Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 341: Quyết định của Chân Hoàng
Hôm nay Lâm Phàm dậy từ rất sớm đang ở trước sân diễn luyện chiêu thức, sau bữa ăn tụ họp gia đình hôm qua thì tâm trạng hắn đang rất tốt, phụ mẫu và hai nàng tình lữ đã thân thiết đến độ gọi nhau như người một nhà rồi.
Hắn luôn sợ hậu cung của mình sẽ bốc cháy một ngày nào đó nếu bản thân không khống chế nổi từng nàng người yêu nhưng có vẻ như các nàng đều là người rất hiểu chuyện. Lãnh Nhược Hy và Bắc Cung Nhược Giai đã không còn cạnh khoé nhau nữa, hôm qua các nàng còn xưng hô tỷ muội ôm nhau thắm thiết.
“ Sư phụ sao dạo này người im lặng thế?” hắn hướng về chiếc nhẫn đang đeo trên tay hỏi.
“ Gã tiên nhân kia cho ta một mớ đan dược tu bổ linh hồn, ta đang từ từ hấp thụ để phục hồi, với lại tiểu tử ngươi dạo gần đây rất tốt số, cơ duyên đến nườm nượp lại còn nhận tổ quy tông trở thành thiếu chủ thế lực, ta không có gì để dạy ngươi nữa nên cũng lười nói.” Chân Hoàng trong nhẫn truyền âm ra, giọng của nó hững hờ không buồn không vui.
“ Cũng thật là may mắn, từ khi gặp được vị Chu tiền bối kia dường như con đường tu hành của con cũng thuận buồm xuôi gió hơn, ngài ấy đúng là phúc tinh. Đúng rồi, sư phụ định khi nào nhờ ông ta giúp phục hồi thân thể?” Lâm Phàm dừng bài tập lại ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi.
“ Ta cũng định nói với ngươi đây, chúng ta duyên nợ gặp nhau cũng đã ba năm hơn rồi, trong khoảng thời gian đó ta đã truyền thụ hết công pháp bí kĩ mà ta nhớ cho ngươi. Ngươi cũng làm tốt bổn phận đệ tử giúp ta tìm tài nguyên hồi phục hồn lực.
Vốn ta định sẽ cùng ngươi đồng hành đến khi ngươi đủ bản lãnh độ kiếp phi thăng sẽ giúp ta tái tạo nhục thân nhưng có vẻ thời gian sẽ rất dài và cũng không có gì đảm bảo thành tiên sẽ tìm ra cách hồi sinh cả.
Tiểu tử ngươi còn cả một quảng đường dài, có thể là vài chục năm, trăm năm hay nghìn năm sau, bổn hoàng lại không thể chờ đợi được hơn nữa, linh hồn này bất cứ khi nào cũng có thể bị tan biến, thứ ta muốn là nhanh chóng đạt được tự do thực thụ, có thể thoả sức vẫy vùng ở thiên địa này.
Tiên nhân họ Chu kia là cơ duyên của ngươi và cũng là cơ hội duy nhất của ta, hắn có đủ khả năng và thực lực để giúp ta nhanh chóng tái sinh. Vậy nên đệ tử à, con đường phía trước của ngươi từ giờ đã có gia đình, có thế lực chống lưng, ta không còn gì dạy ngươi nữa, ta phải đi con đường của riêng mình, sau khi đại hội kết thúc ta quyết định sẽ theo họ Chu để hắn giúp đỡ.”
Lâm Phàm nhắm mắt trầm ngâm, hắn cùng vị sư phụ hình thù như chim này ở bên nhau đã mấy năm qua, nói thẳng nếu không có nó dạy dỗ trợ giúp thì hắn cũng sẽ không có thực lực yêu nghiệt ngày hôm nay, trong lòng hắn Chân Hoàng vẫn là sư phụ duy nhất đáng kính nhất.
“ Đệ tử biết, con không thể cứ ích kỉ giữ người lại được, con không muốn khi bản thân chưa đủ mạnh thì sư phụ đã tan biến, người lựa chọn đúng lắm, khi nghe Chu tiền bối nói ra cách thức hồi sinh cho người con đã rất vui mừng. Sau đại hội con sẽ giao nhẫn dưỡng hồn này cho ngài ấy.”
“ Ừm, hai chúng ta là hai thế giới khác nhau hai con đường đi khác nhau, sau khi ta có được thân thể hi vọng tiên lộ trên kia một ngày nào đó khi gặp lại ngươi đã trở thành cường giả cự đầu một phương.” Chân Hoàng chất giọng cũng dịu nhẹ đi, tuy nó không thích tính cách quá bốc đồng mà lại thật thà của thiếu niên này nhưng một người một chim hơn ba năm nương tựa lẫn nhau dù sao cũng có tình cảm sư đồ.
