn nhưng đều bị hắn bỏ qua. Khi tên ngốc kia định chui đầu vào Tử Môn chính đạo sĩ kia đã phất cờ biến nó thành Cảnh Môn, sau khi ra khỏi trận chỉ cần tiếp tục chiến đấu với trạng thái mệt mỏi của Nam Cung Hải chắc chắn không thể đánh lại họ Dương nhưng hắn lại chọn giữ chữ tín tự bỏ cuộc.” Chu Cương Liệt giọng điệu hờ hững giải thích.
Mọi người ở đây đều sững người khi nghe hắn nói, người này là tiên nhân, điều ông ta thấy chắc chắn sẽ không sai.
“ Giờ nghĩ mới thấy có khuất tất, bọn đạo sĩ Thanh Vân Cung kia bề ngoài rao giảng đạo đức nhưng toàn sống giả tạo, ngang ngạnh háo thắng, nhìn cách họ đối đầu với tăng nhân Kim Cương Đảo thì biết, nào có chuyện họ chỉ vì cái đánh cuộc kia mà bỏ lỡ cơ hội đạp đầu Tiềm Long Các để vào vòng sau.” Lãnh Trường Phong nhíu mày khó hiểu.
“ Rõ ràng bọn đạo sĩ kia cố tình nhường cho gã Nam Cung Hải kia đi tiếp, bọn chúng đang có âm mưu gì?” Lãnh Nhược Hy sau khi nghỉ ngơi xong đã cùng Hà Yên ngồi lại nghiêm chỉnh trên ghế, nàng cũng đưa ra ý kiến.
“ Lý Đạo Thành không muốn nhân cơ hội đạp Tiềm Long Các xuống bùn hay sao? Xưa nay lũ đạo sĩ đó đâu có qua lại thân thiết với Nam Cung gia, sao phải vì cứu nguy mà nhường cả trận đấu quan trọng thế này?” Lâm Vấn Thiên liếc mắt nhìn qua lầu các của Nam Cung gia đầy khó hiểu.
“ Mọi người nghĩ nhiều làm gì, có muốn để Tiềm Long Các trụ vững trong Thập Vương là điều không tưởng, Dương Đình Chân có thể nhường nhưng Lâm Phàm của chúng ta thì không bao giờ, huynh ấy nhất định sẽ vặn cổ tên Nam Cung Hải xấc xược kia.” Bắc Cung Nhược Giai ôm lấy một bên tay của người yêu nhìn hắn đầy trìu mến, dưới âm hộ từng dòng tinh đặc sệt đang chảy ướt cả chân.
Lâm Phàm cũng chỉ cười xoà gãi đầu không đưa ra thêm đánh giá gì, hắn đến đại hội cốt yếu là tranh tài với các thiên kiêu và khẳng định bản thân, những chuyện sau màn mưu mô của mười đại thế lực hắn không quan tâm.
Thời gian nghỉ trưa đã bắt đầu, hai trận cuối sẽ diễn ra vào buổi chiều, mọi người lại quây quần bên nhau ăn uống sau đó tự mình nghỉ ngơi.
Tiểu Thiện cười rất tươi nhận lấy bánh kẹp từ Chu Cương Liệt, hắn dựa vào kiến thức kiếp trước tự mình chế biến cho nàng, đã là Tiên nhân thì tất nhiên sẽ không thể nào nhớ sai.
“ Ngon lắm, phu quân thật là khéo tay.” Nàng vui vẻ cắn lấy ăn rất ngon lành, có được người chồng vừa mạnh mẽ gánh vác tứ phương, kiến thức học thuật uyên bác tuyệt luân lại còn cưng chiều vợ, làm đồ ăn rất ngon nữa, vị lang quân hoàn hảo như vậy tìm đâu ra nữa chứ.
Chu Cương Liệt xưa nay toàn ăn ở tửu lầu hoặc có nhà bếp nấu nên hắn lười động tay, kì thực thì từ kiếp trước hắn đã rất có tài làm đồ ăn, xuyên không đến đây thì Tiểu Thiện chắc là cô gái đầu tiên thưởng thức được đồ ăn do hắn làm.
Từ đám hạ nhân từng kể thì Chu Cương Liệt biết Tiểu Thiện xưa nay ít động vào thịt cá, nàng ăn uống rất đạm bạc bởi vậy hắn làm bánh mì kẹp này vỏ bên ngoài ngọt dịu, bên trong có nhân rau củ cùng một ít nước sốt, quả nhiên nàng rất thích.
“ Sau này nhất định sẽ cho nàng nếm hết hương vị ẩm thực nhân gian.” Hắn đưa tay vén lấy tóc của nàng ra phía sau để không bị dính thức ăn, một người đàn ông ngọt ngào tinh tế như vậy chính là thứ mà nữ nhân ai cũng ao ước.
