Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 349: Thắng!
Nam Cung Hải thở dốc từng đợt, toàn thân vảy giáp rồng của hắn đã xuất hiện nhiều vết thương, chân khí hao tổn cực kì nghiêm trọng, hắn đứng trước bốn cánh cửa còn lại lần lượt là Cảnh, Tử, Kinh, Hưu.
Phía sau lưng hắn là từng núi binh khí đủ thể loại đao thương kiếm kích tên gậy giáo mác. Thương Môn vừa rồi quá ư là hung hiểm, nơi đây gọi là Vô Hạn Vực Binh, hắn phải đối mặt với hàng ngàn hàng vạn binh khí liên tục tấn công từ thập phương bát hướng.
Có vũ khí phàm tục cũng có bảo khí cấp thấp thậm chí cả kiếm khí như mưa rơi, tuy là Hoá Thần nhưng độ tiêu hao cực kì lớn, khi vượt được qua thì bản thân đã kiệt sức rồi.
“ Chết tiệt, tên đạo sĩ thối, nhớ đó cho ta.” Nam Cung Hải hối hận đến xanh ruột rồi, hắn không nên quá tự mãn đồng ý đánh cược để Dương Đình Chân có cơ hội bố trí trận pháp kinh khủng như này.
“ Chỉ mới là Thương Môn đã khiến tiểu tử đó mất nửa cái mạng, nếu tiếp theo lại chọn phải cửa hung thì chẳng phải lành ít dữ nhiều sao?” Kim Mao Sư Vương nhe răng cười trên nỗi đau của người khác.
“ Nam Cung lão gia tử, nếu không muốn gia tộc tuyệt hậu thì nhanh bảo cháu ngươi chịu thua đi, nếu hắn còn đi tiếp thì khó mà sống nổi.” Bắc Cung Thượng gác chân đưa mắt qua nhắc nhở.
Nam Cung Vẫn chỉ đứng yên, sắc mặt già âm trầm không nói gì.
“ Hứ, tên ngốc đó chết trận càng tốt, nhìn thật ngứa mắt.” Bắc Cung Nhược Giai vịn lấy lan can đứng sát bên Lâm Phàm, nàng vẻ mặt vô cùng vui sướng khi người gặp hoạ.
“ Á... ưm... ôi cha.... chủ... nhân.... sao lại chơi ba cái rồi, đừng mà... lồn sẽ bị ngài làm rộng ra nữa mất... ư... á...”
Ngay phía sau hạ thân nàng hiện tại là hai con cặc thọc vào âm đạo, một con cặc khác đút sâu trong lỗ đít. Dưới sàn Hà Yên và Lãnh Nhược Hy đã nằm trợn mắt co giật từng cơn, hai nàng bị địt đến ngất ngây rồi, tinh trùng theo các lỗ đang trào ra, bây giờ một mình Nhược Giai phải cân cả ba cặc.
Nàng vừa rên rỉ vừa cầu khấn chủ nhân thương tiếc đừng có đút thêm con cặc thứ ba vào, hai cái đã là giới hạn rồi, nàng không muốn trải nghiệm lại cảm giác lồn rộng như hôm qua đâu.
“ Ừm, rượu này mùi vị vừa lạ vừa ngon, rất hợp miệng ta.” Lãnh Trường Phong rót một chén lớn nhấm nháp gật gù.
“ Tất nhiên, đây là Hoàng Tửu do phu nhân ta cùng hai nàng dâu này chế biến đó, tất nhiên là xưa nay hiếm có rồi.” Lâm Vấn Thiên nâng chén cụng với Lãnh Trường Phong sau đó uống cạn.
“ Hừ, muội muội ta có tài làm rượu ngon như vậy mà xưa nay người làm đại ca này lại chưa từng có phúc hưởng, thật là nữ sanh ngoại tộc tức chết ta.” Lãnh Trường Phong liếc xéo qua Lãnh Nhược Hy.
Kì thực thứ hắn nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, muội muội thật đang nằm banh háng ngay dưới chân Chu Cương Liệt thở hổn hển sau khi ra quá nhiều dâm thủy.
Nàng âm thầm mếu máo muốn cười không được muốn khóc cũng không xong, đại ca ơi đại ca, lúc trước làm sao muội dám làm thứ rượu này cho huynh uống được.
Đây là rượu mạnh do chủ nhân mang từ trung thổ đến, vừa pha chế thêm dâm thủy và nước đái của ba người mẹ chồng con dâu các nàng, xưa nay làm gì có ai dám ủ rượu kiểu đó.
Lãnh Trường Phong tất nhiên không biết, hắn say sưa mà nốc từng chén một cách ngon lành, Chu Cương Liệt đưa cho Lâm Vấn Thiên cả một hủ lớn, hắn rất hào phóng rót cho đám trưởng lão ở đây cùng uống ai cũng tấm tắc khen ngon.
Lâm Vấn Thiên rất hài lòng, sao mà không ngon cho được, đây đều là nước lồn nước đái của vợ và con dâu hắn đó, các nàng là người tu hành tất nhiên nước thải ra không hề có ô uế gì, ngược lại được ngâm ủ trong thân thể nữ tử ám lấy mùi đặc trưng của các nàng nên rất là thơm tho.
Ngay cả Lâm Phàm cũng đang cầm một bát vừa uống vừa chăm chú quan sát trận pháp bên dưới. Nhược Giai đứng kế bên vểnh mông lên, mắt lật trắng dã suýt thì ngất xỉu vì ba con cặc vẫn đang đâm rút rất bạo trong hai lỗ thịt. Nàng này quả nhiên là dâm đãng hơn xa Hà Yên và Lãnh Nhược Hy, bị chơi đến thế vẫn không có dấu hiệu đầu hàng.
