Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 347: Đánh cược
Khi hai nàng đều đã trở về lầu các của mình, mọi người mới bắt đầu bàn tán chuyên môn tại sao Từ Linh Linh rõ ràng đang chiếm thế thượng phong lại bỗng chớp mắt bị dồn vào đường cùng thất bại như vậy.
“ Hai chiêu liên tiếp tốc độ phải nói là kinh khủng, chiến pháp của Cổ Đảo còn có đòn này? Sao chưa từng thấy Bắc Cung Thượng sử dụng lần nào?” Ninh Hồng Chí vân vê lọn tóc mai trầm ngâm tự hỏi.
“ Sức công phá kinh khủng lại nhanh như chớp giật, khi đòn đầu tiên vừa đánh tan Thái Âm lực của Từ Linh Linh xong thì ngay lập tức dùng tốc độ của đòn thứ hai phóng đi tránh bị nhốt trở lại, chuỗi hành động rất nhịp nhàng có tính toán kĩ càng, minh châu của Cổ Đảo quả nhiên tư chất không tầm thường.” Trịnh Thời Thiên tiếp lời.
“ Nếu Bắc Cung nữ nhi kia động sát tâm thì đệ tử Phiêu Miểu cung có thể đã mất mạng dưới mũi thương, nàng ta lại chỉ đánh nát quần áo, khả năng khống chế chân khí lực đạo đã đạt đến mức lô hoả thuần thanh.” Lý Đạo Thành cũng đưa ra ý kiến.
“ Ôi chao, chỉ cần đẩy Linh Linh ra ngoài sân là được rồi, sao lại ở dưới bao nhiêu vạn nam nhân khiến nó loã thể như vậy, con gái của Bắc Cung gia chủ cũng quá ác rồi nha.” Lữ Huyên xoa đầu đại đệ tử của mình vỗ về, nàng này thậm chí khi đã về đến lầu các cũng chưa có ý định mặc lại quần áo, vẫn cứ tồng ngồng quỳ gối đầu lên đùi sư phụ mình tỏ ra tội nghiệp.
“ Haha, ai bảo đệ tử này của ngươi miệng mồm liên tục nói lời xấu xa còn định cướp lang quân của người ta, chưa đánh các ngươi vỡ mông đã là may mắn rồi.” Kim Mao Sư Vương cười lớn.
“ Lôi điện, thực đáng ghét.” Nam Cung Vẫn chỉ khẽ cắn môi không cho ý kiến gì thêm, từ khi hai đứa con chết thảm trong biển sét ở Phi Ảnh Môn, bản thân cũng ăn trái đắng hứng trọn công kích lôi đình suýt thì mất mạng già thì ông ta cực kì không thích những kẻ sử dụng công pháp hệ Lôi, nhưng Bắc Cung gia tộc bắt buộc phải níu giữ quan hệ nên mới không thể hiện thái độ.
“ Muội làm tốt lắm, vào vòng trong ta cũng phải cẩn thận mới được.” Lâm Phàm để Nhược Giai tựa đầu vào ngực mình khẽ xoa mái tóc.
“ Muội ấy giỏi còn ta dở phải không hở?” Lãnh Nhược Hy chường mặt tới bon chen tựa vào bên ngực còn lại của Lâm Phàm.
“ Tỷ cũng giỏi, không có tỷ sẽ không có ta ngày hôm nay, ta không bao giờ quên.” Hắn cũng đưa tay ôm lấy eo nàng.
Mọi người ở đây đều đưa mắt nhìn, thiếu niên họ Lâm này thật là có phúc, hai vị tình lữ cả nhan sắc và danh tiếng đều đứng đầu Tây Hải, rất xứng đôi vừa lứa.
Chỉ có người trong cuộc mới biết, hai nữ tử Lâm Phàm đang hạnh phúc ôm ấp kia đang còn chả thèm mặc quần áo, trong âm hộ cắm lấy mấy món đồ chơi tình dục.
Tiểu Thiện nhìn Lâm Phàm bằng đôi mắt tội nghiệp, đúng là tu tiên giới quá ư nhiều đau khổ, có ai ngờ một nam hai nữ đang có vẻ tình thương mến thương kia thực chất là một tên đàn ông khờ khạo và hai con dâm nữ sa đoạ trong ái dục.
