Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 333: Lý lẽ công tâm
Giữa lúc Hà Yên cùng Lãnh Nhược Giai đang nằm ở tư thế 69 ngược hướng để giúp nhau bú lồn móc hết tinh trùng ra ăn thì trong góc thính lầu một bóng dáng nữ tử hiện ra.
Dung mạo nàng vốn thanh đạm diệu dàng nhưng lúc này lại tràn đầy bất nhẫn và phức tạp. Lâm Vấn Thiên đang bưng ly trà vừa uống vừa xem cảnh bách hợp liếc mắt đã phát hiện nàng ta, hắn chỉ hơi bất ngờ nhưng lúc nãy Chu tiền bối có nói hôm nay sẽ chơi cả hai đứa con dâu nên hắn càng háo hức hơn.
Đôi mẹ chồng nàng dâu kia vục mặt ăn tinh trong lồn nhau no nê mới chợt giật mình thấy Bắc Cung Nhược Giai đang ngồi thu lu ngó mình.
“ A, Nhược Giai, sao con lại ở đây?” Hà Yên vội vàng ngồi dậy, mặt nàng ửng hồng xấu hổ vì bị đứa con dâu thứ hai thấy chuyện dâm loàn này.
“ Hừ, hình như nàng ta ngồi xem từ đầu tới cuối rồi, chủ nhân ngài giấu thật kĩ nha, hèn gì sáng nay không thấy mặt đâu, té ra là ở đây ân ái cùng ngài ấy.” Lãnh Nhược Hy thì rất tự nhiên, thậm chí còn đưa lưỡi liếm lấy giọt tinh còn đọng trên mép môi.
Lúc trước khi bị Chu Cương Liệt lừa vào tròng trở thành tình nô nàng ta đã nhờ hắn giúp mình thu luôn cả Bắc Cung Nhược Giai, giờ thấy cô ta ở đây xem ra vị chủ nhân này đã bắt đầu ra tay rồi.
Nhược Giai cảm thấy hình như thuật định thân đã được thả lỏng, nàng có thể nói chuyện lại được rồi.
“ Các người, các người sao có thể làm những chuyện đảo loạn luân thường dâm ô kinh tởm như vậy hả? Có phải các người bị tên ác ma này dùng pháp thuật thôi miên thao túng hay không? Mau tỉnh táo lại đi...” nàng nước mắt chực trào lớn tiếng gay gắt.
“ Nhược Giai à, không như con nghĩ đâu, chúng ta... ây nha phải giải thích sao đây.” Hà Yên đang định đi tới ôm lấy nàng nhưng chợt nhớ thân thể mình vẫn đang loã lồ dính đầy dâm dịch nhơ nhớp.
“ Bà bà cần gì phải áy náy hay giải thích nhiều như vậy, nói cho muội tử biết, chúng ta hoàn toàn tỉnh táo không có bị thôi miên hay thao túng gì cả đâu. Chúng ta chính là như vậy đấy, cuộc sống tràn đầy niềm vui từ tình dục bất kể mọi quan niệm hay luân thường, làm tình sướng muốn chết sao phải để ý những thứ vặt vãnh kia.” Lãnh Nhược Hy trực tiếp ngửa bài luôn.
“ Ừm, Nhược Hy nói đúng lắm, chúng ta là người tu hành vốn xa rời với phàm tục, muốn làm gì thì làm sống ra sao thì sống, chuyện ái dục hoan lạc quả thực khiến người ta mê hoặc thì sao phải tiết chế.” Lâm Vấn Thiên cũng gật gù đồng ý với con dâu.
“ Các người làm thế không thấy chút áy náy lương tâm nào với Lâm Phàm ca ca hay sao? Các người có nghĩ đến cảm xúc của huynh ấy khi biết chuyện này chưa? Phụ thân dâng mẫu thân cho người đàn ông khác chơi, người yêu thì phản bội trao thân cho kẻ khác thậm chí loạn luân cha chồng con dâu.”
Bắc Cung Nhược Giai khuôn mặt đẫm lệ, nàng dùng hết sức mà hét lên, thứ nhất là xả hết bức xúc trong lòng, thứ hai là hi vọng ai đó ngoài kia sẽ nghe thấy nàng nói mà chạy đến cứu.