“ Lâm Phàm, tới giờ rồi, chúng ta mau đi thôi.” Lâm Vấn Thiên từ ngoài đại môn bước vào, theo sau hắn còn có Hà Yên và Lâm Gia Tuệ.
“ Sư phụ, con nhất định cho người thấy con trưởng thành mạnh mẽ như thế nào để người an tâm mà đi.” Thiếu niên chống tay đứng dậy trong lòng lẩm bẩm.
Từ trong toà lầu phía sau Lãnh Nhược Hy và Bắc Cung Nhược Giai cũng sánh đôi khoác tay nhau đi ra, hai nàng rất lễ phép nhu thuận cúi đầu gọi công công và bà bà làm Lâm Phàm rất mát lòng mát dạ.
Nếu thiếu niên này mà biết mẫu thân cùng hai vị tình lữ của mình từ chiều tối qua đến giờ đều ở trong cái bộ dáng không mảnh vải che thân, phía dưới còn viết vẽ đủ thứ chữ dâm tiện cứ thế đi lại khắp nơi chắc hắn sẽ sốc đến bất tỉnh luôn rồi.
Lâm Vấn Thiên vẫn giữ bộ dáng trung niên chững chạc điềm tĩnh mà một người chủ gia đình thường có nhưng trong nội tâm hắn lúc này lại rất phấn khích, đâu phải ai cũng có phúc phần nhìn thấy ba trang tuyệt sắc mĩ nữ trần truồng đứng cùng một chỗ như vậy.
“ Ồ, Lâm đạo hữu đến thật sớm nha, chúng ta mau xuất phát thôi.” Lãnh Trường Phong lúc này cũng đã cùng đám trưởng lão Ngũ Hành Đảo tụ họp lại.
Cứ như vậy nhóm người hai thế lực cùng nhau rời đi. Nhược Giai hiện tại đã không còn thấy xấu hổ khi bản thân không mặc gì nữa, nàng đã sớm quen rồi.
Tối qua khi tiệc gia đình ăn uống xong xuôi nàng cứ thế một đường khoả thân đi về khu vực của Cổ Đảo, vì nhan sắc tuyệt mĩ như tiên giáng trần này mà trên đường bao nhiêu cặp mắt đổ dồn trầm trồ mê luyến quan sát nàng.
Nhược Giai lúc đầu cố đi thật nhanh, trong tưởng tượng của nàng cứ như bọn đàn ông xung quanh đều nhìn rõ từng tấc da thịt những nơi nhạy cảm nhất của mình vậy.
Đôi lúc nàng rất muốn lấy ra phi kiếm bay thật nhanh về phòng nhưng rồi trong thâm tâm nàng có cái gì đó thúc giục. Cảm giác vừa sợ hãi nhưng lại hưng phấn tột cùng khi nghĩ đến có ai đó nhìn thấy mình trong bộ dạng nguyên thủy này.
Nàng vừa đi vừa tưởng tượng đủ chuyện loạn thất bát tao, biết đâu tự nhiên pháp thuật che mắt của chủ nhân đột nhiên mất linh khiến nàng hiện nguyên hình trần trụi giữa phố, biết đâu kẻ nào đó lợi hại có thể nhìn thấu được ngụy trang biết được sự dâm đoạ này của nàng. Rồi thiếu nữ trẻ tuổi bắt đầu tự nghĩ về viễn cảnh, nếu nàng bị người ta nhìn thấy, bị họ nhìn bằng những đôi mắt khinh bỉ dè bỉu, bị đám đàn ông kia không chút nương tay đè ra cưỡng dâm giữa đường....
Hai tay nàng dần buông lỏng không che chắn nữa, hàng trăm cặp mắt háo sắc đảo lia lịa trên người nàng khiến bên dưới âm đạo nhịn không nổi mà rỉ nước. Trong vô thức Bắc Cung Nhược Giai đã trở thành một dâm nữ biến thái cuồng khoả thân rồi.
Nàng đổi hướng không nhanh chóng quay về nhà nữa, cứ ung dung vô tư dạo một vòng phố xá, nàng chọn những nơi tập trung đông đúc người nhất, với nhan sắc ấy nàng thu hút rất nhiều ánh nhìn của đám đàn ông.
Hai vú nảy nở vì nứng mà đầu ti săn cứng lên chìa ra, cặp mông thịt ngúng nguẩy theo từng nhịp bước, phía trước là gò mu cao với cái mép lồn bên dưới vẫn còn sưng tấy do lúc chiều bị ba con cặc thọc vào.