Nhìn đám tình nô phía sau thì biết, các nàng đưa đôi mắt u oán liếc vị chủ nhân này, sao hắn chưa từng ngọt ngào nhẹ nhàng quan tâm các nàng như vậy chứ. Mỗi lần đều là bị bạo dâm đến ngất xỉu, có xin tha cỡ nào cũng không được, bị chơi đến nỗi khép háng không nổi.
Sau khi làm các nàng một trận xong xuôi hắn đã xoá đi mớ dâm tự trên người sau đó cho phép mặc lại quần áo, Hà Yên và Lãnh Nhược Hy tất nhiên rất vui vẻ, ai lại muốn cả ngày loã lồ như vậy. Chỉ có Bắc Cung Nhược Giai có vẻ lưỡng lự, cô gái cuồng khoả thân này quen với việc trần truồng rồi, nhưng cuối cùng vẫn chịu mặc lên váy áo, nàng sợ chủ nhân thu lại phép che mắt thì sẽ bại lộ hết trước mặt mọi người.
“ Đại bá đại bá, con cũng muốn ăn.” Lâm Gia Tuệ mon men đến gần trưng bộ mặt dễ thương với đôi mắt tròn xoe ra, miệng còn chuẩn bị chảy nước dãi đến nơi, ai có thể từ chối được một tiểu cô nương nũng nịu như vậy.
“ Được, ta làm nhiều lắm, con mau ăn đi, chia cho mẫu thân và các tỷ nữa.” Chu Cương Liệt đưa dĩa bánh đầy ắp qua, Lâm Gia Tuệ vui sướng vội vàng cảm ơn sau đó bưng lấy chạy qua chỗ Hà Yên cùng các nàng ăn.
“ Phu quân, hay là chàng đưa thiếp về nhà trước đi.” Tiểu Thiện tựa đầu vào vai hắn nói.
“ Sao thế, nàng thấy không khoẻ sao?” Chu Cương Liệt sờ lên trán nàng ân cần thăm hỏi.
“ Không, thiếp xem nhiêu đó đủ rồi, ở đây đông đúc ồn ào thiếp không quen, với lại... có thiếp ở đây có phải cản trở chàng làm bậy với mấy tình nô kia hay không?” Tiểu Thiện đưa mắt liếc xéo hắn.
“ Uầy, không có đâu mà, được rồi, để ta đưa nàng về trước.” Chu Cương Liệt cũng phải bó tay với độ nhạy cảm của cô vợ này, hắn nắm tay dắt nàng ra phía sau, cả Lạc Thủy cũng đi theo, ba người âm thầm cưỡi mây bay về Bạch Phủ.
Đám gia nhân thấy tiểu thư và cô gia về liền cúi đầu chào hỏi, hai người gật đầu qua loa sau đó về tiểu viện.
“ Ừm, để thiếp ở đây được rồi, chàng quay lại đại hội đi, tối nhớ về sớm.” Tiểu Thiện cười duyên chỉnh lại vết nhăn trên áo cho hắn.
“ Ừm, vẫn còn sớm, phải nửa canh giờ nữa mới tiếp tục thi đấu, nương tử, ta ở đây nghỉ trưa một chút rồi đi nhé, hê hê.” Chu Cương Liệt cười dâm xoa xoa tay đẩy cả Tiểu Thiện lẫn Lạc Thủy vào trong phòng rồi đóng cửa lại.
“ Ơ, chủ nhân với Tiểu Thiện muội cứ tự nhiên, em sẽ ra ngoài không làm phiền hai người đâu.” Lạc Thủy đang tính quay lưng rời đi thì bị Chu Cương Liệt nắm cổ tay kéo về.
“ Dù sao cũng là người một nhà, ở lại chung với ta đi.” Hắn nháy mắt ra hiệu.
“ Nhưng mà....” Lạc Thủy nhìn qua Tiểu Thiện đầy ái ngại, cô nàng này nhút nhát sợ sệt, nếu bắt phải chơi tay ba có khi sẽ không chịu mà khóc toáng lên mất.
“ Hì, Lạc Thủy tỷ so với những tình nô khác của phu quân hình như đóng vai trò quan trọng hơn nha, tỷ cứ ở lại đây cùng muội hầu hạ chàng ấy đi, muội không có phiền đâu.” Tiểu Thiện thể hiện đầy đủ sự rộng lượng của một cô vợ cả, nàng khoác lấy tay Lạc Thủy kéo về.
“ Ừm, trời nóng như vậy, hay là chúng ta tắm rửa cho mát sau đó mới nghỉ ngơi có được không?” Chu Cương Liệt vừa nói vừa dùng pháp thuật nhanh chóng lấy một bồn nước mát đặt giữa phòng, bồn gỗ lớn đủ để ba bốn người nằm.
“ Hứ, thiếp biết chàng là xấu xa dâm tặc mà.” Tiểu Thiện tuy là bĩu môi chê bai nhưng vẫn giúp hắn cởi ra quần áo.
0 bình luận