So với những người ở đây dù nàng tâm cơ sâu xa muốn độc chiếm tình yêu nhưng nàng cũng là người dành trọn tình cảm cho Lâm Phàm nhất, nàng yêu hắn từ khi hắn chỉ là một tiểu tu sĩ trẻ không có chút danh tiếng nào.
Lúc đó Lâm Phàm chỉ là tán tu, hai người hữu duyên giúp đỡ lẫn nhau trong một bí cảnh, trãi qua sinh tử một đường từ đó hảo cảm dần phát sinh, nàng yêu hắn, một nam nhân không có gì trong tay nhưng ý chí và nghị lực luôn vững vàng, hắn không biết từ bỏ, muốn tự mình vững bước trên con đường tu tiên.
Nàng và hắn bị gia tộc chia cách nhưng vẫn tin tưởng chờ đợi một ngày hắn thành cường giả tới cưới mình. Khi nàng biết Lâm Phàm là thiếu chủ Mặc Ngọc Đảo thì đã vui mừng khôn xiết, hắn còn có gia đình, có cha mẹ, có điểm tựa sau lưng, từ nay hắn sẽ không phải vất vả lăn lộn trong hiểm địa ngoài kia nữa.
Nhưng bây giờ nàng càng thấy thương cho người tình của mình hơn, chẳng thà hắn mãi là tán tu không nơi nương tựa nhưng với sự nỗ lực ấy tương lai vẫn sẽ vấn đỉnh thiên hạ. Lâm Phàm nhận lại phụ mẫu, có thêm một tình lữ, nhưng còn gì bi kịch hơn khi đó là một gia đình tồi tệ loạn thất bát tao đến tột cùng, cha dâng mẹ làm đĩ cho người ta, cha ở sau lưng ân ái triền miên với con dâu, con dâu và mẹ còn dâm loàn hơn cả kĩ nữ dưới háng nam nhân khác.
Nhược Giai biết Lâm Phàm ca ca rất tin tưởng vị tiên nhân này, không ngờ hắn ở sau lưng chàng ấy giở trò biến chàng ấy thành con lừa ngốc nghếch ngây ngô.
Nghe những lời lẽ đanh thép của nàng, Hà Yên vốn hiền lành tự cảm thấy nhục nhã nên lùi người về sau nép mình lại.
Lãnh Nhược Hy thì không như thế, nàng vẫn chống nạnh vểnh mu lồn lên cười khinh khỉnh.
“ Hứ, ra vẻ đạo đức hơn người ghê nhỉ, đợi đến khi chủ nhân biến cô thành bộ dáng dâm nữ như chúng ta xem cô còn mặt mũi nói những lời sáo rỗng ấy hay không.”
“ Lãnh Nhược Hy, cô làm những chuyện này không hề thấy tội lỗi với Lâm Phàm ca ca hay sao? Huynh ấy yêu cô như vậy cơ mà?” Bắc Cung Nhược Giai trừng mắt đăm đăm nhìn tình địch, ánh mắt khinh miệt còn hơn cả khi nhìn đám kĩ nữ của Phiêu Miểu cung nữa.
“ Cô nói gì vậy chứ, tình cảm của ta và Lâm Phàm vẫn như vậy, ta yêu nhất chính là hắn, trái tim này vốn chỉ thuộc về hắn.” Lãnh Nhược Hy ngồi lên bàn trà hai đùi banh rộng nói.
“ Vậy tại sao cô làm những chuyện tày trời này, cắm sừng sau lưng huynh ấy, còn ái ân với cả phụ thân của huynh ấy nữa?”
“ Thì có sao đâu, ta đang làm tốt bổn phận một người con dâu hiếu thảo mà, tuy trái tim của ta chỉ yêu mỗi Lâm Phàm, nhưng thân xác này ta lại muốn dùng để hưởng thụ sự khoái hoạt của nhục dục. Lâm Phàm có thể chia sẻ trái tim để yêu nhiều cô gái thì tại sao ta lại không thể chia sẻ lồn mình cho nhiều nam nhân khác địt cơ chứ?”
Giong điệu bình thản tự nhiên của Lãnh Nhược Hy làm Nhược Giai nghiến răng hận ý dâng trào.
