Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 348: Bát Môn Kim Toả Trận
Quần của Chu Cương Liệt nhanh chóng bị tụt ra, con cặc uy vũ khủng bố được giải phóng dựng cao ngạo nghễ, Bắc Cung Nhược Giai lồn nứng bạo nhất lập tức sà xuống há miệng liền đớp ngay.
Nàng này hôm qua đã được huấn luyện nuốt cặc rất giỏi, dưới cổ họng nàng vừa ngứa ngáy vừa khao khát có cái gì đó thật to thật dài đâm vào. Nước bọt nhanh chóng thấm ướt dương căn, mắt Nhược Giai khẽ trợn lên khi cái của nợ kia tọng sâu vào thực quản.
Cảm giác vừa ngạt thở vừa đầy ứ trong họng khiến nàng thấy sướng, dưới háng dâm thủy đã sớm ướt đẫm. Không để một người ăn hai người nhìn, Chu Cương Liệt nhanh chóng mọc thêm hai cái dương vật phát cho Hà Yên và Lãnh Nhược Hy.
“ Nè, nếu có đái nhớ giữ lại cho ta uống biết chưa.” Lâm Vấn Thiên ngồi giả vờ điềm tĩnh nhưng lại âm thầm truyền âm cho ba nữ nhân kia dặn dò tránh để các nàng tiểu ra ngoài phí phạm của trời.
Tiểu Thiện nhân hậu tinh khiết khẽ đưa mắt nhìn qua chồng mình, thấy hắn vẫn chăm chú quan sát dưới sân thì cũng không nói gì tiếp tục xem đấu. Thiện nhãn của nàng không thể nhìn thấu được hai tầng vừa có huyễn thuật lại còn được bí ẩn từ bổn nguyên gia trì.
Chu Cương Liệt nửa khắc sau đã bắn cho ba mẹ chồng con dâu này một mồm tinh trùng, dưới sân Dương Đình Chân cũng đã bày xong trận pháp.
Tám cây chiến kỳ cắm thành hình bát giác, dưới mặt sân lập loè trận văn, còn có tám lá bùa lơ lửng giữa không trung.
“ Nam Cung Hải, đây gọi là Bát Môn Kim Toả Trận, kì trân biến ảo khôn lường, ngươi nếu dám xông vào sau đó tìm được cửa thoát ra thì ta sẽ nhận thua.” Dương Đình Chân bay đến giữa trận pháp từ trên không cầm lấy một cây cờ khẽ phất.
Ngay lập tức tám cây cờ xung quanh như gọi nhịp, dị tượng xuất hiện, tám lá bùa vụt cháy tạo thành một trận pháp như thực như ảo, chỗ tám lá bùa kia đã trở thành tám cánh cổng lớn. Phía bên trong hình thành đường ngang ngõ tắt như mê cung.
Trên tám cánh cổng đều có một bảng hiệu ghi lần lượt là Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai. Chúng không nằm yên một chỗ mà biến ảo chập chùng thay đổi vị trí cho nhau khó lòng nắm bắt.
“ Tiểu tử này bổn sự lập trận khá thật, Bát Môn Trận này không phải kẻ bình thường có thể tùy ý tạo ra, phải thấu hiểu cả can chi quẻ tượng, nhật nguyệt tinh tú, âm dương bát quái, ngũ hành luật lệ thì mới làm được. Cơ nhi, nếu gặp phải hắn nhớ cẩn thận.”
Trịnh Thời Thiên ở đây là kẻ thông hiểu nhất về trận pháp, hắn nhìn là biết ngay sự huyền diệu của đại trận này nên dặn dò Hoắc Thiên Cơ kĩ lưỡng.
“ Tiền bối là tiên nhân có lý giải gì về trận pháp bên dưới hay không?” Lãnh Trường Phong nhìn qua Chu Cương Liệt hỏi.
“ Ầy, Bát Môn Trận bao gồm tám cửa tượng trưng cho tám quẻ tượng trong đạo kinh. Mỗi cửa tương ứng một phúc hoặc nạn, cần phải nắm rõ quy luật xuất hiện của từng cửa, nếu xông bừa thì rất dễ mất mạng.
Trong Bát Môn, Khai Hưu Sinh là ba cửa cát, Tử Kinh Thương là ba cửa hung, Đỗ và Cảnh thì tùy thời, đặc biệt Tử Môn chính là đại hung, đi vào cửa này chính là bước một chân vào điện Diêm La.
Muốn phá trận này phải từ Sinh Môn mà đánh vào, né đi ba cửa Tử Kinh Thương sau đó từ Cảnh Môn đánh ra là được.”