Trời về khuya, cơn nứng lồn lên đỉnh điểm, Bắc Cung Nhược Giai tại một con hẻm nhỏ vắng vẻ ngồi bệt xuống đất hai đùi tách rộng ra, cái âm hộ vẫn chưa thể khép kín lại như cũ đang chảy ròng ròng dâm thủy.
“ A... nứng quá... sao lại ngứa như vậy... ôi... ưm... nứng quá... lồn nứng quá....” nàng dùng bàn tay của mình nhu chà lên khắp âm hộ, miết mạnh vào khe lồn thậm chí nhéo lấy hột le tự kéo ra mà vân vê.
Trong lồn từng cơn ngứa như có vạn con kiến đang bò, Nhược Giai bất chấp lỗ lồn vẫn chưa khép lại được do lúc chiều bị nong rộng hết cỡ, nàng khép mấy đầu ngón tay lại sau đó thọc nguyên bàn tay vào bên trong, nàng cố sức mà nhấn cánh tay mình sâu đến hết cỡ, lỗ tử cung bị nàng vạch rộng.
Nếu có ai đi ngang qua đây chắc phải sốc đến đứng hình với cảnh một tuyệt đại mĩ nhân đang cố nhét cả cánh tay vào lồn mà thủ dâm, khuôn mặt đĩ thõa rên rỉ như kĩ nữ.
Cứ thế nàng vọc lồn đến khi ra tận ba đợt rồi mới đứng dậy rời đi để lại một bãi nước lồn lẫn nước đái trong con hẻm nhỏ.
Nàng sau đó quay về chỗ của Cổ Đảo, dáng đi tự nhiên như thường ngày loã lồ bước qua mặt các đệ tử và hạ nhân. Nàng thậm chí còn vào vấn an phụ thân, cùng hắn trò chuyện về trận thi đấu ngày mai sau đó mới về phòng ngủ.
Giác đấu trường vẫn như mọi khi, đông đúc dòng người chen lấn. Chu Cương Liệt bên trái nắm tay Lạc Thủy, bên phải nắm tay Tiểu Thiện cùng rời khỏi mây ngũ sắc hạ xuống khu vực lầu các của Ngũ Hành Đảo.
Bên trong đã ngồi đầy đủ những khuôn mặt quen thuộc, Lãnh Trường Phong và Lâm Vấn Thiên ngồi cạnh nhau trò chuyện, tên nón nô này hôm nay cũng không ở bên chỗ của Mặc Ngọc Đảo mà mò qua đây luôn rồi.
Lâm Phàm đang xếp bằng thổ nạp điều chỉnh trạng thái bản thân, Lâm Gia Tuệ ôm một bát lớn bánh ngọt cái má phồng lên nhai nhóp nhép.
Không khó để thấy ba nữ tử tuyệt diễm trên người không có mảnh vải che thân đang tụ lại nói cười vui vẻ, không những trần truồng, dưới hạ thân còn vẽ đầy dâm tự, nào là kỹ nữ, đĩ điếm, chó mẹ, bồn chứa tinh, bô tiểu, thịt tiện khí, lỗ lồn công cộng, địt em đi, em yêu cặc to....
“ Ồ, tiền bối tới rồi sao? Mời ngài ngồi, mấy hôm nay vãn bối muốn tìm ngài đánh cờ đàm đạo cũng không thấy tăm hơi đâu.” Lãnh Trường Phong vội đứng dậy chào.
“ Haha, mấy hôm nay có công việc không thể rảnh rỗi, đây là Tiểu Thiện nương tử của ta, các ngươi từng gặp rồi đúng không?” Chu Cương Liệt cười hào sảng giới thiệu.
Mọi người ở đây đều tròn mắt giật mình, mấy tháng nay vị tiên nhân này luôn có một nữ nhân như tiên thiên thần nữ theo sau, tuy hắn nói là đệ tử nhưng trong lòng ai cũng hiểu nàng này chắc là tình lữ của hắn, làm gì có đệ tử nào đối với sư phụ luôn nhìn bằng đôi mắt yêu thương nhu thuận đến vậy, hai người lại thường xuyên ở riêng một chỗ có quỷ mới tin là sư đồ.
Vậy mà hôm nay ngài ấy lại giới thiệu một nữ tử khác với danh phận là nương tử đúng nghĩa, nàng này đẹp không kém gì Lạc Thủy kia, phong phạm hiền lành thanh xuân. Nhìn sơ qua thì hình như là phàm nhân không có chút pháp lực nào, nhưng cũng không ai nói gì chỉ chắp tay chào, thú vui của tiên nhân không nên quá tò mò.
0 bình luận