“ Hừ, hôm nay xem như ta xui xẻo lọt vào tay các ngươi, đợi khi ta thoát ra được, ta sẽ ở trước mặt huynh ấy vạch mặt hết những kẻ dối gian các ngươi.”
Chu Cương Liệt nãy giờ ngồi nghe ngóng hiện tại cũng lên tiếng, hắn phải khiến thiếu nữ bản chất giảo hoạt này phục tùng.
“ Chà, Bắc Cung cô nương nóng tính quá đó, cô nên biết trước khi Lâm Phàm gặp ta hắn chỉ là một tiểu tử nhỏ yếu đang lăn lộn trong thế giới tu hành đầy gian truân nguy hiểm, hắn không có ai chống lưng, phải mạo hiểm xông xáo tranh đoạt cơ duyên để phát triển, có thể chết mất xác bất cứ lúc nào.
Nàng thì hay rồi, được người của Cổ Đảo bảo bọc, tài nguyên dâng đến tận miệng, chỉ việc tu hành và ôm mơ mộng chờ đợi Lâm Phàm sẽ đến rước mình. Nàng có nghĩ đến ngoài kia hắn vì lời hứa hai mươi năm mà không tiếc mạng tu hành, chỉ cần sai lầm là sẽ không thể gặp lại nàng nữa?
Lâm Phàm tuy ý chí và tiềm lực hùng hồn, nhưng tính cách hắn lại khá bốc đồng trẻ trâu, nàng có biết nếu mấy tháng trước không có ta và Nhược Hy cứu giúp thì hắn có khi đã bỏ mạng vì chọc vào Lăng gia có Tán Tiên hậu kỳ toạ trấn chưa?
Hắn chỉ là một Hoá Thần nhưng tính tình kiệt ngạo không biết uốn duỗi tùy thời, gặp chuyện cũng chỉ biết dùng võ lực ứng phó, nếu gặp phải những kẻ cấp độ cao hơn có đầu óc thì chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Từ khi gặp được ta, ta cho hắn đan dược, bí điển tu tiên, chỉ dạy hắn từng li từng tí về pháp thuật, giúp hắn khai thông kinh mạch, điều động chân khí hợp lý.
Ta và Lãnh Nhược Hy bảo kê cho hắn có được danh ngạch đến đại hội từ đó nàng và hắn mới có thể trùng phùng sớm, hắn ở trước Thập Vương thể hiện tư chất yêu nghiệt. Nếu không có ta hỗ trợ thì hắn bây giờ chỉ như chó chạy ngoài đồng vô danh tiểu tốt không ai biết đến.
Có ta giúp thì Lâm Phàm mới ở đây, tìm lại gia đình ở Mặc Ngọc Đảo, trở thành thiếu chủ danh phận hơn người, môn đăng hộ đối với Cổ Đảo của nàng. Nói thẳng nếu không có ta thì hôn sự của nàng với Nam Cung Hải kia chắc chắn sẽ được định đoạt, tuy Bắc Cung Thượng cho Lâm Phàm hai mươi năm nhưng gia tộc của nàng sẽ không thể đợi đến lúc đó, chắc chắn sẽ ép nàng phải lấy kẻ mà họ quyết định.
Sau tất cả những gì ta làm cho hắn, ta được lợi ích gì? Ta là Tiên nhân, một tiểu bối nhỏ yếu như hắn có thể lấy gì để báo đáp ta? Ta đâu có rảnh mà giúp người khác không công. Ta từ chối Tiên ban ở Thiên Đình để tự do ngao du hạ giới, thứ duy nhất trên đời ta hứng thú chỉ có nữ nhân.
Ta có thể cho Lâm Phàm mọi thứ, trải đường sẵn để hắn nhanh chóng đạp lên tiên lộ, với tư chất của hắn độ kiếp phi thăng không phải khó khăn gì. Thứ mà hắn cần để báo đáp ta chỉ đơn giản là dâng cho ta nữ nhân, ta cũng chỉ mượn chơi đến khi rời đi thì trả chứ không hề cướp luôn của hắn.