Chu Cương Liệt điềm đạm vừa đưa tay vân vê lọn tóc của Tiểu Thiện vừa giải đáp thắc mắc, kiến thức này tất nhiên là do Yêu Dục cung cấp, hắn đóng vai vị tiên nhân thông thái truyền lại cho đám người nghe.
Bên dưới chân hắn là ba nữ nhân đang quỳ bò tứ chi mà rên xiết hệt như mấy con chó mẹ động dục, ba cái dương vật như xúc tu đang nhịp nhàng ra vào từng động thịt, Hà Yên thì chơi lỗ đít, Nhược Hy cùng Nhược Giai thì bị đụ lỗ lồn.
Tiểu Thiện vẻ mặt tươi tắn nhìn qua phu quân đầy tự hào, có được người chồng vừa mạnh mẽ lại làu thông kiến thức thông minh uyên bác như vậy quả thực rất tốt nha.
“ Ồ, quả là tiên nhân kiến thức sâu rộng, tiểu tử Nam Cung gia kia kiêu ngạo tự phụ lại để đối thủ có thời gian bày ra trận pháp thế này, nguy cơ cao là sẽ lật thuyền trong mương đó nha.” Lâm Vấn Thiên vuốt râu ra vẻ kính phục trí tuệ của Chu Cương Liệt, kì thực thì hắn kính phục nhất chính là vị tiên nhân này tinh khí thật dồi dào, liên tục địt mấy nữ nhân này mà không hề mệt mỏi gì.
“ Ủa Lâm huynh biết tiền bối là tiên nhân rồi sao?” Lãnh Trường Phong ngó sang thắc mắc.
“ Ừm, biết đã mấy ngày nay, là ngài ấy tự nói, dù sao Lâm Phàm cũng do ngài ấy dạy dỗ, chỉ cần giữ bí mật là được, nhạc mẫu của ta cũng chưa biết.” Lâm Vấn Thiên điềm nhiên trả lời.
Lãnh Trường Phong gật gù hiểu ra, chuyện bí mật như vậy chỉ những người thật sự thân thiết với tiền bối mới được biết, nếu để việc tiên nhân xuất hiện bị mấy tên còn lại của Thập Vương nghe được thì rắc rối lắm.
Dưới lôi đài, Nam Cung Hải vác chiến thương trên vai nheo mắt đi tới đi lui xung quanh đại trận, hắn nhìn kĩ tám cửa kia đang liên tục thay đổi phương vị. Tuy lỗ mãng chấp nhận đặt cược để kẻ địch bày bố trận pháp nhưng hắn cũng không dại mà xông loạn.
“ Sao thế hả? Ngươi nhũn chân rồi sao? Mau phá trận đi chứ.” Dương Đình Chân đứng ở trung tâm mắt trận phất cờ điều khiển lớn tiếng khiêu khích.
“ Hải nhi, tìm hướng Sinh mà đi.” Trong đầu của Nam Cung Hải bỗng vang lên truyền âm của nội tổ, đây là Nam Cung Vẫn đang bí mật mách nước cho hắn.
Lý Đạo Thành liếc ngang sau đó quơ nhẹ phất trần trong tay, một đạo khí cơ bay qua phá vỡ truyền âm của Nam Cung Vẫn.
“ Hừ, bớt chơi điếm thúi lại, cháu ngươi nhận lời phá trận của đệ tử ta, ngươi cái lão già đầu còn lén lút nhắc nhở cái gì?”
“ Hải nhi xưa nay không nghiên cứu bát tượng quẻ thuật hay trận pháp thiên canh, đám đạo sĩ mũi trâu các ngươi lừa nó chấp nhận đặt cược phá trận, ta chỉ nói cho nó hướng đi, phá được hay không còn chưa biết sao lại gọi là lén lút nhắc nhở được.” Nam Cung Vẫn cười nhạt quay đi không thèm tiếp chuyện.
“ Các ngươi nên cảm thấy may mắn vì Đình Chân chỉ mới học được Bát Môn Kim Toả Trận, với tu vi Hoá Thần đó trận này chưa phát huy hết công lực. Nếu để nó bố trí là Bát Quái Trận Đồ thực thụ thì cháu ngươi khó mà tránh khỏi cái chết.” Lý Đạo Thành thả lại một câu rồi cũng nhắm mắt không nói gì nữa.
“ Hừ, bổn thiếu không tin trận pháp do một tên tu vi thấp hơn có thể giết được ta, chỉ cần lấy thế bẻ gãy nghiền nát đánh vào là được, theo hướng Sinh mà đi, biết rồi.” Nam Cung Hải vận chuyển chân khí toàn thân trang bị khải giáp vảy rổng, sau lưng còn có đuôi rồng.