“ Nhược Giai quả nhiên thiên tư hơn người, công pháp ta đưa lại nhanh chóng có thể thi triển như vậy.” Chu Cương Liệt gật gù khen ngợi.
“ Cũng chỉ mới thành thục bước đầu mà thôi, tu vi của tiểu nữ quả nhiên vẫn chưa thể vận dụng hết được lôi pháp đó.” Nàng giữ vẻ mặt bình thường đầy dịu dàng cúi đầu ra vẻ biết ơn.
Hôm qua sau khi cùng tham gia vào cuộc loạn dâm của gia đình Lâm Phàm, Bắc Cung Nhược Giai chịu khổ bị Chu Cương Liệt địt cho suýt thì đi hết nổi, nàng bù lu bù loa lên khiến hắn phải lấy ra một phần công pháp Thiên Hạ Vạn Lôi để làm quà dỗ dành.
Hắn truyền trực tiếp hai thức Lôi Đình Nộ và Phích Lịch Nhất Thiểm cho Nhược Giai, không ngờ chỉ sau một đêm nàng đã nhanh chóng nhập môn sử dụng được. Tuy thứ nàng thi triển chỉ là một ít da lông bên ngoài, chưa thể đạt được một phần mười uy lực thực sự của nó nhưng Tiên pháp chính là Tiên pháp, chỉ nhiêu đó đã đủ cho nàng đánh bại đối thủ đồng lứa nhanh chóng rồi.
Bắc Cung Nhược Giai sau khi ăn cơm gia đình sau đó trần truồng dạo phố thủ dâm trở về thì dành cả đêm để tự mình luyện tập, với tư chất tuyệt đại nàng đã rất nhanh nhập môn nên vừa rồi quyết định sử dụng luôn.
“ Keng, Trận đấu thứ hai Nam Cung Hải của Tiềm Long Các đấu với Dương Đình Chân của Thanh Vân Cung.”
“ Lên đi, nhớ những gì ta dặn.” Lý Đạo Thành hé mắt liếc qua đệ tử.
“ Con biết rồi.” Dương Đình Chân khẽ nhíu mày sau đó gật đầu cưỡi phi kiếm bay xuống sân.
Nam Cung Hải cũng nhanh chóng có mặt trên sân, điệu bộ vẫn cứ nghênh ngang xem thường mọi thứ, hai người đứng đối diện nhìn nhau chằm chằm cho đến khi trọng tài gõ kẻng bắt đầu trận chiến.
Nam Cung Hải hai bàn tay hoá thành Long trảo đang muốn nhào đến nhanh chóng hạ gục đối thủ nhưng Dương Đình Chân chỉ khoanh tay đứng yên.
“ Hửm, ngươi thái độ gì đó? Khinh thường bổn thiếu sao?” hắn cau mày nắm chặt song trảo.
“ Hừ, ta lại không thích cứ phải tốn thời gian đánh đánh giết giết nhau, sư phụ đã nói chuyện trở thành minh chủ cũng là tùy duyên ông ấy không quan trọng, trong khi Tiềm Long Các của ngươi thì lại rất cần chiến thắng, vậy thì ngươi có dám đánh cược với ta không?” Dương Đình Chân khí định thần nhàn khẽ cười nhạt.
“ Đánh cược cái gì, bổn thiếu chỉ cần sút ngươi xuống đài là được rồi, cần gì phải nhiều chuyện lằng nhằng.” Nam Cung Hải không có ý định tiếp tục dùng mồm mép, hắn vận chân khí tích súc vào đôi long trảo rồi nhào đến.
“ Nói chuyện với thứ cục súc không chút thanh lịch này thật là chán quá.” Dương Đình Chân dưới chân nhoáng lên quang hoa nhanh chóng lùi lại phía sau, ngay chỗ hắn đứng xuất hiện từng luồng trận văn, long trảo vừa đến thì ngay lập tức có bảy luồng kiếm khí bén ngọt từ dưới đất xông lên.
“ Lại là kiếm trận, phiền phức.” Nam Cung Hải chắp chéo hai tay, xung quanh xuất hiện hộ tráo vảy rồng, hắn dứt khoát gạt bay tất cả kiếm khí.