Sau khi ta đi các nàng vẫn là các nàng, Hà Yên vẫn là mẫu thân của Lâm Phàm, Lãnh Nhược Hy vẫn là hồng nhan mà hắn lấy làm vợ. Còn chuyện tính dâm của các nàng bộc phát tự mình đi tìm đàn ông để thoã mãn đó là do tự nguyện.
Như Lâm Vấn Thiên nói, người tu tiên đã thoát khỏi mọi lễ nghĩa luân lý của phàm tục rồi thì cần quái gì phải để ý đến nó, sống để cho bản thân vui vẻ, đừng lấy những suy nghĩ cổ hủ tầm thường kia của nàng áp đặt lên chúng ta.”
Hắn một hơi nói ra toàn bộ những lý lẽ trực quan nhất của bản thân, tất nhiên không phải hoàn toàn là thật, chuyện những nữ nhân kia trở nên dâm đãng một phần là do hắn tác động khiến điểm dâm dục của các nàng đầy tràn, có nhiều người bị hắn đóng dâm ấn hoặc thôi miên, nhưng có sao đâu, mục tiêu cuối cùng của hắn là thành Giới Chủ của Sắc Dục Giới, làm mọi cách dù dơ bẩn đê tiện thế nào miễn đạt được mục đích.
Hắn nói một tràng lập luận này cốt cũng để công kích tâm lý Bắc Cung Nhược Giai khiến nàng ta thấy rõ được và mất khi trao thân cho hắn, nếu không chỉ cần đơn giản đè nàng xuống vẽ một cái nô lệ ấn kí là xong cần gì tốn nước bọt như vậy.
“ Ngươi... ngươi ngụy biện mà thôi, ta tin tưởng Lâm Phàm ca ca dù không có các ngươi giúp thì huynh ấy cũng sẽ tự mình trở thành đại năng bước lên tiên lộ.” Nàng ta nghe hắn nói xong tâm lý cũng có chút lung lay nhưng vẫn cố nói cứng.
“ Hừ, chủ nhân nói nhiều với cô ta làm gì, ngài đè ra địt cho đến khi cô ta ngất lịm tự nhiên sẽ phục tùng thôi mà. Nói cho muội tử hay, lúc ở Vân Lăng Thành quả thực Lâm Phàm đã quá xung động, thân cô thế cô thực lực chưa đủ lại quá cứng nhắc muốn đánh Lăng gia có Tán Tiên hậu kỳ. Nếu không có ta và chủ nhân ở đó quý tài đệ ấy mà ra tay thì nói không chừng muội và Lâm Phàm không còn gặp được nhau nữa đâu.” Lãnh Nhược Hy vẫn trần truồng ngồi lên đùi Chu Cương Liệt bá cổ hắn giọng đầy trêu tức nói.
“ Nhược Giai, không phải con nói yêu Lâm Phàm hơn tất cả sao? Nó từ khi quen con chịu biết bao nhiêu khinh miệt từ người của Cổ Đảo rồi? Nó vì muốn nhanh chóng cưới con mà mạo hiểm tính mạng tìm mọi cơ duyên đột phá, may mắn lắm mới có thể gặp Chu tiên nhân đây được hắn hỗ trợ hết mình mới nhanh chóng có được hôm nay, con lại gay gắt chỉ trích ngài ấy như vậy. Ài, con thật sự không phải con dâu tốt.” Lâm Vấn Thiên chêm vào một câu, hắn biết lúc này cần phải hỗ trợ Chu Cương Liệt công tâm cô nàng này.
“ Con muốn Lâm Phàm nhà ta phải tiếp tục bôn ba một mình không chỗ dựa dẫm hay sao? Nhờ có chủ nhân đây mới giúp cả nhà ta đoàn tụ sau hai mươi năm, ngài ấy là tiên nhân, chúng ta không biết đền ơn thế nào nên phu quân mới dâng ta cho ngài ấy, được phục vụ tiên nhân là may mắn nhất đối với nữ nhân phàm giai chúng ta.” Hà Yên thấy thế cũng không xấu hổ nữa nói lên quan điểm của mình.
Bắc Cung Nhược Giai im bặt nhìn những người này, không hiểu tại sao những lời họ nói tuy vô lý nhưng lại tràn đầy thuyết phục, nàng không thể biện hộ được gì thêm.
0 bình luận