Hắn tích súc lực lượng sau đó canh lúc Sinh môn vừa xuất hiện trước mặt lập tức lấy thế sét đánh nhảy vào trận.
Bên trong như thuộc về một không gian khác, Nam Cung Hải không còn cảm nhận thấy đám đông khán giả hò reo bên ngoài nữa, xung quanh vân vụ lượn lờ mờ ảo.
“ Vào được Sinh môn xem như thoát khỏi nạn kiếp đầu tiên, tiếp theo nên đi như thế nào đều là do vận may của tiểu tử đó.” Chu Cương Liệt vừa đưa ra bình luận vừa nâng tay vỗ chan chát lên ba cặp mông đít ngúng nguẩy trước mặt mình, các nàng lúc này đã xếp chồng lên nhau, sáu cái lỗ thịt một hàng dọc để ba con cặc thay nhau giã vào.
Trước mắt Nam Cung Hải lúc này là bảy cánh cửa khác, bảng hiệu trên đó không ngừng xuất hiện rồi biến mất loạn xạ không theo bất cứ quy luật gì.
“ Gia gia chỉ bảo ta xông vào cửa Sinh, tiếp theo nên đi như thế nào đây.” Hắn cầm thương thủ thế hơi do dự.
“ Sao vậy, ngươi không phải kiêu ngạo tự đại sao? Đừng ở đó câu giờ nữa, mau đánh đi chứ.” Âm thanh của Dương Đình Chân vang vọng trên không trung giọng điệu khinh bỉ chọc tức.
“ Liều.” Nam Cung Hải nghiến răng nhắm về Khai Môn mà xông tới.
Hắn lại tiến vào một vùng không gian khác, nơi đây từng cơn gió lớn như bão táp thổi qua, lốc xoáy vòi rồng cuồn cuộn, uy lực của thiên nhiên mạnh mẽ khiến con người run sợ.
Phía xa xa là sáu cánh cửa còn lại, cứ mỗi lần hắn bước qua một cửa thì cửa đó sẽ mất đi, bây giờ cần phải vượt qua hết giông lốc sau đó tiếp tục lựa chọn.
“ Hừ, uy lực của gió cũng chỉ ở mức Hoá Thần sơ kì, quả nhiên trận này yếu hay mạnh là do tu vi kẻ điều khiển, vậy thì có gì phải sợ nữa.” Nam Cung Hải cười lớn đắc thắng, hai chân vũ đạp, một thức Du Long Dẫn Phong được tung ra, tà áo bay múa, hắn nương theo cơn lốc mà lướt qua, chỉ một phút sau đã vượt được gió xoáy đứng trước sáu đại môn.
Lần này hắn chọn Đỗ Môn, đối mặt là một rừng cây cao mấy mươi thước bạt ngàn không nhìn thấy điểm cuối, những cây này tà dị không thôi liên tục vung nhánh tấn công về phía hắn. Nam Cung Hải né trước đỡ sau vừa thủ vừa tìm kiếm nơi năm cánh cửa toạ lạc.
“ Tiểu tử này chọn bừa chọn đại như vậy may mắn đã vào hai cửa ít hung hiểm, nhưng về sau nếu cứ như rắn mất đầu đi loạn thì xem như Nam Cung gia ngươi vô phúc tuyệt hậu chớ trách chúng ta.” Lý Đạo Thành lắc đầu biểu hiện khinh thường, Nam Cung Vẫn mặt mày cũng khẽ nhăn lại đầy lo lắng.
Từ bên trong Nam Cung Hải thấy tất cả là ảo cảnh do trận pháp bày ra, ở bên ngoài mọi người quan sát đều là hắn di chuyển chậm rãi từng bước trên sàn đấu.
Mất một khắc đồng hồ thì hắn đã đến trước năm cánh cửa còn lại, phía sau là rừng đại thụ đã bị vượt qua.
“ Hừ, không thể cứ tiếp tục xông từng cửa, trong năm cái này ắt sẽ có cửa vô cùng hung hiểm khó qua, nhìn Tử Môn kia là biết không phải thứ tốt lành, nhất định phải bỏ qua nó.” Hắn xoa cằm trầm ngâm sau đó chọn Thương Môn mà tiến vào.
“ Thôi xong, chọn trúng cửa hung rồi.” Lãnh Trường Phong ngồi thẳng người hứng thú quan sát. Mọi người ở đây ai biết về kì môn bát quái đều âm thầm lắc đầu.
0 bình luận