“ Chờ ta nói xong hẳng đánh, bộ ngươi sợ sao?” Dương Đình Chân đạp trên phi kiếm từ trên cao nhìn xuống.
“ Lại cái trò kéo dài thời gian rồi bày bố trận pháp hả, nghề của lũ đạo sĩ các ngươi ta còn lạ gì?” Nam Cung Hải vừa nói vừa nâng tay, một chiêu Chiến Long Song Toàn Pháo lại được bắn ra nhắm vào kẻ đang lơ lửng trên không kia.
“ Tên ngông cuồng này thực làm người ta chán ghét.” Dương Đình Chân vừa nói vừa nhanh chóng dùng thân pháp lướt ra né tránh.
Hai người lại ở dưới sân đối mặt nhau, Nam Cung Hải lại thủ thế chuẩn bị gồng đại chiêu, mục tiêu của hắn một là giết Lâm Phàm, hai là vấn đỉnh đại hội giúp Tiềm Long Các đứng vững, hắn không rảnh thời gian dây dưa.
“ Coi ngươi kìa, ai chả biết Tiềm Long Các của ngươi sốt ruột sợ bị rơi đài, sư phụ ta đã dặn người tu đạo cũng không cần tranh đấu quá mức gắt gao, ta và ngươi làm một trận đánh cược để kết thúc sớm, ngươi nghĩ sao?” Dương Đình Chân nâng kiếm lên nói.
“ Cả tu vi và tư chất ta đều trên cơ ngươi, việc gì phải cần đánh cược.” Nam Cung Hải nhếch môi khinh khỉnh cười nhạt.
“ Bộ ngươi sợ sao?” đạo sĩ trẻ nheo mắt làm bộ dạng trêu ngươi.
“ Ta mà sợ? Được, ngươi nói thử xem muốn cược thế nào?”
“ Ta bày một đại trận, ngươi chỉ cần có thể phá vây mà thoát ra thì ta lập tức xuống đài nhận thua.”
“ Hừ, lại chơi trận pháp, bọn đạo sĩ thối các ngươi không còn trò gì mới sao? Được, bổn thiếu để ngươi tâm phục khẩu phục, bố trận đi, nhưng phải là do ngươi tự sắp xếp, nếu dùng trận pháp vượt cấp chuẩn bị sẵn xem như ngươi thua.” Nam Cung Hải chắp tay sau lưng đi đến mép đài bộ dạng ngạo nghễ, mắt hẹp không thèm nhìn ai.
“ Tốt.” Dương Đình Chân phất tay lấy ra tám cây cờ lệnh bắt đầu dùng kiếm khắc trận văn bày trí.
“ Thằng nhóc này lại bị khiêu khích rồi, tu vi cao hơn sao không nhanh chóng mà hạ gục địch nhân lại còn để hắn khích tướng, thật hết nói nổi.” Nam Cung Vẫn lắc đầu xoa trán, thằng cháu trai này đúng là cần phải dạy dỗ thêm để bớt đi kiêu ngạo.
“ Ồ, thi đấu phá trận sao? Hấp dẫn rồi đây.” Khán giả nghe nói cũng hào hứng quan sát, nói về việc dùng trận pháp thì Thanh Vân Cung xưa nay là số một, nhưng Nam Cung Hải cấp độ cao hơn lại tư chất cấp Đỏ, chưa biết mèo nào ăn miểu nào.
Lâm Phàm đã buông hai cô người yêu ra mà chăm chú quan sát hai đấu thủ phía dưới, hắn có cảm tưởng nếu vào tới bán kết có thể sẽ phải đánh với một trong hai người đó, phải nghiên cứu kĩ đấu pháp của họ, không thể chủ quan khinh thường.
Lãnh Nhược Hy cùng Bắc Cung Nhược Giai rảnh rỗi không biết làm gì cứ liếc về phía Chu Cương Liệt khẽ đá lông nheo mời gọi.
Hắn cẩn thận xem xét Tiểu Thiện, nàng đang ôm chén hạt dưa chăm chú xem trận đấu dưới kia rất tập trung. Hắn âm thầm búng tay một phát dùng huyễn thuật và bí ẩn tạo ra ảo cảnh che mắt nàng sau đó gật đầu ngoắc tay về phía hai cô nàng mĩ nhân kia, cả Hà Yên cũng được gọi đến.
0 bình luận