Bên dưới, Nam Cung Hải bây giờ đã thu hết vẻ mặt ngông nghênh không xem ai ra gì lại, hắn rất nghiêm túc chống thương quan sát bốn cửa còn lại.
Chúng đang đổi phương vị cho nhau liên tiếp, nếu chọn sai lần nữa dù có phá được trận thì hắn cũng sẽ đuối sức và bị Dương Đình Chân ném xuống đài, hắn không có đường lui nữa.
“ Hừ, cho ngươi chừa cái thói xem thường anh tài thiên hạ, Tiềm Long Các của ngươi bây giờ chả phải như xưa nữa, ngươi còn nghĩ mình là thiếu chủ bá đạo bậc nhất Tây Hải sao.” Trên thiên không vọng xuống âm thanh của Dương Đình Chân, hắn vẫn ở giữa mắt trận phẩy cờ, miệng buông lời khiêu khích.
“ Đạo sĩ thối tha, dám nhục mạ ta, đợi ta phá cái trận nát này xong nhất định sẽ cho ngươi trả giá.” Nam Cung Hải cay cú nghiến chặt răng.
Khán giả trên sân xì xầm bàn tán, ai cũng nghĩ phen này thiếu chủ Tiềm Long Các lật thuyền trong mương rồi, phải chi từ đầu hắn dựa vào tu vi hơn cấp để nhanh chóng kết thúc trận đấu thì đâu có lâm vào thế khó như bây giờ, quả thực kiêu ngạo tự phụ cũng dễ trả giá bằng tính mạng nha.
“ Trong sinh có tử, trong tử có sinh, tìm thấy cửa sống trong cái chết, ta cứ chọn cửa tử biết đâu lối thoát lại là ở đó.” Nam Cung Hải lầm bầm sau đó làm ra quyết định, hắn nắm chặt thương trong tay, thân thể bao phủ trong long giáp nhào vào cửa Tử.
Mọi người bên ngoài đồng loạt ồ lên, vài vị trên các lầu cao đứng dậy, ai nấy đều thở dài, phen này tiêu cho thiếu chủ Nam Cung gia rồi.
“ Ngu xuẩn.” Nam Cung Vẫn nhăn nhúm khuôn mặt, hai nắm tay bóp chặt, lão ta muốn tùy thời ra tay cứu lấy mạng cháu mình, dù có thua cũng không thể để huyết mạch dòng chính cuối cùng của Nam Cung gia chết tức tưởi như vậy.
Ngay khi mọi người chăm chú chờ mong kết cục của Nam Cung Hải khi tiến vào Tử Môn thì trên tấm bảng treo nhoáng một cái, trùng hợp làm sao, đúng lúc này vị trí của Tử Môn đã bị thay đổi phương vị trở thành Cảnh Môn.
Nam Cung Hải theo đà bay thẳng vào bên trong sau đó xuất hiện lại ở giữa đài. Bát Môn Kim Toả Trận từ từ mờ ảo rồi vỡ vụn, tám cây cờ bát giác rơi xuống, trên không trung Dương Đình Chân hai mắt mở to tay run run.
Cây cờ chủ trong tay hắn rơi xuống, mắt trận sụp đổ, toàn trường lặng ngắt không một tiếng động.
“ Phá... phá rồi, đại trận bị phá thành công rồi.” Một âm thanh từ đâu đó hét lên, từ đó nổ ra một tràng rầm rộ vang vọng, có người vỗ tay, có người thở dài tiếc nuối.
“ Tên Nam Cung Hải này tuổi con rùa sao? May mắn như thế?” Bắc Cung Nhược Giai đang bị chơi muốn khuỵu cả chân vẫn giương mắt lên thất vọng nói.
“ Ra rồi, ta phá trận được rồi, há há, Dương Đình Chân, ngươi thấy không hả, bổn thiếu là kẻ tư chất trời ban, sao có thể bị trận pháp ghẻ của đạo sĩ mũi trâu các ngươi giết chứ.” Nam Cung Hải vui mừng quá đỗi chỉ tay về phía đối thủ cười vang.
Dương Đình Chân rời khỏi phi kiếm đứng đối diện với Nam Cung Hải, kiếm trên tay hắn run run. Khán giả lúc này mới chợt im bặt. Đúng rồi, tuy thiếu chủ Tiềm Long Các phá được trận nhưng cũng chưa chắc thắng.
Hắn đã tiêu hao quá nhiều trong Bát Môn Kim Toả Trận, nếu bây giờ Dương Đình Chân trở mặt không nhận cược mà đánh tiếp thì Nam Cung Hải khó thắng nổi.
“ Sao? Ngươi tính bội ước hả?” Nam Cung Hải đầy cảnh giác nâng thương lên, toàn hộ hình thái rồng được vận dụng, nếu Dương Đình Chân không nhận cược mà trở mặt thì hắn cũng đành phải tiếp tục chiến, hắn không thể thua.
“ Ài, ngươi thắng.” Đạo sĩ trẻ chỉ khẽ phất tay sau đó tự mình nhảy khỏi lôi đài quay về lầu các của Thanh Vân Cung.
“ Keng, trận đấu kết thúc, Dương Đình Chân nhận thua, Nam Cung Hải dành chiến thắng.”
Sau tiếng hô lớn của trọng tài, khán giả cũng rầm rộ vỗ tay khen ngợi, đạo sĩ kia cũng rất giữ chữ tín. Nam Cung Hải nhìn theo đối thủ, khi thấy hắn rời đi thì mới thả lỏng cơ thể thở phào nhẹ nhõm, hắn thắng rồi.
0 bình luận